• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc mọi chuyện ở nhà, Trần Hạo Hiên quay trở lại công ty, anh bước vào phòng làm việc, tựa đầu vào ghế thở một hơi dài, có lẽ hành động của anh đối xử với Cố Diệp Hy được coi là độc ác nhưng nếu nhìn theo góc độ của anh ở hai năm trước, cô cũng không phải là một kẻ tốt đẹp hơn là bao nhiêu.

 

Bất giác nhớ lại chuyện cũ, anh ngồi dậy mở ngăn kéo ở dưới bàn, lấy ra một tấm ảnh đã bị ngả vàng.

 

Là bức ảnh của một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc dài buông xõa, cô ấy ngồi trên một chiếc ghế gỗ, dựa vào lưng anh, chăm chú đọc sách.

 

Bao nhiêu kỷ niệm của năm đó hiện về, Trần Hạo Hiên đưa tay vuốt ve tấm ảnh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bắc Bắc, là cô ta khiến em không thể mang thai, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Em đau một, nhưng anh sẽ cho cô ta biết thế nào là đau gấp mười, gấp vạn lần.”

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa kịp lúc Trần Hạo Hiên cũng nhanh tay nhấc máy. Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, anh cũng không chần chừ, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói chán ghét khẽ nhẹ kêu lên một tiếng: “Mẹ?”

 

“Hạo Hiên…” Trần phu nhân cầm điện thoại trên tay, bàn tay lại không ngừng run rẩy vì lo sợ mà nói năng không rõ ràng khi nhìn vào phòng phẫu thuật.

 

“Hạo Hiên à... Cố Diệp Hy... nó... nó đang ở bệnh viện, tình hình rất nguy cấp.”

 

Trần phu nhân vốn dĩ không yêu thích gì cô, thường ngày lại còn hay mắng nhiếc, chửi rủa vì bà liên tục hối thúc mà cô vẫn không thể mang thai được. Nhưng ngày hôm nay khi bà đến thăm con trai thì đã nghe thấy cuộc cãi vã ở tầng trên, nhìn thái độ của Trần Hạo Hiên khi rời khỏi nhà cũng lấy làm lạ, không ngờ khi bà lên phòng kiểm chứng thì lại phát hiện Cố Diệp Hy đã nằm thoi thóp ở dưới sàn. Ban đầu còn sợ hãi khi gặp cảnh tượng này, nhưng bà không thể thấy mà không cứu.

 

“Tình hình nguy cấp? Đã chết chưa? Nếu chưa chết, vậy mẹ bảo bác sĩ khiến cô ta chết đi. Mẹ à, từ khi nào mẹ lại thích xen vào chuyện bao đồng như thế?”

 

Hai mắt Trần Hạo Hiên dần tối đi, bờ môi mỏng cong lên nụ cười khinh bỉ. Cô ta chết rồi, cuộc đời anh sẽ không còn tồn tại ba chữ ‘Cố Diệp Hy’. Anh lấy Cố Diệp Hy căn bản chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi vị đau đớn, chỉ muốn trả thù cho chính người mình yêu nhất mà thôi.

 

“Hạo Hiên, con nói gì thế, dù sao trên danh nghĩa nó cũng là vợ con… Nếu Cố Diệp Hy biết được vì sao năm đó cha nó mất một cách đột ngột, con nghĩ xem nó sẽ tha thứ cho Trần gia hay không, hay là...” Không biết Trần phu nhân nhớ được những gì, bèn không dám nói hết câu.

 

“Mẹ, con nói rồi, vợ của con ngoài Bắc Bắc sẽ chẳng còn ai khác.”

 

Trần Hạo Hiên không nghe tiếp những lời khuyên ngăn của mẹ mình, sau khi nói xong thì anh cũng tắt máy.

 

Bà biết con trai bà bản tính vốn lương thiện, sống tình cảm với người mình yêu, nhưng chỉ vì sự cố năm đó mà Trần Hạo Hiên đã đánh đi mất hết tất cả niềm tin yêu thương của mình, chỉ sợ đến bây giờ muốn quay đầu lại cũng vô cùng khó khăn.

 

Tâm trạng của anh cũng bắt đầu thay đổi, không biết có phải vì lời nói của Trần phu nhân mà làm anh tức giận hay là vì cô đang đối diện với tử thần.

 

Trong bệnh viện, Trần phu nhân ngán ngẩm thở dài, Lâm Bắc Bắc, cái tên đã khiến con trai bà tổn thương rất sâu, đã hai năm rồi, cái tên đó vẫn là cái gai trong tim nó, mãi mãi vẫn không thể nào gỡ bỏ.

 

Lâm Bắc Bắc, nếu cô yêu con trai tôi, vì sao năm đó cô lại rời đi? Đó là điều khiến bà đã đem suy nghĩ hơn hai năm trời và cũng phải chấp nhận để Cố Diệp Hy bước vào Trần gia làm vợ.

 

Bà thấp thỏm nhìn về phía phòng cấp cứu, đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng còn có vài cô y tá cầm túi máu chạy ra chạy vào. Hôm nay bà đưa Cố Diệp Hy đến đây, cơ bản đã biết cô bị mất máu, nhưng bà lại thắc mắc vì sao nó lại chảy ra từ bên dưới chân váy của cô? Bà bỗng nhiên nhớ ra một điều, chỉ có những phụ nữ đang mang và bị sảy thai mới có những dấu hiệu này, không phải là… Bà hiểu ra được gì đó, hai tay đan chặt vào nhau đi qua đi lại cầu nguyện cho qua mọi chuyện, nếu Cố Diệp Hy mang thai là thật, bà mong chuyện xui xẻo nhất sẽ không đến với gia đình bà.

 

Trải qua năm tiếng đồng hồ, nhưng cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

 

Cố Diệp Hy mà chết thì chắc chắn con trai bà sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chịu không ít sóng gió.

 

Một giờ sau, các bác sĩ lần lượt đi ra, Trần phu nhân vội vã tiến lại hỏi thăm vị bác sĩ trưởng: “Con dâu tôi, nó không sao chứ? Tất cả vẫn ổn có phải không bác sĩ?”

 

“Trần phu nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Hơi thở của Trần thiếu phu nhân rất yếu, cả cái thai trong bụng cũng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK