3
Hậu cung của Tiêu Trầm Châu cũng không đông đúc cho lắm.
Trước kia vốn dĩ cũng có trăm ngàn giai lệ, nhưng sau khi ta vào cung thì chỉ còn lại một vị hoàng hậu ăn chay niệm phật, một yêu phi là ta cùng một vài phi tần luộm thuộm khác.
Việc này cũng không thể trách ta được, ai bảo ta quá xinh đẹp làm gì.
Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Trầm Châu không phải ở kỳ tuyển tú, mà chính là ở thanh lâu.
Ta là một vũ nữ ở đó.
Các nhóm thương nhân giàu có ở thành Tô Châu từ trước đến giờ đều có sở thích quái dị, họ thích các vũ nữ mặc y phục trắng nhảy múa giữa trời tuyết lớn, Múa cho tới khi hai chân nứt toác, máu tràn ra thành một đóa sen đỏ nở rộ trong tuyết trắng.
Có nhiều người đứng dưới đài dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ta, muốn có được ta. Nhưng chỉ mình hắn tìm tới ma ma chuộc ta ra.
Hắn dùng áo khoác lên người ta, từng bước đưa ta xuống khỏi đài tuyết nhuốm máu, đặt ta lên trên ghế.
Rồi lại dùng giọng nói ôn hòa hỏi ta có lạnh không, có đau không, và còn đưa cho ta một miếng ngọc bội cùng vài tấm ngân phiếu, bào ta tìm một công việc khác.
Ta nâng mắt nhìn hắn, lẳng lặng gật gật đầu.
Ngoài mẹ ta ra, hắn là người duy nhất đối tốt với ta.
Không quan tâm tới địa vị hay nhan sắc.
Sau này ta mới biết, hắn chính là hoàng đế, lần đó hắn tiện chuyến nam tuần nên ghé qua.
Vì vậy, khi đến kỳ tuyển tú hằng năm, ta đã giết chết muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Phụ thân dù hận ta tới tận xương tủy, nhưng để hoàn thành mệnh lệnh, không thể không đưa ta vào cung thay cho nàng.
Lần đầu tiên giết người, cũng không khác giết gà là bao.
Nàng ta đáng chết! Mẫu thân đến từ thanh lâu của nàng bức tử mẫu thân ta, lại dựa vào cái thai trong bụng để vào phủ, trăm phương ngàn kế cướp đi mọi thứ của mẫu thân ta, rồi lại nhục mạ ta bằng mọi cách.
Ta cố ý dụ nàng ra ngoài, nàng vẫn như trước, kiêu ngạo cười nhạo ta là kỹ nữ thanh lâu thấp hèn.
Ta không chút lưu tình, nhân cơ hội láy trâm đâm vào cổ nàng.
Cây trâm đó vốn là do nàng cướp từ mẫu thân ta, cái chết của nàng coi như cũng có chút ý nghĩa.
Máu tươi ấm nóng bắn vào mặt ta, ta lạnh mặt nhìn nàng vặn vẹo giãy dụa, trong lòng không có lấy nửa điểm thương cảm, chỉ có cảm giác thích thú xen lẫn hận thù.
Nửa cuộc đời đầy đau khổ của ta và mẫu thân đều là do nàng cùng tên phụ thân bạc tình bạc nghĩa của ta mang lại, giờ coi như nàng đã trả được một chút.
Thật ra, ta cũng không phải lần đầu tiên giết người.
Nghiệt chủng trong bụng mẫu thân nàng cũng là do ta giết chết.
Di nương khiến cho ta sống không bằng chết, còn phụ thân ta cũng muốn ta chết đi để đền mạng cho nghiệt chủng chưa thành hình kia.
Họ thông báo ra bên ngoài là ta đã chết, rồi lén bán ta vào thanh lâu.
Nữ tử phong trần, thấp hèn như giòi bọ.
May mắn là ta đã gặp được Tiêu Trầm Châu.
Ta cố ý trang điểm xấu đi một chút, lại mặc một chiếc váy nhạt nhòa, che giấu dáng vẻ kỹ nữ phong trần mới có thể thuận lợi nhập cung.
Sau khi tú nữ tiến cung, hắn lật thẻ của ta đầu tiên, vùi đầu vào mái tóc của ta hít hà một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng nói, "Là nàng, lâu rồi chưa gặp, Tiểu Trinh Nhi."
Sau một màn mây mưa, nhìn thấy vết máu trên long sàng, hắn gắt gao ôm chặt ta trong lồng ngực
Lần đầu tiên của ta đã dành cho hắn và cũng chỉ có thể là hắn.
Nữ tử được huấn luyện để múa điều hoa sen máu nở trong mưa tuyết, cũng chỉ chờ một người chân chính mua thân.
Người ấy chính là Tiêu Trầm Châu.
Hậu cung của Tiêu Trầm Châu cũng không đông đúc cho lắm.
Trước kia vốn dĩ cũng có trăm ngàn giai lệ, nhưng sau khi ta vào cung thì chỉ còn lại một vị hoàng hậu ăn chay niệm phật, một yêu phi là ta cùng một vài phi tần luộm thuộm khác.
Việc này cũng không thể trách ta được, ai bảo ta quá xinh đẹp làm gì.
Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Trầm Châu không phải ở kỳ tuyển tú, mà chính là ở thanh lâu.
Ta là một vũ nữ ở đó.
Các nhóm thương nhân giàu có ở thành Tô Châu từ trước đến giờ đều có sở thích quái dị, họ thích các vũ nữ mặc y phục trắng nhảy múa giữa trời tuyết lớn, Múa cho tới khi hai chân nứt toác, máu tràn ra thành một đóa sen đỏ nở rộ trong tuyết trắng.
Có nhiều người đứng dưới đài dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ta, muốn có được ta. Nhưng chỉ mình hắn tìm tới ma ma chuộc ta ra.
Hắn dùng áo khoác lên người ta, từng bước đưa ta xuống khỏi đài tuyết nhuốm máu, đặt ta lên trên ghế.
Rồi lại dùng giọng nói ôn hòa hỏi ta có lạnh không, có đau không, và còn đưa cho ta một miếng ngọc bội cùng vài tấm ngân phiếu, bào ta tìm một công việc khác.
Ta nâng mắt nhìn hắn, lẳng lặng gật gật đầu.
Ngoài mẹ ta ra, hắn là người duy nhất đối tốt với ta.
Không quan tâm tới địa vị hay nhan sắc.
Sau này ta mới biết, hắn chính là hoàng đế, lần đó hắn tiện chuyến nam tuần nên ghé qua.
Vì vậy, khi đến kỳ tuyển tú hằng năm, ta đã giết chết muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Phụ thân dù hận ta tới tận xương tủy, nhưng để hoàn thành mệnh lệnh, không thể không đưa ta vào cung thay cho nàng.
Lần đầu tiên giết người, cũng không khác giết gà là bao.
Nàng ta đáng chết! Mẫu thân đến từ thanh lâu của nàng bức tử mẫu thân ta, lại dựa vào cái thai trong bụng để vào phủ, trăm phương ngàn kế cướp đi mọi thứ của mẫu thân ta, rồi lại nhục mạ ta bằng mọi cách.
Ta cố ý dụ nàng ra ngoài, nàng vẫn như trước, kiêu ngạo cười nhạo ta là kỹ nữ thanh lâu thấp hèn.
Ta không chút lưu tình, nhân cơ hội láy trâm đâm vào cổ nàng.
Cây trâm đó vốn là do nàng cướp từ mẫu thân ta, cái chết của nàng coi như cũng có chút ý nghĩa.
Máu tươi ấm nóng bắn vào mặt ta, ta lạnh mặt nhìn nàng vặn vẹo giãy dụa, trong lòng không có lấy nửa điểm thương cảm, chỉ có cảm giác thích thú xen lẫn hận thù.
Nửa cuộc đời đầy đau khổ của ta và mẫu thân đều là do nàng cùng tên phụ thân bạc tình bạc nghĩa của ta mang lại, giờ coi như nàng đã trả được một chút.
Thật ra, ta cũng không phải lần đầu tiên giết người.
Nghiệt chủng trong bụng mẫu thân nàng cũng là do ta giết chết.
Di nương khiến cho ta sống không bằng chết, còn phụ thân ta cũng muốn ta chết đi để đền mạng cho nghiệt chủng chưa thành hình kia.
Họ thông báo ra bên ngoài là ta đã chết, rồi lén bán ta vào thanh lâu.
Nữ tử phong trần, thấp hèn như giòi bọ.
May mắn là ta đã gặp được Tiêu Trầm Châu.
Ta cố ý trang điểm xấu đi một chút, lại mặc một chiếc váy nhạt nhòa, che giấu dáng vẻ kỹ nữ phong trần mới có thể thuận lợi nhập cung.
Sau khi tú nữ tiến cung, hắn lật thẻ của ta đầu tiên, vùi đầu vào mái tóc của ta hít hà một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng nói, "Là nàng, lâu rồi chưa gặp, Tiểu Trinh Nhi."
Sau một màn mây mưa, nhìn thấy vết máu trên long sàng, hắn gắt gao ôm chặt ta trong lồng ngực
Lần đầu tiên của ta đã dành cho hắn và cũng chỉ có thể là hắn.
Nữ tử được huấn luyện để múa điều hoa sen máu nở trong mưa tuyết, cũng chỉ chờ một người chân chính mua thân.
Người ấy chính là Tiêu Trầm Châu.