Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nội sảnh của nhà tang lễ, sau khi trải qua một phen an ủi của mọi người, tầm tình của cha Hoàng cuối cùng cũng ổn định lại, không còn đề cập đến hộp tro cốt không đúng nữa, nhưng cũng chỉ là trầm mặc không lên tiếng.

Vì thế thư ký cùng thân thích của Hoàng gia giúp sửa sang lại đồ đạc, sau đấy gọi điện thoại cho Hoàng đại ca gọi hắn trở vào, chuẩn bị bắt đầu tang lễ.

Chờ đến khi nghi thức hoàn thành, Hoàng Tịnh Sam sẽ chính thức hạ tang.

Ngoại trừ người thân của cô ra, cái chết ly kỳ của cô cũng sẽ dần dần bị phai nhạt, bị lãng quên, cuối cùng sẽ trở thành một sự kiện hiếm lạ mà mọi người cười nói tâm sự sau bữa cơm.

Kỳ Ngạn Chí đứng trong đám người, yên lặng nhìn một màn này, trái tim vẫn luôn treo cao rốt cuộc cũng lặng lẽ buông xuống.

Hắn giơ tay lên, che lại gương mặt phảng phất như vì cố nén bi thương mà có chút vặn vẹo, sau đó.., nở nụ cười.

Nhưng dường như trời cao vẫn luôn ác liệt, ngày hôm nay được chú định không có khả năng thuận lợi cử hành tang lễ, Hoàng đại ca cầm điện thoại vội vàng trở về nhà tang lễ, trực tiếp đi tới bên cạnh Kỳ Ngạn Chí, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:

" Tiểu Kỳ, cùng tôi vào trong một lát"

Kỳ Ngạn Chí trong lòng trầm xuống, bản năng cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng: " Ừ, có chuyện gì sao?"

Hoàng đại ca chỉ nói: " Đi vào rồi nói"

Ánh mắt Kỳ Ngạn Chí xoay chuyển: " Được, tôi lên trước...."

Hoàng đại ca tâm sự năng nề, căn bản không có tâm tình để nghe hắn nói cái gì. Sau khi để thư ký cùng trợ lý giúp đỡ chiêu đãi khách nhân, không một lời liền kéo Kỳ Ngạn Chí vào trong.

Người bên trong không nhiều lắm, cha Hoàng vẻ mặt nghiêm trọng ngồi cùng với hai ba vị thân thích có quan hệ cực kỳ thân cận với ông.

Điều khiến Kỳ Ngạn Chí cảm thấy bất ngờ nhất chính là, hắn thế nhưng ở chỗ này nhìn thấy Lâm Tuyết Khoáng.

Lâm Tuyết Khoáng đang ngồi trên một cái ghế dựa thoải mái, trong tay còn cầm một ly cà phê đang tỏa hơi nóng, thấy Kỳ Ngạn Chí tiến vào, liền mỉm cười, ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt cậu sáng tựa sao trời.


Rõ ràng là căn phòng đơn sơ tử khí nặng nề lại bị cậu làm cho trở nên nổi bật như vậy, thật giống như đang ở trong một bữa tiệc danh môn, tao nhã phong lưu không nói nên lời.

Nhưng....

Người ta đã chết, ngươi ngồi trong linh đường uống cà phê? Có nhầm lẫn gì không? Sao ngươi không tiện thể ăn tro cốt luôn đi?

Lâm Tuyết Khoáng vẫn luôn như vậy, rõ ràng là một tiểu tử nghèo không cha không mẹ, lại bày ra cái bộ dạng cao quý tự nhiên, tựa như hắn vẫn luôn thực sự rất lợi hại.

Cố tình hết lần này tới lần khác đều có người chịu cái bộ dạng này của hắn, phủng tính tình hắn lên cao, làm cho người ta nhìn vào, trong lòng liền bực bội.

Kỳ Ngạn Chí tức giận, hung hăn hỏi: " Đây rốt cuộc là muốn làm cái quỷ gì?"

" Kỳ Ngạn Chí" Lâm Tuyết Khoáng trầm ngâm nói, " Cậu nhớ Hoàng Tịnh Sam sao?".

Vấn đề này làm cho Kỳ Ngạn Chí ngẩn người, trong lòng không biết tại sao có chút rợn tóc gáy, dưới ánh mắt chăm chú của người Hoàng gia cũng không dám nói gì khác ngoài cắn răng kiên trì thốt: " Nhớ, nhớ a"

" Vậy, muốn gặp cô ấy không?"

Kỳ Ngạn Chí: "..."

Yết hầu của hắn giật giật, đầu óc trống rỗng, còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào đã nghe Lâm Tuyết Khoáng nói ba chữ: " Quay đầu lại"

Trong nháy mắt, adrenaline kịch kiệt tăng vọt, đồng tử Kỳ Ngạn Chí đột nhiên co rụt lại, một cỗ cảm giác lạnh lẽo theo xương sống vọt lên, hắn muốn chạy nhưng hai chân lại giống như bị thứ gì đó vững vàng đóng đinh trên mặt đất không thể động đậy.

Đang lúc vạn phần sợ hãi, cửa bên ngoài bị gõ vang, không biết ai nói: "vào đi", liền có hai người nâng một cái bàn dài tiến vào đặt trong phòng, trên bàn còn có một cái lư hương hình dáng cổ quái cùng một bó nhang và vài ngọn nến.

" Đặt ở đây sao?"

Lâm Tuyết Khoáng nói: "Được, cảm ơn"

Hai người đi qua phía sau Kỳ Ngạn Chí, mặt không có gì bất thường, buông bàn xuống liền rời khỏi. Kỳ Ngạn Chí lúc này mới cảm thấy không đúng, dịch sang bên cạnh hai bước, liếc mắt nhìn thoáng qua phía sau rõ ràng là không có gì xảy ra, nhưng thật ra bác của Hoàng Tịnh Sam trừng mắt liếc hắn một cái, hiển nhiên là rất bất mãn.

Kỳ Ngạn Chí: " Lâm Tuyết Khoáng!"

Lâm Tuyết Khoáng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: " Hoàng Tịnh Sam đã qua đời, đương nhiên là không nhìn thấy được, vừa rồi tôi chỉ là muốn không khí sinh động lên một tý, không ngờ cậu tin thật, chỉ là trò đùa nhỏ thôi đừng bận tâm."

Kỳ Ngạn Chí: "..." đờ mờ.

Lâm Tuyết Khoáng không thèm để ý đến Kỳ Ngạn Chí nữa, đi tới trước cái bàn vừa được chuyển vào, nói: " Đồ vật đã đủ rồi, bắt đầu đi".

Hoàng đại ca lúc trước vẫn cảm thấy Kỳ Ngạn Chí người này cũng không tệ lắm, không nghĩ đến vừa rồi khi hắn nghe thấy sự tình của Hoàng Tịnh Sam lại có một bộ đức tính như vậy, có thể thấy được hắn vẫn luôn làm bộ làm tịch, không khỏi buồn cười, lại có chút khinh bỉ.

Anh giải thích: " Cái chết của Tịnh Sam có quá nhiều điểm không giải thích được, chúng tôi nhờ tiểu Lâm tính thử xem có thể tìm ra hung thủ hay không. Nghĩ cậu có thể cũng quan tâm nên mới gọi cậu vào cùng".

Trải qua lần vừa bị Lâm Tuyết Khoáng đùa bỡn, Kỳ Ngạn Chí nghe những lời này không những không hề hoảng loạn, trong lòng thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Nếu không phải người của Hoàng gia điên thì cũng là Lâm Tuyết Khoáng điên rồi, Lâm Tuyết Khoáng một nghiên cứu sinh khoa lịch sử của một đại học danh tiếng, năm nay mới đầu hai mươi, đi đâu mà học pháp thuật? Có cái rắm! hắn chẳng qua là đi giả thần giả quỷ lừa gạt người khác!

