Khi nghe Lâm Tuyết Khoáng kể về hoàn cảnh gia đình, khiến hắn không nhịn được muốn ôm cậu vào lòng, nhưng vẻ mặt xa cách của Lâm Tuyết Khoáng lại làm hắn cảm thấy trong lòng đau đớn như bị kim đâm.
Hai mươi năm qua hắn không sợ sinh tử, không sợ quỷ thần, nhưng hiện tại lại có cảm giác sợ hãi.
Hoá ra bốn năm qua không chỉ tưởng niệm cùng thống khổ, mà nó còn trộm đi sự thân mật và quen thuộc giữa họ.
“Được rồi, cứ coi như những gì cậu nói là sự thật, coi như thật sự như là cậu nghĩ. Vậy giữa chúng ta có hiểu lầm, cậu cũng không thể đơn phương cắt đứt quan hệ của chúng ta, tôi tuyệt đối không đồng ý, trừ khi tôi chết.”
Tạ Văn Uyên hết sức kiên nhẫn, ôn nhu nói: “Tôi chưa bao giờ xem cậu là tùy tùng, tôi ngay từ đầu muốn làm bạn với cậu. Tôi——”
Tôi thích cậu.
Cậu thực sự không biết sao?
Trong vô vàn khoảnh khắc mơ hồ và ngọt ngào, cậu thực sự không rung động?
Lâm Tuyết Khoáng lạnh lùng nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ muốn làm bạn với cậu, cũng không thưởng thức con người cậu. Cậu chỉ là một bên tình nguyện.”
Mỗi lời cậu nói như cầm dao đâm thẳng vào lòng Tạ Văn Uyên, làm hắn tức đến run người.
Thời điểm chưa gặp lại mỗi ngày đều nhớ thương, nhưng sau khi gặp lại chưa đến một giờ, Tạ Văn Uyên cảm thấy bản thân đã bày ra sự chịu đựng của mình trong hai mươi năm đem ra hết.
Nếu mỗi ngày đều tức giận như vậy, hắn không sống được mấy năm.
Tạ Văn Uyên rốt cuộc không chịu nổi nữa, tức giận cười một tiếng, đứng dậy bước đến nắm lấy tay Lâm Tuyết Khoáng, kéo cậu đứng lên khỏi ghế.
Sau bốn năm lại lần nữa chạm vào, trong tay cảm xúc hơi lạnh và tinh tế, làm trái tim hắn hơi rung động, khẽ thốt ra vài lời từ kẻ răng: “Tôi hỏi lần cuối, lời cậu nói là thật lòng?”
Hành động gần như cưỡng bức của hắn khiến Lâm Tuyết Khoáng nhớ lại quá khứ bất kham, cậu cảm thấy chán ghét, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Lừa cậu có chỗ nào tốt?”
Tạ Văn Uyên cười lạnh nói: “Cậu đối với tôi nhưng thật ra thẳng thắn thành khẩn, nói lừa liền lừa, nói ném liền ném, vậy cậu có biết mỗi lời cậu nói tôi đều tin? Tôi đã nghĩ về cậu bốn năm——”
Lâm Tuyết Khoáng không hề có thành ý nói:
“A, thực xin lỗi.”
Cậu nghĩ nghĩ, lại giải thích: “Tôi không xảy ra chuyện gì, cũng không có khổ sở hay bất đắt dĩ, kỳ thật trong nhà có thân thích phát tài, đưa tôi xuất ngoại du học. Lúc đó sợ cậu muốn phương thức liên hệ để qua tìm tôi, một khi quấn lên liền không dễ thoát, cho nên tôi liền lặng lẽ rời đi. Bốn năm này cũng khá thoải mái.”
Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, hắn cảm thấy lửa giận ngưng tụ trong lòng ngực, tai ù đi, toàn thân có chút tê dại.
Nhưng lại vào lúc này, hắn cảm nhận rõ ràng Lâm Tuyết Khoáng muốn tránh thoát khỏi tay hắn.
Cậu luôn một lần lại một lần mà thoát khỏi cùng vứt bỏ hắn!
Tạ Văn Uyên hận không thể khảm cậu vào máu thịt của mình, khi liếc mắt qua vô tình phát hiện tay cậu vì bị nắm chặt mà trở nên đỏ bừng, nghĩ đến hẳn đã làm đau cậu.
Trong phút chốc, suy nghĩ trong lòng thiên hồi bách chuyển, cùng lúc đó, Lâm Tuyết Khoáng cũng thoát khỏi tay Tạ Văn Uyên.
Lâm Tuyết Khoáng hiện tại không phải là ma ốm bị phong ấn công lực mặc người bài bố như đời trước, cậu nói những lời này không phải là không có ý khiêu khích, sớm chuẩn bị tâm lý hai người sẽ đánh nhau một trận, thế nhưng Tạ Văn Uyên lại buông lỏng tay.
Ngực đối phương phập phồng, lạnh lùng nhìn cậu, lâu dần trong ánh mắt lại thấy phảng phất trong đó là thương tâm cùng khổ sở.
Lâm Tuyết Khoáng khẽ rũ mắt xuống, nhìn theo ánh nắng chiếu trên mặt đất.
Câu tự nhủ: “Tạ Văn Uyên, cậu không tin lời tôi nói, nhưng cậu không thể chấp nhận rằng trên đời này không có thứ gì là cậu không có được, đúng không?”
Tạ Văn Uyên không lên tiếng, đột nhiên xoay người lại, đá ngã chiếc ghế mà mình vừa ngồi xuống đất.
Sau tiếng ầm ầm vang lên, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Lát sau, Tạ Văn Uyên quay đầu, dùng ngón tay chỉ vào Lâm Tuyết Khoáng cười cười: “Coi như bây giờ tôi nhận thức rõ cậu.”
Lâm Tuyết Khoáng ôm tay vẻ mặt lãnh đạm, không chờ cậu tiếp tục nói lời đả thương người khác, Tạ Văn Uyên đã rời đi. . truyện teen hay
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng hắn, cả bốn bức tường trong phòng đều rung chuyển.
Đây là lần thứ hai trong ngày hắn bị chọc tức.
Nhưng Tạ Văn Uyên bỗng nhớ ra đây là phòng thẩm vấn của bọn họ....
Lúc này, cánh cửa được mở ra với một tiếng “rầm”, Tạ Văn Uyên quay lại lần nữa.
Lâm Tuyết Khoáng nhìn hắn.
Tạ Văn Uyên nghiêng người lấy cốc trà sữa Ô Long bị chán ghét trước mặt Lâm Tuyết Khoáng.
“Xin lỗi, tôi để quên đồ.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói “Tôi mua cho chính mình, tôi thích uống nó.”
Hắn nói xong, bên người cậu lại có trận gió thổi qua, cánh cửa inox đáng thương lại phát ra âm thanh rung trời.
Lâm Tuyết Khoáng: “.....”
Trong lòng cậu không biết là thoải mái hay cảm khái, chậm rãi chống khuỷu tay lên bàn, sau đó đỡ trán, ấn huyệt thái dương hai bên.
Gạt những ân oán cá nhân với Tạ Văn Uyên qua một bên, bây giờ cậu cần phải nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Là một người có chứng chỉ Đạo giáo cấp thiên sư chính thức, Lâm Tuyết Khoáng cũng rất quen thuộc với các thủ tục liên quan, loại án này đều từ bộ phận đặc biệt và thuật sĩ cùng nhau xử lý, cuối cùng điều tra ra hung thủ, là người thì nhân gian xử lý, yêu ma quỷ quái thì do thuật sĩ trấn áp cùng siêu độ.
Hiện tại, có vẻ người mà họ mời tới là Tạ Văn Uyên.
Tạ Văn Uyên đến đây là để bắt thủ phạm và xử lý Thất Tinh Lôi Hoả ấn giả, còn mục đích của Lâm Tuyết Khoáng là tìm thấy linh hồn của Kỳ Ngạn Chí càng sớm càng tốt, sau đó là tìm tên thầy bói kia.
Hợp tác là được, hy vọng sự xuất hiện của đám người này không làm ảnh hưởng đến hành động của cậu.... Hoặc có thể dùng chút thủ đoạn.
“Dang dang dang”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Tuyết Khoáng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc chỉnh tề đi vào, đứng ở cửa cách xa cậu.
Đôi mắt to của cô nhìn vào của Lâm Tuyết Khoáng, ẩn chứa cảm xúc phức tạp cảnh giác và có chút kinh sợ, nói: “Bạn học, cậu có thể về trước, nhưng nếu có điều tra thêm gì, chúng tôi sẽ tùy thời liên hệ với cậu. Hy vọng cậu luôn mở điện thoại.”
Cô cũng là thành viên của bộ phận đặc biệt, nắm giữ một chút kiến thức về pháp thuật gia truyền, được phái đến đây để giúp Tạ Văn Uyên.
Trên người Lâm Tuyết Khoáng có quá nhiều sự trùng hợp, lại rất giỏi pháp thuật. Dù nhìn thế nào cậu cũng giống như một kẻ khả nghi, hơn nữa cũng rất nguy hiểm. Thật khó để kết luận cậu đóng vai trò gì trong hai vụ án này.
Cùng với chiến tích vừa rồi, anh chàng soái ca này, thế nhưng lại có thể chọc tức Tạ cố vấn, người mà không ai dám khiêu khích đến lần thứ hai mà vẫn bình an vô sự, điều này cho thấy sức chiến đấu của cậu khó ước tính, như vậy tưởng tượng càng đáng sợ!
