----
Trời tháng ba mưa rơi dày đặc.
Hứa Thục Ninh suốt đêm nghe tiếng mưa nhìn trần nhà, nước mắt chảy ròng ròng.
Không thể trách cô mềm yếu được.
Cô thuộc hóm thanh niên tri thức xuất phát từ Tây Bình từ mười ngày trước.
Dọc theo đường đi chen chúc như kiến, ba ngày sau xuống xe lửa cho rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, kết quả lại bị vai kề vai nhét vào trong xe khách, xóc nảy hơn nửa ngày mới đến công xã Bàn Cổ.
Cái tên thật sự khiến người ta ấn tượng.
Địa phương mà, không đề cập tới cũng được.
Cái chỗ tiếp đón thanh niên tri thức không biết trước đó dùng để làm gì, còn có một gian phòng làm việc treo bảng hiệu, trên bãi đất trống to làm sân tất cả đều toàn là nước đọng và bùn, sân khấu ban đầu được dựng lên để tổ chức lễ chào mừng đã bị hủy bỏ vào phút cuối .
Dù sao Hứa Thục Ninh cũng lớn lên ở Tây Bình, nơi công nghiệp phát triển, ba mẹ cô đều là công nhân viên chức của nhà máy thực phẩm, trong nhà có bốn đứa con, gia cảnh coi như tốt.
Cho dù cô chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không tiếp nhận được sự chênh lệch lớn như vậy ở tuổi mười sáu, huống hồ rời xa nhà vốn đã là chuyện khó khăn.
Nhưng cũng không có biện pháp, dù sao xuống nông thôn nào có phần chọn lựa, nếu cô có năng lực thì đã không phải đến nơi này rồi.
Điều cô có thể làm chính là kiên trì, theo hướng dẫn nhận khoai lang ăn cho mỗi bữa ăn, cùng các nữ thanh niên tri thức trải bạt ngủ trên sàn kho hàng chờ đường núi được thông.
Theo cách nói của nhân viên công tác, mùa mưa ở địa phương có rất nhiều vụ lở đất, về cơ bản sẽ được xử lý trong mười ngày nửa tháng.
Nghe thì không dài nhưng thật sự rất gian nan, hơn nữa còn không thể tùy ý đi lại.
Với một người có tính cách hoạt bát như Hứa Thục Ninh, giống như đang bị nhốt trong tù vậy.
Cô lại có chút sợ người lạ, mấy ngày nay không kết giao được bạn bè, chỉ có thể ngồi lẻ loi trong góc ngóng trông nhanh chóng được rời khỏi.
Có lẽ ông trời có lẽ nghe thấy lời trong lòng của cô nên trời dần dần sáng sủa, chừng một trăm thanh niên tri thức đều chuẩn bị rời đi.
Đến cuối cùng, nữ sinh ở lại chỉ còn có cô và Tề Tình Vũ.
Hai tấm chăn cách xa năm mét, một khoảng cách thật xa lạ.
Tề Tình Vũ vốn muốn giao tiếp với bạn cùng phòng duy nhất nhưng nhìn bộ dáng suối ngày mím môi của người ta, cô thấy vẫn nên sang phòng bên tìm anh trai Tề Dương Minh của người ta chơi đi.
Vừa rời khỏi, Hứa Thục Ninh thở phào nhẹ nhõm nhìn chằm chằm cánh cửa, sau đó cô lận đường may góc áo lấy ra một tờ năm đồng.
Đây là trước khi ra cửa mẹ cô cho, nói là nhà mình cũng không giàu có, cần phải cất cẩn thận.
Bất quá trước giờ cô chỉ thường đến ngoại ô Tây Bình học nông, chưa từng đi tới địa phương xa thế này, dọc theo đường đi cẩn thận từng li từng tí đến mức nhìn ai cũng thấy giống trộm.
Trời tháng ba mưa rơi dày đặc.
Hứa Thục Ninh suốt đêm nghe tiếng mưa nhìn trần nhà, nước mắt chảy ròng ròng.
Không thể trách cô mềm yếu được.
Cô thuộc hóm thanh niên tri thức xuất phát từ Tây Bình từ mười ngày trước.
Dọc theo đường đi chen chúc như kiến, ba ngày sau xuống xe lửa cho rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, kết quả lại bị vai kề vai nhét vào trong xe khách, xóc nảy hơn nửa ngày mới đến công xã Bàn Cổ.
Cái tên thật sự khiến người ta ấn tượng.
Địa phương mà, không đề cập tới cũng được.
Cái chỗ tiếp đón thanh niên tri thức không biết trước đó dùng để làm gì, còn có một gian phòng làm việc treo bảng hiệu, trên bãi đất trống to làm sân tất cả đều toàn là nước đọng và bùn, sân khấu ban đầu được dựng lên để tổ chức lễ chào mừng đã bị hủy bỏ vào phút cuối .
Dù sao Hứa Thục Ninh cũng lớn lên ở Tây Bình, nơi công nghiệp phát triển, ba mẹ cô đều là công nhân viên chức của nhà máy thực phẩm, trong nhà có bốn đứa con, gia cảnh coi như tốt.
Cho dù cô chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không tiếp nhận được sự chênh lệch lớn như vậy ở tuổi mười sáu, huống hồ rời xa nhà vốn đã là chuyện khó khăn.
Nhưng cũng không có biện pháp, dù sao xuống nông thôn nào có phần chọn lựa, nếu cô có năng lực thì đã không phải đến nơi này rồi.
Điều cô có thể làm chính là kiên trì, theo hướng dẫn nhận khoai lang ăn cho mỗi bữa ăn, cùng các nữ thanh niên tri thức trải bạt ngủ trên sàn kho hàng chờ đường núi được thông.
Theo cách nói của nhân viên công tác, mùa mưa ở địa phương có rất nhiều vụ lở đất, về cơ bản sẽ được xử lý trong mười ngày nửa tháng.
Nghe thì không dài nhưng thật sự rất gian nan, hơn nữa còn không thể tùy ý đi lại.
Với một người có tính cách hoạt bát như Hứa Thục Ninh, giống như đang bị nhốt trong tù vậy.
Cô lại có chút sợ người lạ, mấy ngày nay không kết giao được bạn bè, chỉ có thể ngồi lẻ loi trong góc ngóng trông nhanh chóng được rời khỏi.
Có lẽ ông trời có lẽ nghe thấy lời trong lòng của cô nên trời dần dần sáng sủa, chừng một trăm thanh niên tri thức đều chuẩn bị rời đi.
Đến cuối cùng, nữ sinh ở lại chỉ còn có cô và Tề Tình Vũ.
Hai tấm chăn cách xa năm mét, một khoảng cách thật xa lạ.
Tề Tình Vũ vốn muốn giao tiếp với bạn cùng phòng duy nhất nhưng nhìn bộ dáng suối ngày mím môi của người ta, cô thấy vẫn nên sang phòng bên tìm anh trai Tề Dương Minh của người ta chơi đi.
Vừa rời khỏi, Hứa Thục Ninh thở phào nhẹ nhõm nhìn chằm chằm cánh cửa, sau đó cô lận đường may góc áo lấy ra một tờ năm đồng.
Đây là trước khi ra cửa mẹ cô cho, nói là nhà mình cũng không giàu có, cần phải cất cẩn thận.
Bất quá trước giờ cô chỉ thường đến ngoại ô Tây Bình học nông, chưa từng đi tới địa phương xa thế này, dọc theo đường đi cẩn thận từng li từng tí đến mức nhìn ai cũng thấy giống trộm.