Hơn nữa, cho dù hắn hiểu biết chút huyền học thì thế nào? Hoàng Tịnh Sam đầu thất đã qua, thi thể cũng đã thiêu, Lâm Tuyết Khoáng còn có thể thật sự đem hồn nàng gọi ra hay sao?

Đừng nói là Kỳ Ngạn Chí, ngay cả cha Hoàng cũng không ôm hy vọng gì, dù sao Lâm Tuyết Khoáng thoạt nhìn cũng không giống lừa đảo, nhưng cũng không giống đại sư, trước mắt chỉ là ông nể mặt cháu trai mà thôi.

Bởi vì cái chết của con gái, khoảng thời gian này ông già đi không ít, nhưng trên thực tế, khi Hoàng Tịnh Sam còn sống quan hệ giữa hai cha con không hòa hợp cho lắm.

Công việc của ông vô cùng bận rộn, không biết phải ở chung với tiểu nha đầu này như thế nào, chỉ có thể tận lực cấp cho nàng điều kiện vật chất tốt nhất, thấy nàng có thói quen gì xấu liền nghiêm khắc dạy dỗ một phen, hy vọng sau khi nàng lớn lên có thể trở thành một hài tử chính trực thiện lương.

Những người chính trực và tốt bụng, sẽ không làm tổn thương khác, nhưng lại dễ dàng bị tổn thương.

Vài ngày trước khi Hoàng Tịnh Sam qua đời, bọn họ còn đang cãi nhau, Hoàng Tịnh Sam oán giận cha tới thời điểm hiện tại chưa bao giờ quan tâm đến mình, cha Hoàng lại không buông mặt mũi xuống được, mua cho con gái một cái lắc tay thủy tinh, tính toán lặng lẽ đặt trong ngăn kéo phòng của nàng lại không nghĩ tới, không còn cơ hội nữa.

Trước mặt ông có chút mơ hồ, xuyên qua lệ quang mông lung nhìn Lâm Tuyết Khoáng đem hộp tro cốt của Hoàng Tịnh Sam đặt ở giữa bàn dài.

Sau khi đặt xong hộp tro cốt, Lâm Tuyết Khoáng ở hai bên trái phải bày hai cái giá nến, ngọn nến phía trên lại không thắp lên, ở phía dưới bàn là một cái lư hương.

Tiền giấy, đồ vàng mã đều có sẵn ở đây, Lâm Tuyết Khoáng theo thường lệ đốt một ít tiền giấy cùng vàng bạc cho cõi âm, sau đó lấy ra một tờ hoàng phù, dùng bút lông chấm chu sa ở mặt trước viết bát tự của Hoàng Tịnh Sam, mặt sau lại viết hai dòng chữ nhỏ:

" Hoàng sấm giải nghiệt chưa nói đã ly hồn, hết cách đành liều mình đề linh hỏi

Hồn chủ Hoàng Tịnh Sam ly kỳ uổng mạng, không biết nguyên nhân, dục minh thị phi, chiêu nợ máu, đặc biệt câu hồn hỏi, vọng âm sứ phê chuẩn. Lâm Tuyết Khoáng bái lạy".

Sau khi Lâm Tuyết Khoáng viết xong, nhẹ nhàng thổi bút tích, sau đó dùng bật lửa đốt hoàng phù.

Cậu trực tiếp đặt tờ giấy lên bàn, trước mắt bao người tấm hoàng phù trong nháy mắt cháy hầu như không còn gì, ngay cả một hạt tro, một tia khói cũng không lưu lại.

Mà hai ngọn nến hai bên hộp tro cốt lại đột nhiên đồng thời bốc cháy, ngọn lửa phía trên tự mình sáng lên.

Căn phòng vốn dĩ không ấm áp, nhiệt độ bên trong tựa hồ lại đột nhiên giảm xuống, thậm chí ngay cả trên cửa sổ cũng kết ra một tầng sương trắng.

Kỳ Ngạn Chí không khỏi trợn tròn hai mắt.

Điều này...này mẹ nó sao lại giống thật vê lờ!

Giấy đã đốt tại sao lại không có tro! Tại sao nến có thể đột nhiên tự bốc cháy, dùng photpho?? vậy xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo là cái chuyện quái gì đây??

Hắn không khỏi rùng mình, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không luôn cảm thấy trong phòng này, phảng phất như có thêm một đôi mắt ẩn núp một góc nào đó lạnh như băng nhìn mình.

Không, là giả, tất cả đều là giả.... Bọn họ là muốn thông qua giả thần giả quỷ để lừa gạt mình, bình tĩnh!

Mấy người Hoàng gia cũng đều bị một màn này làm cho choáng váng, sau khi Hoàng Tịnh Sam chết, bọn họ cũng mời qua mấy vị đại sư, nhưng không thấy một người nào có thể làm ra trận diện như vậy.

Nhưng thật bất ngờ là hồn phách của Hoàng Tịnh Sam không xuất hiện.

Mi tâm Lâm Tuyết Khoáng hơi cau lại.

Đối với cậu mà nói, loại thuật chiêu hồn này được xem như kiến thức nhập môn cơ bản, trước kia chưa bao giờ thất thủ, mà trước mắt không những hồn phách của Hoàng Tịnh Sam không xuất hiện, Lâm Tuyết Khoáng còn cảm thấy một cổ kháng lực mơ hồ đang âm thầm đọ sức với mình.

Vì cái gì..... cổ lực lượng dao động này, tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy quen thuộc đến thế?

Mắt thấy dưới bàn thờ dần dần ngưng tụ thành một đạo lốc xoáy, như muốn đem bàn lật lên, Lâm Tuyết Khoáng không kịp nghĩ nhiều, ở trên bàn vỗ một cái, hai tờ bùa theo tiếng bay đến, bị cậu trở tay kẹp lấy, hướng dưới bàn quăng đến, quát:

"Tất thần hỏa đế, vạn ma cộng phục! Cấp tốc nghe lệnh, đuổi!".

Tay cậu kết hàng ma ấn, phụ thêm bùa chú, trong nháy mắt liền đem cỗ lực đao kia đè xuống.

Âm khí xung quanh đột nhiên thịnh, hồn phách Hoàng Tịnh Sam theo tiếng thế mà hiện ra!

Mà đồng thời, hộp tro cốt ở giữa bàn lại lập tức nổ tung, tro cốt rơi đầy đất.

Ngoại trừ Lâm Tuyết Khoáng những người khác không có âm dương nhãn đều không nhìn thấy Hoàng Tịnh Sam, thấy tro cốt đổ xuống, cha Hoàng lập tức đứng dậy: " Sam Sam!"

Lâm Tuyết Khoáng ánh mắt ngưng tụ, nói: " Đây không phải tro cốt của Hoàng Tịnh Sam".

Cậu cầm một nắm tro cốt nhỏ lên, nhẹ nhàng vân vê, tro từ đầu ngón tay rào rạt rơi xuống: " Hộp tro cốt này hẳn là đã bị người thay đổi, tro này bất quá chỉ là tro bụi bình thường mà thôi".

Đồ vật chân chính lợi hại là thứ ở bên cạnh.

Lúc này hộp tro cốt đã nứt thành hai nửa, bên trong rơi ra ngoại trừ tro cốt, còn có một cái đồng tâm kết màu đỏ chế tác tinh xảo.

Đồng tâm kết này thoạt nhìn có vẻ thực sự bình thường, ở bên ngoài miếu Nguyệt Lão có không ít quầy hàng đều bán.

Hoàng Tịnh Sam trước khi xảy ra chuyện không may vừa mới đến chơi với Kỳ Ngạn Chí, rất có thể lúc ấy hai người cùng nhau mua về làm kỷ niệm.

Nếu như giải thích rằng sau khi Hoàng Tịnh Sam chết, Kỳ Ngạn Chí cảm thấy trong lòng khổ sở, nên muốn đem nó bỏ vào hủ tro cốt cùng nhau bầu bạn với bạn gái, cũng có thể thông qua.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Tuyết Khoáng cắt bỏ đồng tâm kết, bên trong lại xuất hiện một tấm ảnh chụp chung của Kỳ Ngạn Chí và Hoàng Tịnh Sam.

Bức ảnh chỉ có kích thước cỡ một inch, có phần ố vàng, trông giống như một bức ảnh cũ nhiều năm trước, mà trên hình một nam một nữ tươi cười rạng rỡ nhìn thẳng vào ống kính, nhưng bàn tay của người nam lại nắm lấy cổ cô gái.

Cô gái thân thiết đứng bên cạnh anh không cảm thấy có gì bất ổn.

Tư thế cổ quái này làm cho nụ cười của họ thoạt nhìn đều có vẻ quỷ dị, lại liên tưởng đến cái chết của Hoàng Tịnh Sam càng làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Mà ở góc dưới bên phải của ảnh, còn có một dấu đỏ hình vuông in ở đó, phía trên là bốn chữ " huyền minh phục vũ", không biết là có ý nghĩa gì.

Nhìn thấy bốn chữ này, đồng tử Lâm Tuyết Khoáng co rụt lại, Kỳ Ngạn Chí thì giống như bị đốt đuôi lập tức nhảy dựng lên.

" Lâm Tuyết Khoáng, tôi với cậu không thù không oán đi"

Kỳ Ngạn Chí trên trán đổ mồ hôi, vẻ mặt phẫn nộ nói: " Cho dù ngày thường có chút xích mích nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng đều là bạn học, sao cậu có thể giả tạo loại ảnh chụp thế này giả thần giả quỷ để lừa tôi! Cậu đây là vũ nhục tình cảm của tôi và Tịnh Sam!"

Nếu như cẩn thận nghe, có thể nghe ra lúc hắn nói chuyện ngay cả khớp hàm cũng run rẩy nhẹ nhẹ, còn về phần là phẫn nộ hay là sợ hãi, cũng chỉ có Kỳ Ngạn Chí trong lòng rõ ràng.

*

*

Tác giả có lời muốn nói: [ hôm nay liên động tiểu kịch trường: Ai là hồ ly tinh?]

Hai đề cử viên Lâm Tuyết Khoáng, thư lệnh gia xếp hàng ngồi treo cao biểu ngữ " Ai là hồ ly tinh" do Hoài vương phủ tài trợ trên đỉnh đầu.

Túy đạo: "Sau đây mời đồng học Bạch Diệc Lăng, người nuôi cáo kỳ cựu vào sân! Bốp bốp bốp!"

00 quan sát một lát, chỉ chỉ Lâm Tuyết Khoáng: " Tuy rằng hai người đều không giống nhau, nhưng nếu phải chọn thì vẫn là chọn hắn đi".

" Xin hỏi lục ca, vì sao?"

00: " người này nhìn có vẻ xảo quyệt hơn một chút, người kia quá chính trực".

Hồ ly ngay thẳng thư lệnh gia do ma hoàng cùng hồ tộc trưởng sinh ra: " ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là uy mãnh!"

Tiểu Tuyết: ".... Phải, tôi lừa mọi người, nhưng tốt xấu gì tôi cũng thực sự biết bói toán, anh có thể sao?"
Túy đạo đối mặt với 00 thư danh, chậm rãi quỳ xuống orz.

*


*


Cúc Bông: " bé Bạch Diệc Lăng được nhắc đến ở kịch trường là vai chính trong bộ [ ta, biết đoán mệnh, không dễ chọc] bé nó có anh chồng là hồ ly lông xù xù =))))"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK