Bên cạnh một cái thùng rác, một con hamster nhỏ đang ở đó tìm kiếm đồ ăn.
Nhưng mà trừ bỏ đồ ăn thối hoắc thì đều là thứ phế phẩm của người khác vứt ra, căn bản không có cái nào có thể ăn được.
Con hamster này chính là Mạc Linh Chi.
Mấy ngày nay tích tụ năng lượng chỉ đủ cho nàng làm mọc ra đoạn móng vuốt bị cắt, đến cái lỗ tai vẫn chưa mọc ra được.
Đừng nói là về trên núi, chính là hóa hình đều làm không được.
Đói khát làm nàng suy yếu vô lực,hiện tại đồ ăn là nhu cầu thiết yếu nhất mà nàng cần.
Hiện tại còn mấy ngày cuối cùng của năm, toàn bộ Kinh Thành đều tiến vào trời đông giá rét, bên ngoài vừa lạnh vừa ướt, đừng nói là trong ngõ nhỏ, chính là bên ngoài đường chính người đi đường đều rất ít.
Đồ ăn trong thùng rác ngày càng thiếu, ẩm ướt khiến cho vị của đồ ăn càng khó nuốt.
Nàng gian nan mà kéo ra một hộp bánh kem, bên trong chỉ còn lại có giấy dán hộp và một chút bánh kem, nàng lập tức há mồm.
Một chút đồ ăn này cũng không thể làm nàng no bụng, cho nên nàng thất vọng mà hướng tới địa phương khác.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, gió lạnh thổi tới, nàng lập tức run lập cập,mặt đất lạnh băng đông lạnh làm chân nàng đau nhức, lúc này chỉ mới qua mấy ngày đã có tổn thương do giá rét gây ra, đầu nhỏ gục xuống nhẹ nhàng cọ cọ móng vuốt lạnh băng.
"Ô ô ô......" Có chút ủy khuất,hốc mắt nàng đỏ lên.
Nhưng là thực mau nàng liền dùng móng vuốt lau đi nước mắt.
Không thể khóc, nước mắt sẽ bị đông cứng ở trên mặt, vậy lại càng khó chịu.
Lúc này, Mạc Linh Chi nghe được tiếng động cơ xe.
Nàng lập tức hướng bụi cây xanh bên cạnh chui vào, sương sớm lạnh băng làm nàng càng thêm khó chịu, nhưng nàng vẫn chui vào lẩn trốn, không dám ngoi đầu ra.
—— nàng bắt đầu sợ hãi nhân loại.
Khi chiếc xe màu đen đi khỏi, Mạc Linh Chi đi ra, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà, xe màu đen phía trước lại vòng trở về.
Đôi mắt đậu đen hiện lên vẻ hoảng sợ, lập tức quay đầu hướng về phía bụi cây xanh vừa rồi để chạy.
"Bùm ——" nàng không muốn sống giống trước kia, trực tiếp từ khe hở của cành cây chạy vọt vào.
Từ trên xe có một người đi xuống, hơn nữa lại tới gần nàng.
Mạc Linh Chi run bần bật.
"Hamster nhỏ?"
Âm thanh khàn khàn trầm thấp, còn có chút quen thuộc.
Xuống núi không lâu,âm thanh của nhân loại mà nàng nghe qua cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, âm thanh quen thuộc này làm nàng nhịn không được từ giữa khe hở cành cây nhìn ra ngoài.
Nam nhân kia ngồi xổm xuống,khuôn mặt tiến vào trong tầm mắt nàng.
"!!!"
Đây là nam nhân lần nước cùng Bạch Ngọc nói chuyện.
Nghĩ đến Bạch Ngọc,trong mắt nàng vẻ hoảng sợ càng nặng, đột nhiên lui lại, lại chạm vào cành cây rậm rạp, sương lạnh làm thêm đau đớn, nàng đau đến có chút vặn vẹo.
Hạ Vân Trù nhìn thấy tầm mắt nàng hoảng sợ, nhịn không được nhíu nhíu mày.
—— hắn xác định đây chính là con hamster mà ngày đó hắn nhìn thấy.
Lớn lên so với các con hamster khác hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa biểu tình phá lệ nhân cách hoá, cái đuôi cùng bộ lông đều phi thường có cá tính.
Tầm mắt hắn đặt ở lỗ tai thiếu của nàng, cùng với đôi mắt hoảng sợ của nàng.
Ngắn ngủn mấy ngày thời gian, con hamster này đã trải qua cái gì?
Mấy ngày trước nàng một chút cũng không sợ người lạ, ở trên tay người khác cũng tò mò ló đầu ra mà nhìn hắn, vẻ mặt tò mò không hề sợ hãi.
Mà hiện tại nàng thiếu đi một lỗ tai, nhìn thấy người lập tức hoảng sợ mà lui về phía sau, bụng bẹp bẹp, còn có một ít vỏ miệng vết thương ở trên người.
Hạ Vân Trù mày nhăn đến sát lại.
-
"Ăn một chút đi, không biết ngươi thích cái gì, liền đều chuẩn bị cho ngươi mỗi thứ một ít." Hạ Vân Trù nói, đem mấy cái mâm nhỏ đặt ở trên mặt đất.
Lúc này hắn phát hiện con hamster đã vài tiếng đồng hồ, nhưng bất luận hắn nói cái gì,con hamster này đều tuyệt đối không ra.
Chỉ cần hắn tới gần một chút, con hamster này liền lui ra sau, trên mặt đầy hoảng sợ,bởi vì va chạm vào cành cây, các miệng vết thương trên người nàng bắt đầu chảy máu, làm hắn không dám vọng động.
Vì thế Hạ Vân Trù chỉ có thể kêu trợ lý đi mua chút đồ ăn dành cho hamster về, đều bỏ ở trước mặt nàng.
Hamster vẫn dấu người trong bụi cây, không chịu chui ra.
Nghĩ nghĩ, Hạ Vân Trù liền lui về phía sau vài bước, thấy không có động tĩnh gì lại lui về phía sau thêm vài bước nữa.
Cứ như thế đến khi hắn và xe đều cách xa 10 mét, bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh.
Mạc Linh Chi thực sự sợ hãi.
Nhưng mà nàng cũng thực sự rất đói bụng, tuy rằng ngữ khí của nhân loại này thực nhẹ nhàng, nàng cũng không cảm nhận được ác ý từ hắn, nhưng nàng vẫn thấy rất sợ hắn,không giám tới gần hắn.
Chờ hắn đã lùi cách mình 10 mét, nàng mới dám chậm rãi đi ra.
Nếu không phải đói khát tới cùng cực, nàng tuyệt đối sẽ không đi ra
Cà rốt, hạch quả, sữa bò, nước đều là chút đồ ăn sạch sẽ ngập tràn dụ hoặc, nàng nhịn không được đột nhiên nhào tới, một bên nhìn Hà Vân Trù nơi xa, một bên liều mạng ăn.
"Hạ tổng....." trợ lý Cao thật cẩn thận mở miệng.
Hắn thật trăm triệu lần không nghĩ tới ông chủ nhà mình thế nhưng còn có tình yêu động vật đến vậy.
Đây vẫn là ông chủ lạnh nhạt, không có tình cảm, sát phạt quyết đoán của hắn sao?!
"Ừ" Hạ Vân Trù Trả lời, tầm mắt vẫn đặt lên nhóc Hamster cảnh giác kia.
"Ngài..... tính nuôi hamster?" Âm thành mang theo vẻ dò hỏi.
Ông chủ tính nuôi dưỡng sủng vật?
Làm trợ lý như hắn mà không nghĩ tới, thật là quá thất trách.
Nhưng mà Hạ Vân Trù lại lắc đầu không nói chuyện.
Trợ lý cao nhẹ nhàng thở ra, ông chủ của hắn trước giờ luôn lạnh nhạt, ngay cả phụ nữ, người thân đều không muốn tiếp xúc, sao lại có thể đi nuôi dưỡng một con sủng vật đây!.
Hôm nay..... Đại khái là khó có được một lần ông chủ phát lòng tốt đi.
Cách đó không xa, con hamster ăn no lại lập tức trốn vào bên tronh bụi cây xanh.
Hạ Vân Trù chậm rãi tới gần, ngồi xổm xuống.
Hắn không nhìn thấy hamster trốn ở chỗ nào, chỉ có thể hướng vào bên trong mà nói: "không phải sợ, ngươi xuất hiện đi, vết thương của ngươi cần được trị liệu nếu không sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Hơn nữa bên ngoài quá lạnh, ngươi tuỳ thời đều có khả năng bị đông chết".
Không có động tĩnh.
Hạ Vân Tĩnh đợi một hồi lâu, lại lần nữa lắc đầu.
Dù là thông minh, dù là nhân cách hoá nhưng cũng không phải thật sự là con người, hắn như thế nào lại nói tiếng người với con hamster này nhỉ?
Hắn đứng dậy, trợ lý cao tới gần nhẹ giọng nhắc nhở: "Hạ tổng, thời gian ngài hẹn gặp Vương tổng sắp tới rồi... "
Hạ Vân Trù không nhúc nhích, lại nhìn trong chốc lát mới mang theo trợ lý Cao rời đi.
Chờ đến khi bọn họ đi xa Mạc Linh Chi mới ló đầu ra.
Ngay sau đó lại thu đầu lại, nhẹ nhàng cọ cọ thân thể lạnh băng của mình.
Đúng vậy, thật sự nếu không khôi phục được năng lượng biến thành hình người, nàng có lẽ thật sự sẽ bị đông chết, không về được trên núi.
Nhưng may mắn là nàng vừa mới ăn no, trong cơ thể bắt đầu chậm rãi súc tích ra năng lượng......
Chỉ là tới ngày mai, nàng còn có thể ăn no sao?
- ----
"Lưu Vĩ còn ở văn phòng cầu xin, hy vọng ngài có thể buông tha cho hắn, hắn cũng là vì trong nhà áp lực lớn, cho nên mới......" Trợ lý cao nhỏ giọng hướng Hạ Vân Trù cầu tình.
Hạ Vân Trù không hề phản ứng, thanh âm bình tĩnh: "Xử phạt không thể thay đổi, lại náo loạn liền báo cảnh sát."
Hắn nhìn về phía trợ lý Cao, mặt không chút biểu cảm: "Chú ý thân phận của ngươi."
"Dạ!" Trợ lý Cao ngực căng thẳng, lập tức nghiêm túc đồng ý.
Quay lại công ty bên kia,trợ lý Cao tiếp tục báo cáo, lần này liền không mang theo chút cảm tình nào.
"Hạ tổng,lúc trước giám đốc Triệu trình lên hạng mục của đạo diễn Trần giờ muốn phê duyệt thông qua sao?
"Không thông qua, nói cho hắn nếu nhắc lại loại hạng mục rác rưởi này, hắn có thể nhường vị trí cho người khác làm."
"Cát an......"
Trợ lý Cao hội báo, hắn nghe, hắn như là một bộ máy, máy móc vận hành hữu hiệu.
Khi Đi ngang qua địa phương cũ, Hạ Vân Trù theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài con đường sạch sẽ,mặt trên bụi cây xanh là một tầng tuyết chưa tan hết, không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào tồn tại.
Hắn nhẹ thở một tiếng, lắc đầu.
Một đêm đi qua, con hamster sớm không biết chạy đi đâu, có lẽ vận khí không tốt, tối hôm qua đêm lạnh cũng chưa thể vượt qua......
Hạ Vân Trù khi còn nhỏ ở tại tiểu khu cũ, trong tiểu khu có rất nhiều mèo hoang, vào đông có đôi khi hắn sẽ tiết kiệm ít đồ ăn, ở chạng vạng đi ra ngoài cho mèo hoang ăn.
Nhưng gần như là mỗi con mèo hoang đều chỉ có một lần gặp được cơ hội.
Lần thứ hai đi lại, chúng nó sẽ không ở cùng một địa phương, có lẽ đi xa, có lẽ bị người nhận nuôi, cũng có lẽ...... Đông chết ở nào đó trong đêm lạnh.
Mèo hoang còn như thế thì một con hamster nhỏ lại sao có thể tái kiến?
Ngày hôm qua đã là một sự ngẫu nhiên tới cực điểm rồi.
Hắn thu hồi tầm mắt, lại đột nhiên quay lại xem, thanh âm dồn dập: "Dừng lại!"
Trong bụi cây xanh phía trước có một cái đầu nho nhỏ dò xét ra tới, nhìn về phía xe hắn.
Không biết vì cái gì, kinh ngạc qua đi,khoé miệng Hạ Vân Trù hơi nhếch lên như có như không.
Lúc này đây hắn đứng ở vị trí cách xa 5 mét, con hamster liền gấp không chờ nổi đi ra, nàng cùng so sánh với ngày hôm qua, tổn thương do giá rét vẫn như cũ nhưng tinh thần lại rõ ràng tốt hơn.
Như cũ là những đồ ăn đó, như cũ là một bên ăn đồ ăn, một bên cảnh giác mà nhìn bọn hắn chằm chằm.
Sau khi ăn xong, hamster trốn vào bên trong bụi cây xanh.
Không biết vì cái gì, Hạ Vân Trù đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ ở tiểu khu xưa khi cho tụi mèo hoang ăn chúng nó cũng tràn ngập cảnh giác, nhưng lại phá lệ đơn giản.
Tâm niệm vừa động, Hạ Vân Trù tới gần, ngồi xổm xuống hỏi nàng: "Ngươi nguyện ý cùng ta trở về sao?"
Hamster không đi ra, cũng không phát ra âm thanh.
Hạ Vân Trù khe khẽ thở dài.
- ---
Mỗi ngày cùng thời gian, cùng địa điểm, Hạ Vân Trù ở trong tầm mắt khiếp sợ của trợ lý Cao mà cho con hamster ăn năm ngày.
Rốt cuộc vào hôm nay, hắn đã ngồi xổm cách hamster ở vị trí nửa thước. (1 thước ~ 3.33m)
Hôm nay là ngày 31/12.
Hamster nhỏ vùi đầu ăn quả hạch đã được bóc vỏ, trong mắt không còn cảnh giác như mấy ngày hôm trước.
—— nàng hẳn là đã bị nhân loại thương tổn.
Nhưng hắn đối xử tối với nàng năm ngày, nàng đã dần dần dỡ xuống đề phòng với hắn, cho phép hắn tới gần.
—— so với nhân loại thì gia hoả này thật là đơn giản.
Sau khi ăn xong, Hạ Vân Trù lại nhẹ giọng lặp lại: "Hôm nay ngươi nguyện ý cùng ta trở về sao?"
Hamster vẫn là xoay người liền đi.
Một con bàn tay to đem nàng bắt lên, đặt ở trong lòng bàn tay.
"Chi Chi ——" nàng theo bản năng điên cuồng giãy giụa, trong mắt một lần nữa lộ ra hoảng sợ.
"Ta không thương tổn ngươi, ta nhìn xem thương thế của ngươi thế nào?" Hạ Vân Trù nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay sờ sờ đầu nàng.
Bàn tay này to so với bàn tay của Bạch Ngọc nhưng lại phá lệ ấm áp, hơn nữa âm thanh hắn thực nhẹ, tuy rằng mặt không cười lại làm nàng có thể rõ ràng cảm giác được sự thân thiết của hắn.
Theo bản năng, Mạc Linh Chi không có giãy giụa.
Hạ Vân Trù xem xét miệng vết thương của nàng, hiện tại chủ yếu là tổn thương do giá rét cùng với một ít vết thương, không nghiêm trọng như lúc mới gặp, cũng hiển nhiên không có suy yếu như lúc ấy.
Chỉ là khi lòng bàn tay chạm đến vị trí khuyết thiếu của lỗ tai, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, sắc bén.
Cắt thật sự chỉnh tề, hẳn là dùng kéo cắt xuống.
Ánh mắt Hạ Vân Trù trầm xuống.
Mà Mạc Linh Chi ở thời điểm hắn đụng tới vị trí lỗ tai, theo bản năng liền giãy giụa nhảy xuống, đột nhiên lui về phía sau.
Vẻ mặt nàng đầy cảnh giác mà nhìn hắn, trong đôi mắt đậu đen tràn đầy nghiêm túc.
Phẳng phất hắn chỉ cần vừa cử động, nàng sẽ lập tức đào tẩu.
Đau nhức ngày đó phảng phất còn ở trước mắt, hắn vừa mới đụng chạm làm nàng sợ hãi.
"Ta sẽ không thương tổn ngươi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, đêm nay trời hạ đại tuyết, ngươi khả năng không chịu được. Ngày mai lại là Nguyên Đán,ngày đầu tiên của năm, cùng ta trở về đi." Hắn nhẹ giọng nói.
Mạc Linh Chi dừng một chút, ngay sau đó lui về phía sau, chạy về bên trong bụi cây xanh.
Hạ Vân Trù thất vọng mà đứng lên,thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng: "Ta đây ngày mai lại đến cho ngươi ăn."
Hắn ngồi xe rời đi.
Mạc Linh Chi ló đầu ra nhìn thoáng qua, lại có chút thất vọng mà thu hồi tầm mắt.
Bàn tay Nhân loại này thật ấm áp, hắn cấp đồ ăn cũng phi thường ngon.
Nàng có chút luyến tiếc về trên núi, trên núi không có đồ ăn ngon như vậy......
Lúc chạng vạng.
Quả nhiên giống như nhân loại kia nói, tuyết bắt đầu rơi, tuyết từng mảnh càng lúc càng lớn giống như từng cánh hoa trắng tinh đáp xuống ở trên mặt đất.
Mạc Linh Chi run lập cập.
Thật sự rất lạnh a.
Sớm biết vậy nàng liền cùng nhân loại kia đi rồi.
Nhưng là, nhân loại kia có thể hay không cũng là lừa nàng? Hắn có thể hay không cũng......
Trong đôi mắt Đậu đen lại hiện lên tia sợ hãi, nàng rụt rụt cổ, cảm thấy lạnh hơn.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh, nàng từ khe hở nhìn ra Clại phát hiện là chiếc xe quen thuộc.
Di?
Hắn không phải nói ngày mai mới đến sao?
Hạ Vân Trù lại về rồi.
Hắn mang đến một tấm thảm lông nhỏ, thảm lông bên ngoài là lớp nhựa không thấm nước, bên trong là dương nhung ấm áp.
Hắn đem tấm thảm lông nhỏ này nhét vào trong bụi cây, chế tạo thành một cái tiểu động phủ dành cho hamster.
Mu bàn tay không cẩn thận bị cắt qua một nhánh cây, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua lại tiếp tục động tác của mình.
Chờ đến khi hoàn toàn sửa sang hoàn hảo hắn mới thu hồi tay.
Nhìn không thấy Mạc Linh Chi ở đâu Hạ Vân Trù đành nhìn bụi cây nhẹ giọng nói: "Ngươi không muốn cùng ta trở về, nếu lạnh liền tránh ở bên trong thảm lông đi, hy vọng ngày mai ngươi nguyện ý cùng ta trở về."
Nói xong, hắn đợi thật lâu đều không có động tĩnh, chỉ có thể xoay người rời đi.
Cũng không biết tiểu gia hỏa kia có hiểu ý tứ hắn hay không.
Không biết vì cái gì hắn luôn có một loại ảo giác...... tiểu gia hoả này có thể nghe hiểu lời hắn nói.
Hơn mười phút sau.
Mạc Linh Chi chậm rãi tới gần thảm lông, tuyết rơi xuống càng lớn, nàng nhịn không được chui đi vào, lập tức liền phát ra tiếng thở thoải mái.
Cái đầu Nho nhỏ dựa vào dương nhung thượng hạng, giống như lòng bàn tay ấm áp của nam nhân kia.
Nàng nghĩ, nàng vẫn muốn lưu lại thế giới nhân loại.
Trên núi quá cô độc, lão Tùng thật lâu mới có thể nói một lời.
Ở trên núi nàng không thấy được thế giới xuất sắc như vậy, cũng không được ăn đồ ăn ngon, càng chưa thấy qua pháo hoa......
Dơ lên móng vuốt che lại cái lỗ tay khuyết thiếu.
Nàng có thể thử tín nhiệm nhân loại kia sao?
Lúc này đây nàng phải làm tốt chuẩn bị!
Nàng biết có một loại động vật thương tổn nó là phạm pháp......
- ---
Từ bên trong thùng rác nhặt được một hộp phấn mắt vỡ vụn, phấn mắt màu đen rải đầy đất, bên trong có một khối gương cũng nứt ra rồi nhưng miễn cưỡng còn có thể sử dụng, Mạc Linh Chi giờ phút này liền từ trong gương đánh giá bộ dáng mới của mình.
Ngay sau đó, nàng thất vọng mà buông gương ra, đặt mông ngồi dưới đất.
Tiểu gia hoả tròn vo nhụt chí mà nằm liệt trên đất, bốn chân đều là màu đen, lông tóc, hai cái tai cũng là màu đen, phía dưới cổ cũng là màu đen.......
Đáng tiếc, trên mặt tất cả lông đều là màu trắng!
Từ sau lưng nhìn giống như một con gấu trúc nhưng nhìn từ chính diện lại nghiễm nhiên là một con chó chow chow.
(Chó chow chow)
Đương nhiên, giờ phút này Mạc Linh Chi không biết có loại chó Chow Chow tồn tại, nàng chỉ biết chính mình biến thành gấu trúc có chút tỳ vết......
Quả nhiên lần trước biến thành hamster không giống không phải trùng hợp,thiên phú kỹ năng của nàng xác thật có chút vấn đề.
Lại nhớ lại con gấu trúc điêu khắc mình nhìn thấy, Mạc Linh Chi hít sâu một hơi, hai chân trước vô lực mà ở trên người vỗ vỗ.
—— nàng không có quầng mắt đen, người khác sẽ tán thành nàng là quốc bảo sao?
Quốc bảo gấu trúc người gặp người thích, thương tổn phạm pháp.
Nàng phi thường mất mát, mặt mày đều gục xuống dưới, hai chân trước ôm đầu ấn xuống hai lỗ tai của mình, lại bởi vì trọng tâm không vững mà lăn tròn trên mặt đất.
"Aizzzzz...." Nàng thở dài, bò dậy chuẩn bị rời đi, tầm mắt lại đột nhiên dừng lại.
Vị trí lông trắng trên người lại nghiễm nhiên nhiễm màu đen!.
Vì thế tầm mắt nàng liền theo màu đen nhìn qua.
Một giờ sau.
Mang theo hai quầng mắt đen, Cơ thể dài bằng nửa cánh tay người của Mạc Linh Chi bốn chân chạm đất, ngẩng cao đầu mà đi ra hẻm nhỏ.
Nàng hiện tại là gấu trúc quốc bảo, ai thương tổn nàng là phạm pháp!
Mạc Linh Chi thỏa thuê đắc ý, đi nhanh về phía trước, ngẩng đầu, cái đuôi cao cao nhếch lên, không coi ai ra gì.
Toàn bộ cơ thể đi ra với tư thế lục thân không nhận!
- ----
"Hạ tổng, lão Hạ tổng mời ngài đêm nay đến chỗ ngài ấy dùng cơm......" Trợ lý Cao thanh âm phóng thấp.
"Cự tuyệt."giọng Hạ Vân Trù đột nhiên trở nên lạnh băng.
Trợ lý Cao lập tức im tiếng.
"Buổi chiều hội nghị như cũ."
"Vâng......"
Trợ lý Cao nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Hạ Vân Trù, trong lòng nhịn không được có chút cảm thán.
Đây là một ông chủ phi thường ưu tú và đủ tư cách, mặc kệ là tiền lương hay các mặt khác đều làm hắn nguyện ý vẫn luôn đi theo làm trợ lý.
Chỉ là......
Ông chủ này giống như một bộ máy, cơ hồ không có tình cảm cá nhân, một năm 365 ngày đều dồn tinh lực vào công việc, không hề có sinh hoạt cá nhân nào.
Hắn không biết cái dạng hoàn cảnh trưởng thành như thế nào mới có thể làm cho ngài ấy thành cái dạng như hiện tại.
Bên trong xe lâm vào an tĩnh, mạc danh có một bầu không khí khẩn trương.
Hôm nay là Nguyên Đán, bên ngoài phi thường náo nhiệt, ven đường người đến người đi, hoan thanh tiếu ngữ náo nhiệt phi phàm.
Nhưng này đó, đều không liên quan đến Hạ Vân Trù.
Bên trong xe chỉ có quạnh quẽ.
Sau khi im lặng một lúc thật lâu.
"Đi xem con hamster kia đi." Hạ Vân Trù đột nhiên nói.
"Vâng." trợ lý Cao sửng sốt một chút, vội đồng ý.
Gần nhất mấy ngày này, ông chủ đều uy hamster ăn, quả thực làm hắn khiếp sợ lẫn nghi hoặc.
Xe chạy rất nhanh đã đến địa điểm thường dừng lại, chỉ là không đợi trợ lý cao nói cái gì tài xế lại đột nhiên khẩn cấp phanh lại.
Kẽo kẹt ——" xe đột ngột dừng lại.
"Sao lại thế này?" Trợ lý Cao vội hỏi.
Người Hạ Vân Trù nghiêng về phía trước, tay vịn vào ghế dựa trước mới chống đỡ được thân thể.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Tài xế vội xin lỗi.
"Vừa rồi tôi thấy có thứ gì đó đột nhiên xông tới, mới nhanh dừng xe lại."
"Không có việc gì." Hạ Vân Trù mặt không biểu cảm, thanh âm nhàn nhạt, "Là thứ gì?"
Tài xế nhìn phía trước sửng sốt một hồi lâu, mới mang theo ngữ khí có chút dò hỏi nói: "Gấu trúc? Chow Chow gấu trúc?"
Tài xế này quả thật là tài ba, còn biết có loại hạng mục đem chow chow giả trang thành gấu trúc liền gọi là chow chow gấu trúc. ^^
Hạ Vân Trù hơi hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ma xui quỷ khiến, hắn xuống xe.
Sau đó đi đến trước mũi xe.
Thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt, khoé miệng hắn hung hăng kéo ra, khuôn mặt vô cảm thường ngày giờ phút này tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Con chow chow kia ở vị trí cách xe tận 2 mét, bộ dạng như là bị đụng vào, một thân mập mạp lông xù cứ như vậy nằm liệt trên mặt đất, tứ chi dang rộng ra hình chữ X.
Thấy có người đi xuống, bé Chow Chow kia xoay tròn tròng mắt, ôm bụng nhìn về phía hắn.
Hạ Vân Trù khoé miệng lại lần nữa run run.
Bởi vì bé Chow Chow giờ phút này trên mặt đều viết hai chữ ——
Ăn vạ!.