• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly: Dù là bản edit nhưng vì là bối cảnh cổ đại nên có nhiều từ, thành ngữ Hán việt được cân nhắc giữ để giữ lại như: hưu thư, tra nam, nhân trung long phượng, thông phòng.... Những từ này tương đối dễ hiểu và quen thuộc với những bạn hay đọc ngôn tình, nên mình sẽ không chú thích nhiều tránh làm loãng mạch truyện. Một phần nữa là Ly edit truyện bằng sở thích và kinh nghiệm của bản thân chứ không phải dân chuyên dịch truyện chuyên nghiệp nên đôi khi sẽ không giống 100% nguyên bản. Cho nên nếu bạn nào mới đọc ngôn tình, hoặc có chỗ nào chưa rõ nghĩa thì có thể cmt hay inbox cho Ly để Ly giải thích nhé.
-------------------------------------


Chap 3: Chủ ý hay
-------------------------------------


Chuyện làm Lục Tề Lâm thất vọng chính vẻ ngoài của Khương Cẩm.


Đêm qua trong yến hội, Lục Tề Lâm không thấy rõ hình dạng của Khương Cẩm, trông có vẻ là một lão bà làm người ta khiếp sợ. Huống chi tục ngữ nói rất đúng, dưới đèn xem mỹ nhân. Hôm qua đèn đuốc sáng trưng, khiến cho nhan sắc Khương Cẩm tăng thêm vài phần, ít nhất nàng cũng là người trong cuộc chiếm spot light.


Cho đến hôm nay, Lục Tề Lâm vừa thấy nàng đã trợn tròn mắt.


Nữ nhân trước mắt, không, nói là nữ hài tử thì đúng hơn, rất lùn, còn chưa đứng đến bả vai mình nữa chứ. Ngoài chuyện đó ra, tóc lại vàng khô xơ xác, da cũng vàng như nến vậy, ngũ quan tuy không tệ, nhưng lại đặt trên người nha đầu vừa ốm vừa lùn như vậy, cho dù là nét như thiên tiên cũng không đẹp nổi. Huống chi ngũ quan của Khương Cẩm chỉ được tính là thanh tú mà thôi.
Ăn mặc càng không phải bàn, tìm khắp phủ gần như không có ai kém hơn Khương Cẩm. Cho dù là quốc sắc thiên hương cũng cần phải có cẩm y hoa phục đi kèm, chưa nói tới Khương Cẩm nếu không phải cách xa từ "quốc sắc thiên hương" 1 vạn dặm thì cũng là 1 vạn tám ngàn dặm.


Thấy Khương thị là một nha đầu xấu như vậy, hứng thú của Lục Tề Lâm với Khương Cẩm cũng giảm xuống mức thấp nhất. Nghĩ đến xuất thân của nha đầu này, Lục Tề Lâm cảm thấy rất hối hận vì hôm qua nói muốn đến xem người này như thế nào.
Editor:Lily073
Nếu là 4 năm trước, hắn khẳng định sẽ không nói câu nào mà quay đầu bỏ đi. Bất quá hắn bây giờ không phải thiếu niên sửu nhi năm đó, hơn nữa cho dù là thân phận khác biệt nhưng như thế nào cũng phải giữ một điểm tư thái. Với lại đến cũng đến rồi, tốt nhất là nên xử lý nhanh một chút.


Nghĩ vậy Lục Tề Lâm căng da đầu nặn ra một nụ cười, chuẩn bị lấy ra mị lực mê người của thiếu niên năm nào, làm cho nha đầu xấu xí này chết mê chết mệt, thuận lợi tống cổ nàng đi.


Nhưng mà chưa đợi đến lúc hắn nói chuyện đàng hoàng với Khương Cẩm, người hầu của hắn đã vội vội vàng vàng chạy tới tìm. Lục Tề Lâm vốn dĩ đã không còn chút hứng thú nào với Khương Cẩm, chỉ là cắn răn ra trận mà thôi, nên nếu Nhị hoàng tử có việc tìm hắn, tất nhiên là hắn tranh thủ lấy cớ để đi rồi.
Một cơn gió lướt qua nơi đó chỉ còn lại Khương Cẩm.
Nàng chuẩn bị một bụng lý lẽ, kết quả một câu cũng chưa kịp nói...
Liễu Diệp nhìn thấy sự việc tiến triển như vậy cũng hoa mắt chóng mặt
"Vậy...phu nhân, ách, cô nương. Thế tử đi rồi, chúng ta nên làm gì đây?"
"Vào xào rau"


Quả nhiên tiểu bạch kiểm đều không thể tin, tên nàng gặp ở kiếp trước, cùng Lục Tề Lâm ở kiếp này lớn lên đều mặt người dạ thú, toàn là tra nam!


Khương Cẩm thở phì phì chạy vào Phật đường, nàng cảm thấy lần này xuất môn không thuận lợi nên đốt nhiều thêm mấy nén hương.
-------------------------
Chính viện Định Nam Hầu phủ, Vương thị sắc mặt nôn nóng, có chút dữ tợn, hoàn toàn không duy trì được tư thái đoan trang, rộng lượng thường ngày.
Từ lúc bà ta nghe nói Lục Tề Lâm sau khi hạ triều liền đến thẳng Tố Hương Viện của Khương Cẩm, lập tức khẩn trương. Cho dù nàng cảm thấy ánh mắt của con mình rất cao, chắc chắn sẽ chướng mắt Khương Cẩm. Nhưng lỡ như...
Thấy nha hoàn bà phái đi Tố hương viện đã trở lại, bà vội vàng mở miệng hỏi. "Anh Đào, thế tử ở Tố hương viện nói chuyện như thế nào, nơi đó không phải náo loạn hết rồi chứ?"
Nha hoàn xinh đẹp đứng ở trước mặt Vương thị thấy bà ta sốt ruột, vội dịu dàng trả lời: "Thái thái đừng vội, tuy rằng không biết thế tử gia nói gì với Khương thị. Nhưng ngay sau đó nó liền đi đến Phật đường kế bên thắp hương. Thời điểm thế tử gia ra về sắc mặt cũng không tốt, chắc chắn là trò chuyện không có gì vui vẻ."
"Ngươi nói cũng thật sao?"
"Không dám lừa gạt thái thái, nếu không phải nhị điện hạ phái người tới tìm thế tử đi thương lượng chuyện quan trọng, chắc là thế tử gia đã sớm qua tìm người rồi để bàn bạc chuyện viết hưu thư rồi."
"A di đà Phật, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Định Nam Hầu phu nhân Vương thị nghe Anh Đào nói xong, không nhịn được mà thốt lên câu niệm Phật. "Không phải lòng dạ ta tàn nhẫn, nhưng con ta là nhân trung long phượng, lại vừa mới lập được công lớn, sao có thể có một con dâu xuất thân đê tiện được."
Anh đào vội phụ họa nói, "Chẳng những như vậy, đứa con gái dung mạo tầm thường mà dám vọng tưởng leo lên giường thế tử gia! Thật là si tâm vọng tưởng."
Nàng ta sinh ra đẹp hơn cái vị trong Tố hương viện một trăm lần, bất quá cũng chỉ dám mong chờ vị trí nha hoàn thông phòng mà thôi.


Vương thị không biết những suy nghĩ trong lòng Anh Đào, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
"Khương thị kia đi thắp hương sao? Chắc không phải đi nói lời gièm pha chúng ta trước mặt Bồ tát chứ?
"Chắc không đến mức như vậy đâu ạ?"
"Ai mà biết được, hôm qua nó dùng một chiêu lấy lui làm tiến. Nếu không phải do ngươi nhắc nhở quả thật thiếu chút nữa đã bị nó lừa! Đừng để cho nó đi lừa cả thần phật, ngươi cũng mau đi thắp hương đi! Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng với bề trên."


Anh Đào nghe Định Nam Hầu phủ phu nhân Vương thị phân phó xong, dù trong lòng không cho là đúng nhưng vẫn vội vã đáp ứng.
Khi nàng đang chuẩn bị đi ra Vương thị lại đột nhiên đứng dậy, thanh âm cũng không tự chủ mà cao lên
"Không được, ta phải tự mình đi thắp hương, để cho ngươi đi có vẻ ta không đủ thành kính"










Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK