Chap 12: Thuê nhà
---------------------------------
Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền một bước khó đi.
Bởi Định Nam Hầu phủ chơi xấu, trên thực tế thời điểm Khương Cẩm rời phủ, trên người cũng không có nhiều tiền. Cũng chỉ là hơn mười lượng bạc cộng thêm vài món trang sức. Thị vệ Tưởng nhị lang của Thất hoàng tử tặng cho mười lượng, nhưng đã nhanh chóng phải dùng để thỉnh sư thúc của Tôn lão đại phu cứu người, ra ra vào vào, vẫn là bao nhiêu đó tiền. Lại nói tuy là Tôn đại phu nói rằng không thu tiền thuốc thang của Liễu Diệp, nhưng Khương Cẩm còn chưa tới nông nỗi nào, chỉ đành ngượng ngùng xin nợ.
Tính đi tính lại trong tay Khương Cẩm cũng chỉ dư lại khoảng 10 lượng. Kinh thành quý ở chỗ chính là thuê 2 gian phòng, không có tiểu viện cũng khoảng 10 lượng bạc. Mua đất mà nói, mười lượng có thể mua được nửa mẩu ruộng đất trung đẳng. Chưa nói đến Liễu Diệp còn cần phải điều dưỡng, lúc nào cũng cần phải có tiền, chỉ là chuyện ăn mặc cơm nước, cũng đã không biết phải chi bao nhiêu.
Đây là cổ đại, không phải hiện đại, Khương Cẩm không thể lấy bằng cấp để đi xin việc được, cũng không có cách nào đi lấy tiền tiết kiệm ở ngân hàng, trong nhất thời, không tìm ra nguồn tiền nào cả. Hiện giờ tính ra, tài sản sự nghiệp không cần nghĩ tới, lo chuyện nhà ở trước đã.
Tới lúc này, Khương Cẩm thật sự cảm thấy rất hoài niệm 1000 lượng bạc kia của Định nam hầu phủ. Bất quá chuyện một ngàn lượng này, sau khi Liễu Diệp nháo xong hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của Khương Cẩm. Hơn nữa nghe nói lời đồn đãi từ phố phường đã lên tới triều đình, càng không phải bàn.
Chờ thêm hai ngày, tình trạng của Liễu Diệp khá lên một chút, Tôn lão đại phu cũng nói điều dưỡng thêm mấy ngày là sẽ tốt lên, Khương Cẩm nhẹ nhàng thở ra, liền bắt đầu nghĩ cách giải quyết chỗ dung thân.
Editor: Lily073
Đương nhiên chuyện quan trọng hàng đầu là thanh toán cho Tôn lão đại phu. Mặc dù ông đã nói ngay từ đầu là không tính tiền thuốc men này, nhưng mà Liễu Diệp là tình huống khẩn cấp, dùng không ít thuốc quý, nhìn sơ tiền thuốc cũng phải bốn năm lượng. Tôn lão đại phu tuy rằng lúc đó có chút hào phòng, nhưng sau này chắc chắc sẽ cảm thấy nhót ruột. Lão bà của hắn Trương thị cũng có chút oán trách hắn quá rộng rãi, nhưng là oán thì oán vậy thôi, bà cũng không nói ra câu lật lọng được, kỳ thật bà cũng là người có lòng tốt
Lúc này Khương Cẩm khăng khăng đưa tiền, Tôn lão đại phu tuy rằng nhận nhưng cũng rất ngượng ngùng:" Kỳ thật tiền này, cô không gửi cũng không sao,tình trạng cô như vậy, ta sao có thể thu tiền chứ."
Khương Cẩm cười nói, "Ngài đã chiếu cố ta đủ rồi, thuốc này cũng không phải có thể lên núi hái hết, ngài cũng phải đi mua. Nói về vấn đề tiền, trên người ta còn có mấy lượng bạc, cũng không đến nỗi. Cùng lắm trước tiên thuê nhà ở tạm, nhất thời cũng không đói được."
Thấy Khương Cẩm thật sự là chân thành nói ra, Tôn lão đại phu cũng nhận tiền, do dự một chút liền nói:"Hiện tại cô có tính toán gì? Nghe nói nhà mẹ đẻ cô vẫn còn người, có định trở về nguyên quán không?"
Khương Cẩm cười khổ, "Ta vốn là bị mẹ kế bán đến hầu phủ, còn có nơi nào để đi? Đầu tiên cứ thuê một căn phòng ở lại kinh thành, sau đó thì tính tiếp."
Tôn đại phu nghe nàng nói như vậy, trong lòng suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cô cũng biết chữ?"
"Thật ra cũng có thể nhận biết chữ, nhưng thơ từ ca phú thì không biết làm." Khương Cẩm thấy câu hỏi này của Tôn lão đại phu có chút kì quái, do dự nhìn về phía ông. Ông liền nở nụ cười, các nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đều giãn ra "Nói tới, chuyện này cũng là một chuyện tốt, chỉ là cũng chính là chuyện khổ, không biết cô có chịu hay không?"
Khương Cẩm cười khổ nói, "Lão gia ngài cũng đừng vòng vo nữa, cũng đã đến nước này, còn có khổ nào mà không chịu nổi chứ?"
Trước mắt nếu không có gạo ăn, Khương Cẩm chính là suy nghĩ làm chút chuyện buôn bán nhỏ nào đó.
" Lão đây nói thẳng, cô cũng thấy, hiện tại nơi này còn thiếu một dược đồng*." Tôn Lão đại phu nói, "Cô tuổi không lớn, quý ở chỗ lại biết chữ, cũng là người thông minh. Ngoài việc là nữ tử ra, nói chung cũng thích hợp, không biết ý cô thế nào?"
*người học việc trong tiệm thuốc,...