Mục lục
Thập Niên 70: Ký Túc Xá Thanh Niên Tri Thức - Hứa Thục Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Lại Đại Phương dập tắt tàn thuốc nói:

"Ba bốn tiếng."

Ông cũng không biết sẽ phải mang theo đám trứng sống này phải đi mất bao lâu.

Hứa Thục Ninh nghĩ thầm mình nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ nửa giờ, vẻ mặt sợ hãi nhìn, trông đại đội trưởng không giống người dễ nói chuyện, cô bất an cắn môi.

Lại Đại Phương nhìn cô, hất cằm nói:

"Cô bỏ một cái túi vào đi."

Trên mặt đất có hai cái giỏ và một đòn gánh, ông vốn cho rằng chỉ có ba người, cho là mình có thể giải quyết, hiện tại lại ra vấn đề.

Không gian có hạn, Hứa Thục Ninh do dự nên thả một cái tui căng phồng hay một cái túi dẹp dẹp.

Lại Đại Phương không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên, chúng ta phải đi rồi."

Hứa Thục Ninh nghe thúc giục lập tức bỏ túi xách vào, Tề Tình Vũ thấy thế cũng đặt đồ đạc của mình lên trên.

Như thế chỉ còn lại một cái giỏ, bốn nam thanh niên tri thức nhìn nhau, không biết ai sẽ bỏ vào đây.

Yên lặng trong hai giây, Trần Truyền Văn có nhiều hành lý nhiều nhất đã dẫn đầu.



Có anh ta dẫn đầu, những người khác cũng không còn cơ hội, đoàn người xem như chuẩn bị xong bắt đầu khởi hành.

Hứa Thục Ninh thoải mái hơn rất nhiều, nghiêng đầu nói:

"Đồng chí, để tôi tự xách đi."

Quách Vĩnh Niên chỉ có một cái ba lô lớn, cũng không biết anh ta làm sao dồn hết tất cả đồ đạc vào.

Anh ta nói:

"Không có việc gì, chờ tôi xách không nổi sẽ đưa lại cho cô."

Hứa Thục Ninh đặc biệt cảm kích, muốn dập đầu tại chỗ với anh, thầm nghĩ vẫn có nhiều người tốt nhưng vẫn cách một khoảng.

Lúc ở Tây Bình cô suốt ngày huýt sáo vui vẻ, bình thường cũng không trò chuyện nhiều với các nam sinh.

Nhưng Tề Tình Vũ lại không vậy, cô đi theo bên cạnh anh trai, cẩn thận nói:

"Có thể có rắn hay không?"

Tề Dương Minh thầm nghĩ đánh chết rắn còn có thể ăn canh rắn.

Đã lâu rồi anh không ăn mặn, nhìn cành cây đều nóng lòng muốn thử nhưng đến gần phát hiện không phải rắn, thất lạc nói:



"Sao không phải rắn chứ!"

Tề Tình Vũ nhỏ giọng nói:

"Tới rồi đổi trứng gà trước đi."

Chỗ tiếp đón mỗi ngày đều cung cấp khoai lang cùng canh rau dại, người ăn còn gầy hơn hoa cúc, bên trong phỏng chừng chỉ có nửa giọt dầu, nếu không phải còn có một chút lương khô trong nhà mang theo chống đỡ và không cần làm việc, hai anh em đã sớm ngã trái ngã phải rồi.

Tề Dương Minh nghe tới trứng liền nuốt nước miếng nói:

"Không biết có hay không."

Anh nghe nói bên này nghèo, đất canh tác ít, nhưng đoán chừng tình huống có thể không kém như vậy, cũng không ôm chờ mong gì.

Tề Tình Vũ lúng túng nói:

"Không đến mức đó chứ."

Khuôn mặt không khác gì quả mướp đắng.

Nhưng loại dự đoán xấu nhất này còn phải đợi đến đích mới biết được kết quả, trước mắt quan trọng nhất là leo núi.

Ban đầu Hứa Thục Ninh còn cảm thấy có thể đeo túi xách nhưng dần dần hụt hơi tụt lại phía sau đội ngũ, nói chính xác là một trong số người tụt lại.

Cô liếc mắt quan sát Lương Mạnh Tân vác bao lớn bao nhỏ mà nổi cả gân xanh, trông yếu ớt tội nghiệp, thầm nghĩ tất cả mọi người đều không dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK