2
Trời đã về đêm, gió mát như nước.
Rèm đỏ ấm áp, bên trong ngập tràn xuân sắc.
Ta rúc vào người Tiêu Trầm Châu, dịu dàng lấy lòng hắn, làm hắn trở nên mê muội.
Ta cong môi, cúi người hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của hắn, lại khẽ cắn vào vành tai hắn.
Hắn đỏ mắt, cắn răng nhìn ta, ta khẽ cười loạn, kiều mị gọi tên hắn.
Hắn lườm ta, nụ cười của ta càng thêm quyến rũ hấp dẫn.
Ta thích thú nhìn bộ dạng muốn dừng lại mà không thể của hắn.
Ngay sau đó, tình thế đảo ngược, ta bị hắn đè xuống dưới thân.
Mọi việc xong xuôi, gió cũng đã lặng.
Cung nữ hầu bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì nữa, liền nhẹ nhàng gõ vào cửa điện, đợi đến khi được cho phép liền tiến vào, dâng lên một bát thuốc tránh thai.
Nước thuốc đen vàng, nhìn thôi cũng cảm thấy đắng.
Ta xoay người, khoác y bào của hắn vào và nằm xuống ngủ.
Sau khi cung nữ kia lui xuống, Tiêu Trầm Châu ta kéo vào lồng ngực, "Nàng giận sao?"
Ta không thèm để ý đến hắn, hắn lại nhè nhẹ vỗ vào lưng ta, tưa như đang xoa dịu một con mèo nhỏ, "Một tháng ba mươi ngày, thì tới hai mươi tư ngày ta đều ở trong cung cùng nàng, tựa như những việc triều chính trong thiên hạ không hề liên quan đến ta, mà nàng vẫn còn có thể giận?"
Lời lẽ hoang đường như vậy, cũng chỉ có Tiêu Trầm Châu mới thốt ra được.
Ta khúc khích cười thành tiếng, ngón tay lưới nhẹ từ bụng lên ngực hắn, khẽ vẽ một vòng tròn quanh trái tim hắn, nũng nịu:
"Thân thể này của bệ hạ ngỡ như thuộc về thiếp, nhưng cũng không phải. Mặc dù bên ngoài nóng bỏng ấm áp, nhưng trong lòng người chính là một khối băng lạnh."
Hắn nở nụ cười quái dị nói, "Nếu trái tim kia thực sự lạnh như băng, không phải ta đã sớm chết hay sao?"
Không chờ ta cự tuyệt, hắn đã bưng bát thuốc lên uống một ngụm lớn, ngay lập tức chặn môi ta.
Chờ ta ho khan không ngừng, hắn lập tức thần tốc tiến quân, công thành đoạt đất, cùng ta cọ sát một hồi.
Rồi hắn lại kéo tay ta chạm vào lồng ngực hắn, cảm nhận sự ấm áp ở đó.
"Ái phi nói xem, nơi này giờ là nóng hay lạnh?"
Trời đã về đêm, gió mát như nước.
Rèm đỏ ấm áp, bên trong ngập tràn xuân sắc.
Ta rúc vào người Tiêu Trầm Châu, dịu dàng lấy lòng hắn, làm hắn trở nên mê muội.
Ta cong môi, cúi người hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của hắn, lại khẽ cắn vào vành tai hắn.
Hắn đỏ mắt, cắn răng nhìn ta, ta khẽ cười loạn, kiều mị gọi tên hắn.
Hắn lườm ta, nụ cười của ta càng thêm quyến rũ hấp dẫn.
Ta thích thú nhìn bộ dạng muốn dừng lại mà không thể của hắn.
Ngay sau đó, tình thế đảo ngược, ta bị hắn đè xuống dưới thân.
Mọi việc xong xuôi, gió cũng đã lặng.
Cung nữ hầu bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì nữa, liền nhẹ nhàng gõ vào cửa điện, đợi đến khi được cho phép liền tiến vào, dâng lên một bát thuốc tránh thai.
Nước thuốc đen vàng, nhìn thôi cũng cảm thấy đắng.
Ta xoay người, khoác y bào của hắn vào và nằm xuống ngủ.
Sau khi cung nữ kia lui xuống, Tiêu Trầm Châu ta kéo vào lồng ngực, "Nàng giận sao?"
Ta không thèm để ý đến hắn, hắn lại nhè nhẹ vỗ vào lưng ta, tưa như đang xoa dịu một con mèo nhỏ, "Một tháng ba mươi ngày, thì tới hai mươi tư ngày ta đều ở trong cung cùng nàng, tựa như những việc triều chính trong thiên hạ không hề liên quan đến ta, mà nàng vẫn còn có thể giận?"
Lời lẽ hoang đường như vậy, cũng chỉ có Tiêu Trầm Châu mới thốt ra được.
Ta khúc khích cười thành tiếng, ngón tay lưới nhẹ từ bụng lên ngực hắn, khẽ vẽ một vòng tròn quanh trái tim hắn, nũng nịu:
"Thân thể này của bệ hạ ngỡ như thuộc về thiếp, nhưng cũng không phải. Mặc dù bên ngoài nóng bỏng ấm áp, nhưng trong lòng người chính là một khối băng lạnh."
Hắn nở nụ cười quái dị nói, "Nếu trái tim kia thực sự lạnh như băng, không phải ta đã sớm chết hay sao?"
Không chờ ta cự tuyệt, hắn đã bưng bát thuốc lên uống một ngụm lớn, ngay lập tức chặn môi ta.
Chờ ta ho khan không ngừng, hắn lập tức thần tốc tiến quân, công thành đoạt đất, cùng ta cọ sát một hồi.
Rồi hắn lại kéo tay ta chạm vào lồng ngực hắn, cảm nhận sự ấm áp ở đó.
"Ái phi nói xem, nơi này giờ là nóng hay lạnh?"