Một lần nữa vị bác sĩ trưởng kia nhìn bà lắc đầu, Trần phu nhân chưa hẳn đã hết bất ngờ này thì lại đến bất ngờ khác. Bà nghĩ Cố Diệp Hy đang mang thai là có thật, nhưng lại không ngờ rằng đứa bé lại bị chết oan nhanh đến như thế. Nếu ghép lại từng mảnh sự việc khi bà nhìn thấy, không phải người thực hiện hành vi tàn nhẫn này là Trần Hạo Hiên, con trai của bà sao?
Trần phu nhân bất lực, hai tay còn không thể cử động được. Không phải Trần Hạo Hiên vì Lâm Bắc Bắc mà vô tình phá bỏ đi dòng máu của Trần gia sao? Trần phu nhân bỗng nhiên rơi nước mắt, nếu năm đó bà không đồng ý để Cố Diệp Hy vào làm con dâu của mình thì chắc chắn mọi chuyện đã không thể đi xa đến mức này, từ khi nào mà bà chứng kiến con trai bà tức khắc trở thành một con người vô lương tâm vậy chứ?
“Trần phu nhân, hôm nay bà cũng mệt rồi. Chúng ta quay trở về nhà thôi. Tôi sẽ báo chuyện này cho Trần tổng biết, chắc chắn cậu ấy sẽ quan tâm, bà đừng lo quá.”
Quản gia bước tới an ủi, dù chỉ là tài xế cho Trần gia nhưng ông cũng hiểu được một số chuyện rắc rối trong gia đình. Bây giờ ngoài nỗi đau mất đi cháu, đau khổ vì con của Trần phu nhân thì ông cũng không thể nào nói thêm được gì khác nữa. Chi bằng để cho mọi chuyện có thể lắng xuống một thời gian, không phải là không có cách cứu giải cho Trần thiếu phu nhân.
Được quản gia khuyên vài lời, Trần phu nhân cũng có thể an tâm hơn một chút. Tạm thời thì Cố Diệp Hy vẫn còn hơi thở, vẫn có cơ hội sống sót, nếu có thể duy trì trạng thái này thì có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp, còn trái lại nếu có xảy ra chuyện gì bất trắc thì bà cũng chưa hề nghĩ tới. Tạm thời tránh né Trần Hạo Hiên, đây là cách tốt nhất để con dâu của bà phục hồi sức khoẻ.
Bà được quản gia dìu đứng dậy, sau đó lại nhìn đến cánh cửa phòng rồi đưa mắt rời đi.
Trong phòng phẫu thuật, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang nắm chặt lấy bàn tay cô, hắn như muốn truyền đến hơi ấm cho cô, như lại muốn cô biết mình đã đến.
“Hy Hy, em thật sự rất ngốc nghếch. Tỉnh dậy đi, anh về rồi. Anh hứa sẽ không để em chịu tổn thương nữa.”
Nhìn thấy cô bất động trên giường, hắn lại càng tha thiết hơn. Kể từ khi Cố Diệp Hy được gả vào Trần gia, là một người vợ danh chính ngôn thuận của người khác thì hắn đã đau đớn mà rời khỏi nước ra nước ngoài rồi. Một phần không muốn Cố Diệp Hy thay đổi ý định kết hôn, một phần cũng vì tránh né Trần Hạo Hiên mà sống một cuộc đời ẩn dật.
Trên khóe mi của người đàn ông đó lại vô ý rơi xuống một giọt nước mắt, nó khẽ len lỏi vào mu bàn tay lạnh giá của cô bỗng chốc trở nên ngọt ngào, ấm áp khó mà diễn tả. Phải chăng dưới sự đánh thức khó hiểu này mà hắn đã làm cho Cố Diệp Hy có thêm một niềm tin tưởng mà bước sống trở lại.
Năm phút… Mười phút… Rồi lại hai mươi phút, từng khắc trôi qua khiến anh không ngừng nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đo nhịp tim, nhưng các chỉ số hiện trên ấy lại chạy chậm đến mức tưởng chừng như con người đang ở trước mặt anh đã chết.
“Hy Hy, anh về rồi đây! Xin lỗi em, là anh trai vô dụng. Hy Hy, em đã từng hứa, khi anh về em sẽ đàn cho anh nghe. Bản nhạc ngày hôm ấy anh vẫn chưa viết xong, em có thể cùng anh viết tiếp câu chuyện tình trong đó không? Hy Hy, chỉ có em… chỉ có em mới đánh thức được nguồn xúc cảm trong con người anh…”
Nước mắt đã thấm đẫm trên trên lòng bàn tay, Cố Diệp Hy trong cơn mê dần cảm nhận được điều đó. Bên sâu trong đau đớn, Cố Diệp Hy phải đánh bại được tâm lý sợ sệt của mình, bản thân của cô, nhất định phải để cho cô lựa chọn con đường đi.
“Tít… Tít… Tít…”
Một hồi lâu trong căn phòng chỉ có hai người, đột nhiên ngón tay kia lại bất giác cử động di chuyển, các chỉ số trên máy cũng hoạt động trở lại một cách vô cùng bình thường. Bàn tay khi nãy còn đang nắm chặt tay cô giờ đây mới dần thả lỏng ra được một chút.
Hai mắt hắn dần trở nên sáng rỡ, trên môi còn tạo được một nụ cười sâu lắng, êm ái tựa như mặt hồ. Mặc dù người đối diện với anh vẫn còn nằm im thin thít, nhưng dấu hiệu này đã khiến hắn vui mừng hơn bất cứ điều gì.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, còn bước đi qua đi lại ở trong phòng để xem tình hình bên ngoài lúc này có ổn không. Bây giờ đêm đã khuya, ngoài các bác sĩ đang canh trực thì người ra vào bệnh viện cũng rất ít.
Sau một vài phút, trước phòng bỗng nhiên đã xuất hiện thêm hai tên mặc đồ đen, vừa đến thì họ đã thấy anh ra hiệu đứng chờ ở bên trong. Hắn quay sang cô, đưa tay vuốt ve mái tóc dài, nói:
“Hy Hy, anh sẽ đưa em đi.”