Nhìn cô gái này, Lâm Tuyết Khoáng rất nhanh có chủ ý, hơi hơi mỉm cười, nói: “Được, tôi nhất định phối hợp.”
Cậu uống cạn nước trong cốc giấy, lúc ngẩng đầu lên đầu ngón tay vô tình lướt qua mặt nước, sau đó đem cốc giấy bóp lại, đứng dậy gật đầu với đối phương, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Mọi người vất vả rồi, bây giờ tôi sẽ về ký túc xá, có việc gì tùy thời liên hệ.”
Cậu thực sự là một người ưa nhìn, khuôn mặt cùng nụ cười của cậu khiến người ta quên đi những lo toan.
Cô có chút ngượng ngùng: “Không có việc gì, đi thong thả.”
Lâm Tuyết Khoáng mỉm cười đi về phía cửa, lúc đi ngang qua cô, cậu nâng tay lên, vứt ly giấy tạo thành đường cong sau lưng cô, rơi vào thùng rác ngay góc phòng.
Một vài giọt nước rải rác trên tóc, nháy mắt bốc hơi thành làn khói trắng, bay đi.
*
Tạ Văn Uyên xác thực là tức đến chóng mặt, sau khi đóng sầm cửa hắn bước xuống lầu, lúc này hắn nhớ ra đó là phòng làm việc của mình, người đi phải là Lâm Tuyết Khoáng mới đúng.
Nhưng hắn không muốn quay lại lúc này, do dự một hồi trước khu dạy học cùng với ly trà sữa ngốc nghếch kia, sau đó bước tới sân thể dục.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cách đó không xa trên sân có vài học sinh đang chơi bóng, Tạ Văn Uyên dựa vào xà đơn nhìn một lúc, sau đó cắm ống hút vào uống một ngụm trà sữa.
Khẩu vị của hắn và Lâm Tuyết Khoáng khác nhau, hắn chưa bao giờ thích đồ ngọt, hiện tại chỉ đang cố gắn trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, kết quả vẫn là cảm thấy không ngon, đem ống hút cắn ra hai dấu răng.
Cũng có thể là do cảm xúc của hắn, sau khi cơn tức tan đi, hắn cảm thấy trong lòng mệt mỏi cùng đau đớn.
Trên mặt đất, bóng của thanh xà đơn lớn dần, nhô lên, biến thành một bóng người, xuất hiện trước mặt Tạ Văn Uyên.
Tạ Văn Uyên không hề kinh ngạc, trên mặt lộ chút lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Có thể thấy, bản lĩnh của ngươi đã tăng. Có chuyện gì?”
Bóng đen chậm rãi giãn ra, lần đầu trước mặt hắn thẳng eo: “Ngươi hẳn rất rõ ràng, ta xuất hiện, đại biểu cho hiện tại ngươi đang mềm yếu.”
“Đúng không.” Ly trà sữa được xoay trong tay Tạ Văn Uyên “Thì sao?”
Dù vậy, hắn vẫn giữ được sức mạnh khiến đối phương thần phục, điểm này hai bên đều hiểu rõ trong lòng.
Bóng đen có chút tức giận, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có chút chậm lại: “Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch.”
“Không làm.”
Bóng đen lo chính mình nói: “Dùng đồ ta muốn đổi lấy thứ ngươi muốn.”
Không đợi Tạ Văn Uyên nói chuyện, bóng đen đã giơ tay lên, giữa hai người liền xuất hiện một thân ảnh trong suốt, sau đó ngưng tụ thành thật thể, một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện.
Tạ Văn Uyên hai mắt bất động, tựa hồ quên cả hô hấp.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, bóng đen có chút đắc ý: “Ta đã luyện thành thạo phép thuật biến hình, tính cách và khả năng giao tiếp của mình, chỉ cần ngươi giải trừ khế ước chủ nô của chúng ta, hắn chính là của ngươi. Hơn nữa.... So với người kia càng thuần phục và nghe lời."
Âm thanh của hắn ta nhẹ nhàng, mang theo dụ hoặc: “Chỉ cần ngươi muốn, muốn hắn làm gì cũng đều có thể.”
Tạ Văn Uyên không tỏ ý kiến: “Ngươi giống như đã quan sát rất lâu?”
Bóng đen có chút đắc ý: “Từ khi ngươi nhìn thấy người này. Ta liền biết ngươi nhất định muốn có hắn, sinh ý này ngươi có làm hay không?”
Tạ Văn Uyên tựa hồ bị mê hoặc, hắn giơ tay lên, như muốn sờ “Lâm Tuyết Khoáng” trước mặt: “Như ngươi mong muốn, khế ước chủ nô có thể giải trừ.”
Ánh mắt hắn hướng lên, dừng trên mặt bóng đen, thưởng thức sự mừng rỡ của bóng đen, sau đó ác liệt mà đem năm ngón tay nắm chặt.
Bóng đen cảm thấy trói buộc trên người mình dần thả lỏng, chưa cảm nhận được sự ngọt ngào của tự do, sau đó khắp người truyền đến một trận đau nhức, thân thể dần nức ra.
“Ngươi thế nhưng——“
Trước khi hắn ta kịp chửi những lời tiếp theo, thì đã cùng với ảo ảnh mình tạo ra tan biến vào không trung.
Giả chính là giả, yếu ớt bất kham, một kích cũng không đỡ nổi.
Tạ Văn Uyên thu tay lại như chưa có việc gì xảy ra, cười nói: “Bằng việc ngươi quan sát hắn kỹ càng như vậy, cũng đã đáng chết.”
Từ đầu thời Đường đến nay, Tạ gia làm ngự linh thế gia, nhiều thế hệ đều khống chế số lượng lớn quỷ nô, đây là vũ khí của bọn họ, nhưng cũng là một mối nguy hiểm.
Chỉ cần nội tâm dao động và yếu ớt, hoặc sự kiểm soát không đủ mạnh, những sinh vật này sẽ lén lút trốn ra, tìm cách tấn công và trốn thoát.
Có thể nói, ham muốn chiếm hữu và điều khiển là bản năng bẩm sinh có trong huyết mạch của hắn, những thứ này muốn khiểu khích chỉ là do thấy sống đủ rồi.
Nhưng bị gián đoạn như vậy, tâm tình Tạ Văn Uyên đã bình tĩnh lại một chút.
Quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên hắn không hiểu Lâm Tuyết Khoáng đang nghĩ gì, cũng không phân biệt được lời nói của cậu có thật hay không.
Như hắn đã nói, với sự quật cường cùng kiêu ngạo của Lâm Tuyết Khoáng, cậu không phải là một người sẽ dễ dàng thay đổi bởi áp lực bên ngoài. Nhưng cậu cũng sẽ không vô duyên vô cớ lấy lý do này để nói giỡn.
Rốt cuộc nếu dựa theo cách nói của Lâm Tuyết Khoáng, việc ra đi không từ biệt và cuộc hội ngộ lạnh như băng này, liền có thể lý giải được.
Nhưng những khoảnh khắc của cả hai trong quá khứ, chẵng lẽ đều là dối trá?
——Lâm Tuyết Khoáng đồng ý và chấp nhận hắn tiếp cận, chỉ vì bối cảnh của hắn, và sẽ rất phiền phức nếu dây dưa với hắn.
Tạ Văn Uyên biết gia cảnh của Lâm Tuyết Khoáng không tốt, nhưng ngoại hình và thành tích của cậu lại rất nổi bật, bởi vậy mà gặp phải rất nhiều sự khó dễ của mọi người, sinh hoạt cũng rất gian khổ.
Nhưng hắn không ngờ rằng đối phương lại dễ dàng thoả hiệp, trong lòng bởi vậy mà có nhiều bất mãn.
Có lẽ những gì Lâm Tuyết Khoáng đã trải qua còn khó khăn hơn những gì hắn biết, chính mình cái gì cũng không biết, lấy tư cách gì để đi trách cậu?
Xét đến cùng, bởi vì có quá nhiều người thiếu đạo đức trên đời, thấy người khác bần cùng liền bỏ đá xuống giếng, thấy người khác ưu tú liền sinh ra ghen ghét;
Là chính mình quan tâm không đủ, chỉ lo thích cậu, lại không suy nghĩ đến cảm thụ của cậu, không hiểu phải cảm thông cùng quan tâm.
Là bởi vì chủ tiệm trà sữa không có chí tiến thủ, nhiều năm như vậy cũng không có sản phẩm mới, công thức vẫn là hương vị cũ, ai muốn uống!
Tạ Văn Uyên giơ tay ném cốc trà sữa vào thùng rác.
Tóm lại, Lâm Tuyết Khoáng không sai, có sai đều là những người khác.
Coi như cậu nói là sự thật. Nhưng cậu ấy lúc trước căn bản là không thích hắn, cũng không đại biểu cho việc cậu sẽ không thích hắn trong tương lai.
Việc hắn phải làm, từ bỏ là việc không có khả năng xảy ra, chỉ cần tiếp thu giáo huấn, tiếp tục cố gắng, nhất định có thể đả động đối phương.
Ít nhất bây giờ còn có thể nhìn thấy được, so với những tưởng niệm xa xôi vô vọng trước kia, đã tốt hơn rất nhiều không phải sao?
Sự tình đang diễn ra từng bước.
Tạ Văn Uyên tự cổ vũ bản thân.
*
*
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là chàng trai nghị lực Tạ Văn Uyên và mỹ nhân tâm cơ Lâm Tuyết Khoáng!