Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TIÊU DIÊU TIỂU TÁN TIÊN - Tác giả: Mê Nam. Vmvm dịch

Hồi 02. Vô Địch Đại Tướng Quân

Tiêu Diêu phong.

Cảnh vật xanh tươi phiêu đãng, lung linh như một bức tranh thủy mặc, khiến khách nhân cảm thấy mình như lạc vào trong mộng.

Núi cao chập chùng được tắm mát bằng một thác nước rộng đến ba trượng nhô ra từ dãy ngọc bích xanh biếc. Suối không ngừng phun châu tán ngọc, tỏa hơi sương như tuyết như mấy. Luồng gió mát lạnh không biết từ đâu thổi đến thấm cả vào trong xương cốt ngũ tạng con người, khiến họ cảm thấy như được tẩy rửa hết mọi ô trọc của cuộc đời.

Trước thác nước, ở ngay cửa sơn bích có một cái đầm lớn. Khắp đại đầm chứa đầy các tinh thạch kết tinh cùng các khối đá óng ánh một màu xanh biên biếc.

Điều kỳ diệu là, ở thạch bích bên mé hữu của thác có một quái thụ rất to, xanh tươi mơn mởn, lá reo rì rào. Cây dài trăm trượng, trông như vòng eo ôm lấy thân thác nước. Tán cây vươn ra tới hàng mẫu, che bớt ánh sáng truyền tới thác nước càng làm cảnh vật thêm thần bí, mông lung.

Vào lúc này, cách đầm nước khoảng trăm bộ có bày ra hàng trăm khối đá lớn nhỏ không đều, màu sắc cũng khác nhau. Những tảng đá này được bày trí đường hoàng, án theo cửu cung bát quái, ẩn hiện trong đó một trận pháp rất kỳ quái.

Một tiểu cô nương vận áo vàng tóc thắt hình trái đào đang quỳ trước đại thạch giữa trận. Nàng đang lấy phấn từ trong cái hộp gỗ mang theo bên người cẩn thận rải lên mặt đá án theo một thứ đồ án gì đó.

"Tiểu Huyền, phấn này là thứ gì thế?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt trái xoan chớp ngời một đôi mắt to đen lay láy, long lanh như ánh nước. Bên dưới cái mũi xinh của nàng lại được tô điểm bằng đôi môi hồng cong cong hình hạt dẻ, khiến dáng hình thêm phần tuyệt mỹ, mê hồn.

Thôi Tiểu Huyền đang toát mồ hôi khắp người, trên đầu hắn đội một khối huyết thạch rất to ì ạch đi lại. Nghe hỏi, hắn cố làm ra vẻ thần bí đáp: "Chính là thứ mới nhất do đệ nghiên cứu chế ra đấy. Nhờ có nó, chỉ chút nữa thôi hắn nhất định sẽ biến thành Vô địch Đại tướng quân tràn đầy huyết dịch và sức sống."

Thiếu nữ nhăn mày hỏi: "Nhưng mà nó dùng nguyên tố gì vậy? Mùi vị khó ngửi quá."

Tiểu Huyền liền đọc ra vanh vách: "Ba mươi sáu phiến Từ tinh tinh , ba mươi sáu khối Lôi văn thạch, ba mươi sáu Thiếp thể Hồ hương, năm trượng Quỷ khô đằng, bốn mươi hai Hoa liên tử, sáu mươi sáu vỏ xò, chín Tiễn diễm tinh, ba viên thạch anh... tổng cộng có rất nhiều thứ. Công sức đệ tích trữ nguyên liệu quý hiếm mấy năm nay đều để cả ở chỗ này đấy!"

Thiếu nữ ôm lấy cái hũ, đến trước một khối đại thạch khác tiếp tục bố trí mạt phấn, sửng sốt hỏi: "Lần này đem tất cả vốn liếng bỏ vào đây, lỡ bị thất bại nữa thì tính làm sao?"

Tiểu Huyền dậm chân gắt: "Ô hay! Đừng có miệng cóc nói nhăng nha, mau nói lại vài lời tâng bốc đệ coi nào!" Gã quẳng tảng đá xuống, quét mắt ngắm nghía các khối đá, so sánh vị trí đặt để của chúng, rồi dời thanh huyết thạch cho đúng vị trí.

Thiếu nữ cười đáp: "Ta chỉ là lo cho đệ thôi mà."

Tiểu Huyền nói: "Yên tâm đi, cả nửa năm nay đệ đã thực nghiệm hàng trăm lần rồi, lần này nhất định là có gì sai sót đâu."

Thiếu nữ liếc nhìn gã, mặt rạng rỡ bảo: "Tin rằng lần này giống như đệ nói, để coi đệ triệu hồi ra con gì. A... Thần diễm thú... là Thần diễm thú nữa phải không? Nếu không tại sao bọn sơn yêu cũng muốn đuổi theo ăn thịt đệ vậy?"

Nguyên cô nàng xinh đẹp này chính là Tứ sư tỷ của Tiểu Huyền. Nàng tên là Tiểu Uyển, nguyên là con của thợ săn ở Thiên Thúy Sơn, cha mẹ đều đã sớm qua đời. Do nàng có thiên bẩm về ngũ hành, thiên sanh rất mạnh về thổ, nên từ nhỏ đã được Thôi Thải Đình thu làm môn hạ.

Mặt Tiểu Huyền đỏ bừng, phẫn uất nói: "Cái đó tuyệt đối là ngoài ý muốn. Nguyên lúc đó đệ đã sắp thành công, chỉ bất quá lúc điều chế nguyên liệu có phần lơ đễnh, quên mất cái phần điểm hỏa nên mới thất bại đó chứ."

Tiểu Uyển nói: "Lúc đó đệ đâu có lơ đễnh chút nào đâu... À, đúng rồi, đệ đã tìm được tóc của hỏa mị rồi đúng không?"

Tiểu Huyền đắc ý gật đầu lia lịa, đáp: "Lần này đệ quyết không dám mạo hiểm nếu không phải vì thiếu một thứ nguyên liệu quan trọng giống như vậy."

Đột nhiên có người cười nói: "Toàn là nhờ người ta mới dám đi, còn dóc tổ nữa sao?"

Tiểu Huyền và Tiểu Uyển xoay đầu lại nhìn, thấy một đôi nữ tử xinh đẹp vận áo khóac mỏng nhẹ nhàng sóng vai đi tới, bèn nhanh chóng chào: "Đại sư tỷ, nhị sư tỷ!"

Người mới đến chính là môn hạ đệ tử của Thôi Thải Đình, gồm đại đệ tử Kim hà Tiên tử Tuyết Hàm cùng nhị đệ tử Thanh nghê Tiên tử Lý Mộng Đường. Hai người đã sớm xuất sơn, đều là người dưới trướng của Thiên Đạo các Tru ma đại soái, hàng yêu phục ma vô số, danh động địa giới, hợp xưng là Hà Nghê song sứ.

Hai người vội chạy đến đón, Tiểu Huyền vô cùng hoan hỉ thốt: "Hai vị sư tỷ quả nhiên là đã quay về."

Tuyết Hàm vừa hai mươi tuổi, thân người dong dỏng cao, vai tròn eo nhỏ, hình dáng thanh nhã, nhưng ánh mắt ẩn ước vẻ uy nghi khiến cho người ta không dám nhìn vào. Nàng mĩm cười nói: "Vì đại điển tiên thuật mới của đệ, chúng ta nửa điểm cũng không dám chậm trễ. Chuẩn bị được gì rồi?"
Tiểu Huyền hưng phấn đáp: "Sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi!"

Tuyết Hàm tiếp lời: "Tiểu Huyền, đệ không được coi thường chuyện này đâu nhé. Mỗi lần triệu hoán đều ra mỗi vật lợi hại khác nhau, lần này đệ định tạo ra cái gì thế?"

Tiểu Huyền đáp: "Đại sư tỷ, tỷ sao lại quên được chứ? Cái này không phải là triệu hoán, mà là phát minh. Hôm nay đệ phải sáng tạo một sinh linh mới chưa từng có trên thiên địa này. Nó mang cả hai đặc tính được tăng cường của hành thổ và hành hỏa. Với sự kết hợp này, nó sẽ có tốc độ và sức công phá của hỏa hành, lại thêm sức phòng ngự của thổ hành. Tên của nó là.... tên là ... Vô Địch Đại Tướng Quân.

Tuyết Hàm cười nói: "Được, được, coi như là phát minh vậy. Lâu quá không về đây, quên mất Tiểu Huyền của chúng ta không thích bảo thủ."

Lý Mộng Đường đứng cạnh bên nhẹ nhếch môi, đột nhiên hỏi: "Tiểu Huyền, lần này đệ có bao nhiêu phần tự tin?" Nàng kém hơn Tuyết Hàm hai tuổi, trong giới tán tiên vang danh là mỹ nữ, má như hai quả đào, da mịn như mỡ ngỗng, lại thêm tóc dài quá eo, vẻ uyển chuyển xinh đẹp như thiên nữ giáng trần.
Tiểu Huyền tràn đầy tự tinh đáp: "Không dám nói là mười phần, nhưng chín mươi chín phần trăm là có thể." Mục quang của hắn quay sang nhìn nàng, tim chợt đập thình thịch, thầm nhủ: "Quả là kỳ quái, nhị sư tỷ mỗi lần quay trở về đều trở nên xinh đẹp hơn mấy phần."

Mộng Đường nói: "Thuật về hỏa hành đệ biết không ít, nhưng hành thổ không phải là sở trường của đệ. Hơn nữa hai độn hỏa và thổ dù không sinh không khắc, nhưng không dễ dung hợp, đệ cần lưu tâm điều này."

Tiểu Huyền cười đáp: "Về phương diện hành thổ thì có tiểu sư tỷ giúp đệ giải quyết hộ nhiều chuyện khó khăn, lại còn vì đệ mà viết ra ba mươi sáu đạo Ngự nham phù. Về phương diện hỏa hành, có nhị sư tỷ người lần này hồi sơn cho đệ một viên Kim tình Hỏa nghê tâm, thì nhất định là không còn vấn đề gì gút mắc nữa."

Mộng Đường cười kiều mị đáp: "Điều đó thì được, đừng như mấy lần trước chọc cho yêu thú đuổi theo chạy khắp núi đấy nhé".

Tiểu Huyền nhân cơ hội đó vừa lén nhìn khắp người nàng, vừa bẻn lẻn đáp: "Nhị sư tỷ, tỷ cũng mượn dịp này trêu cười đệ nghe!"

Mộng Đường nhẹ kéo tay hắn, nét mặt đầy ôn nhu nói: "Mấy tháng không gặp mà đã cao thế này rồi!"

Tuyết Hàm nói: "Được rồi, đệ mau đi chuẩn bị đi thôi, xong rồi chúng ta còn phải đi bái kiến sư phụ và các vị trưởng bối trong môn phái nữa."
Tiểu Huyền kinh ngạc hỏi: "Trưởng bối trong môn phái? Là ai đến vậy? Hai tỷ vừa mới hồi sơn chưa lâu, sao biết được tin này thế, đệ còn chưa hay biết gì."

Tuyết Hàm đáp: "Lúc quay lại sẽ nói cho đệ nghe sau, giờ để tâm chuẩn bị đi, lần này không được sai lầm đấy, đến lúc đó đừng có khóc lóc phiền nhiễu chúng ta cho đệ thứ này thứ nọ." Hai nữ nhân nói xong đến ngồi xuống góc đại thụ. Tiểu Huyền cùng Tiểu Uyển tiếp tục bố trí thạch trận.

Tiểu Huyền bố xong thạch trận, bắt đầu thiếp lên mỗi trụ đá một Ngự Nham phù, đồng thời gắn lên mỗi đạo phù một sợi tóc hỏa mị. Thấy Tiểu Uyển đang rải phấn lên khối đá cuối cùng, gã quay sang nhìn nàng nói: "Ê, tỷ mang cái Diễm phù màu hồng trên cái bàn đá đó qua đây, gắn lên thạch khối ở cung Ly này."

Tiểu Uyển bất mãn đáp: "Càng lúc càng không biết lễ phép gì cả, ngay cả tiếng sư tỷ cũng không thèm gọi, hôm nay ta đã có lòng tốt giúp đệ như vậy, đệ lại còn dùng cái giọng đó sai bảo ta nữa hả?"

Tiểu Huyền vội cười cầu tài giả lả, rồi thấp giọng nói: "Chẳng qua là điều này cho thấy tình cảm của chúng ta thật tốt. Tỷ nhìn đệ nãy giờ gọi đại sư tỷ nhị sư tỷ này nọ, thế mà họ chỉ biết lấy mắt nhìn thôi à."

Tiểu Uyển nghiến răng rít: "Giảo biện! Coi chừng ta đem lời này mách lại họ đấy." Nàng đến bên rìa thạch trận, lấy từ thạch bàn một cái hũ có gắn ở ngoài diễm phù màu hồng, ôm vào lòng rồi quay người đi vào vị trí cung Ly ở trong trận. Đột nhiên, nàng nhíu mày kêu lên: "Ô... Thối quá! Bên trong cái đàn tử này có cái gì?"

"Đâu có gì đâu mà, trong đó chỉ là Kim tình Hỏa nghê tâm thôi." Tiểu Huyền đáp.

Tiểu Uyển nhăn mặt khệ nệ gần như muốn tuột tay, khiến Tiểu Huyền phải nhanh chóng chạy lại, tiếp lấy cái hủ đó ôm chặt vào ngực, kêu lên: "Bà dì của tôi ạ, cái bảo bối này chính là tim của Vô địch đại tướng quân đấy! Có biết là đệ đã cầu xin nhị sư tỷ cực khổ lắm tỷ ấy mới giúp tìm ra cho không. Thế mà tỷ lại tuột tay súyt rớt, nếu không có nó thì hôm nay chẳng làm ăn gì được."

Tiểu Uyển thẳng người xua tay liên tục, lầm bầm nói: "Mau đem nó ra xa xa, ta muốn ói rồi."

Tàn nửa cây nhang sau, công tác chuẩn bị cuối cùng cũng hoàn thành. Tiểu Huyền ngóng về phía xa xa, sốt ruột hỏi: "Tiểu ác bà sao còn không chịu tới nữa?"

Tiểu Uyển ngồi phệch xuống một bãi cỏ dày, nhìn đông nhìn tây như lắng tai nghe tiếng suối róc rách từ xa vọng tới, đáp: "Nhẫn nại thôi, tam sư tỷ không phải để cho người chọc đâu."

Tiểu Huyền đi tới đi lui bên cạnh thạch trận, tức khí nói: "Đệ không thèm quản bà nương đó, cứ ỷ có người nhờ vả rồi lại làm ra vẻ đại quan cao ngạo! Hừ, hèn gì tới giờ vẫn chưa xuất sơn, sao bì được với đại sư tỷ và nhị sư tỷ."
Lý Mộng Đường khẽ mĩm cười nói: "Tiểu Huyền, nói cho tỷ nghe phương cách phối liệu lần này của đệ xem sao?"

Tiểu Huyền lấy từ trong lòng ra một cái túi nhỏ, bẻn lẻn đáp: "Đã thay đổi qua nhiều lần, do đó bản mô tả này rất lung tung."

Mộng Đường tiếp lấy nhìn qua, thấy trên phối đan có dấu tẩy xóa loạn xạ rồng bay phượng múa, khó hiểu như một pho thiên thư, không khỏi nhăn tít lông mày, lắc đầu nói: "Cái này thì quá ẩu tả rồi, không cẩn thận coi chừng đọc nhầm thì khổ."

Tiểu Huyền cười bông đùa: "Sau này nhất định sửa lại."

Mộng Đường nhìn một lúc, thần tình từ từ có điểm kinh ngạc, nói: "Tiểu Huyền, phương diện này mà đệ cũng tham khảo nữa à? Có tra điển tịch hay thỉnh giáo sư phụ không?"

Tiểu Huyền đáp: "Tất tần tật là do tự mình đệ nghĩ ra, vẫn chưa thỉnh sư phụ xem qua.... he he... mọi người cũng hiểu mà, sư phụ không ưa đệ làm mấy chuyện này."

Tuyết Hàm ở cạnh đó hỏi: "Chuyện gì thế?"

Mộng Đường đáp: "Cách phối chế của Tiểu Huyền rất kỳ quái, hiếm có người nào điều phối theo dạng này."

Tuyết Hàm biết nàng đã đọc hết kinh điển của sư môn, lại còn đang lãnh trách nhiệm chỉnh lí "Chư thiên chư linh bảng" cho Tru ma Đại soái, kiến thức cực kỳ uyên bác, nếu nàng bảo là hiếm thấy, nhất định là không có rồi, bèn hỏi: "Có điều gì không thỏa?"

Mộng Đường đáp: "Muội không tìm ra, nếu nói là không làm được thì không nghĩ ra chút đạo lý nào."

Tiểu Uyển cười nói: "Lần trước cái phối phương của Thầm Diễm thú cũng chẳng kỳ quái đó sao, nhưng Tiểu Huyền vẫn từ không mà biến thành có, gần như là đã thành công đấy thôi."

Tuyết Hàm cười nhẹ đáp: "Nói thì như vậy, ta cũng luôn nghĩ Tiểu Huyền sau này nhất định có tiền đồ hơn chúng ta nhiều."

Tiểu Huyền đang hãnh diện đến run người, chợt nghe Tiểu Uyển kêu lên: "Tam sư tỷ đến rồi... Tam sư tỷ!" Chuyển đầu nhìn, thấy Trình Thủy Nhược đang uyển chuyển đi lại, nhịn không được nói lớn: "Hôm qua không phải đã hẹn trước với tỷ rồi sao, sao giờ mới ló đầu ra?"

Thủy Nhược phớt lờ đáp: "Ngủ dậy trễ cũng không được sao? Hừ, hôm qua ta vì ai mà dâng máu cho bọn muỗi hút no cả bụng, giờ phút này dậy nỗi được là hay lắm rồi, sao không có người lạy tạ trời đất vậy."

Tiểu Huyền lập tức nghẹn họng.

Nhân vì sư môn có lệnh: Phàm là đệ tử chưa xuất sơn, tất cả đều bị cấm không được tự tiện đi ra khỏi Tiêu Diêu phong. Đêm qua vì phải đi lấy tóc của Hỏa mị mà họ lén đến Mê Tung lĩnh, nhất định chuyện này mà lộ ra thì hắn phải chịu phạt diện bích ít nhất ba tháng.

Tiểu Uyển kỳ quái hỏi: "Tam sư tỷ, tối qua có người kéo tỷ đi đâu cho muỗi cắn vậy? Ai vậy? Vì sao phải đi nuôi muỗi vậy?"

Tiểu Huyền vội lái sự chú ý của nàng, nói át đi: "Cái tiểu ác bà này điên rồi, tỷ đừng có tin đó là thật."

Thủy Nhược đi ngang qua người hắn, tiến đến bái kiến hai vị sư tỷ, rồi nhào vào lòng Lý Mộng Đường, nhỏng nhẻo: "Đại sư tỷ, nhị sư tỷ, hai người về khi nào vậy? Muội nhớ hai người chết đi được."

Mông Đường khẽ vuốt tóc nàng, cười nhẹ đáp: "Ngày mai phải hạ sơn nữa rồi, bất quá lần này chúng ta có khả năng cùng đi chung với nhau khá lâu đấy."
Thủy Nhược sửng sốt: "Chuyện này là thế nào, nhị sư tỷ mau nói rõ ràng đi."
Mộng Đường cười nói: "Lát nữa hẵn nói, chúng ta phải coi phát minh mới của Tiểu Huyền đã."

Thủy Nhược đáp: "Có gì tốt đâu mà xem, nhất định tám chín phần mười là một trò hề rẻ tiền thôi."

Tiểu Huyền tức giận nói: "Trình Thủy Nhược, ngươi đừng có luôn chế nhạo người như thế! Chờ đến khi thấy Vô Địch Đại Tướng Quân của ta, ngươi đừng có trợn mắt lên nghen tị đó nghe."

Thủy Nhược bật cười lên khanh khách, cất giọng quái dị nói: "Gã đầu heo nhà ngươi mà cũng đòi thành công à, mặt trời có mọc ở đằng tây thì mới xảy ra chuyện đó!"

Lý Mộng Đường véo cằm nàng cười nói: "Hai người quả là thủy hỏa bất dung, trên núi có mấy người, thế mà lại đấu khẩu nhau suốt ngày thế kia."

Tuyết Hàm bảo: "Thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Huyền đệ bắt đầu đi."
Tiểu Huyền ứng thanh vâng lời, uy nghi chuyển người bước đến trước thạch trận, ngưng thần tĩnh khí một lúc, rồi từ từ giơ hai cánh tay lên, hai bàn tay bắt theo ấn pháp, miệng lầm rầm niệm chú, rồi đột nhiên hét lớn: "Liệt!"

Thạch trận vốn đang yên tĩnh chợt phát sinh biến hóa, từng khối đá to nhỏ khác nhau bắt đầu li khai mặt đất, từ từ bay lên không.

Tuyết Hàm gật gật đầu, nói: "Không tệ, có tiến bộ."

Thủy Nhược lại nghĩ khác: "Đại sư tỷ, hắn chính là nhờ tứ sư muội giúp viết hàng chục bức Ngự Nham phù đó."

Lý Mộng Đường nói: "Tiểu Huyền căn bản không hiểu Ngự thổ độn, dựa vào phù mà có thể di động được nhiều khối đá như vậy, có thể thấy linh lực đã tiến triển không nhỏ."

Hai tay của Tiểu Huyền không ngừng múa may cuồng loạn, hàng chục khối đá đang lửng lờ trên không từ từ gia tốc, bắt đầu lay động khối đá ở cung Ly có chứa Kim tình hỏa nghê tâm từ từ xoay theo. Ẩn ẩn theo đó là những tiếng sấm nổ ì ầm.

Tuyết Hàm tán: "Tốc độ thật đều, cự li giữa các khối đá vẫn bảo trì bất biến, hiếm thấy, hiếm thấy! Về phương diện ngự vật, Tiểu Huyền quả là có thiên phú đó nghe."

Mộng Đường đáp: "Muội cũng nghĩ như vậy, cũng từng thưa qua với sư phụ chuyện này."

"A, sư phụ nói thế nào?" Tuyết Hàm hỏi.

Mộng Đường đáp: "Không biết nữa, lúc đó sư phụ chỉ lắc lắc đầu, không nói gì, vì thế muội cứ cảm thấy kỳ quái."

Tuyết Hàm trầm ngâm suy nghĩ.

Lúc này hai tay của Tiểu Huyền càng lúc càng nhanh, miệng không ngừng niệm chú, mồ hôi toát ra đầy trán và mặt, hiển nhiên tiêu hao rất nhiều sức lực.

Hạ Tiểu Uyển bắt loa tay trên miệng, lớn tiếng hô to: "Sư đệ cố lên! Tiểu Huyền cố lên!"

Thủy Nhược cũng bị cảnh tượng kỳ dị trước mắt hấp dẫn, sắc mặt khinh miệt bất giác giảm đi nhiều.

Tiểu Huyền khẩn cấp hô to một tiếng: "Trận!" Liền thấy các khối đá cùng nhắm hướng Kim tình hỏa nghê tâm – Hồng nê đàn bay đến. Trong tiếng nổ long trời lở đất, chớp mắt chúng đã nhập lại làm một, do sự hỗ tương tương sanh tương khắc mà kết hợp, lại chuyển động không ngừng như có sanh mệnh vậy.

Hạ Tiểu Uyền không nhịn được reo lên: "A, mọi người xem, chỗ đó không phải là một khuôn mặt .... khuôn mặt người hay sao?"

Kỳ thật chúng nữ đều đã thấy rõ, các khối đá chia nhau ghép vào theo từng vị trí riêng biệt. Nhiều khối hoặc lõm hoặc lồi, quả nhiên từ từ cấu thành một gương mặt hình người. Tiếp sau đó, các đường nét rõ ràng hơn, giống như đầu người cất đầu dậy vậy.

Thủy Nhược nói: "Tiểu Uyển, muội tiêu rồi, dám lén dạy hắn thuật Triệu hoán thổ tinh phải không?"

Hạ Tiểu Uyển vội lắc đầu thanh minh: "Không có à nha, hơn nữa cái này không giống thuật triệu hoán thổ tinh đâu."

Trong lúc họ đang nói, các khối đá vẫn không ngừng chuyển động, từ không trung từ từ hình thành mô dạng của hai tay, phần cuối là một thạch khối rất lớn trông giống như nắm đấm của người.

Tuyết Hàm ngưng mục nói: "Cách tạo ra vật này so với Thần Diễm thú thì đại đồng tiểu dị, nhưng quy mô lại lớn hơn nhiều, không biết liệu có phải là .... theo đường chánh đạo không?"

Mộng Đường bèn giơ cái đan tử đang cầm trong tay lên xem, trầm ngâm nói: "Chà, muội cảm thấy có điểm không thỏa, quay về thỉnh giáo sư phụ là biết ngay."

Hai cánh tay to lớn đã tượng hình trên mặt đất, vĩa đá từ từ kéo dài ra, hốt nhiên như một người thức giấc chống tay ngồi dậy. Chúng nữ nhìn thấy hạ bộ của nó là một khối đá to lớn dị thường.

Vĩ đá nguyên là hỗn loạn không có trật tự gì, trong chốc lát đã biến thành một thạch nhân cao bốn trượng, trên người không ngừng nhấp nháy những đồ văn phù triện màu trắng rất quỷ dị.

Tiểu Huyền tràn đầy hưng phấn, mặt niệm đoạn pháp chú dài dằng dặc cuối cùng, rồi thét to :"Binh!"

Thạch nhân phát xuất một tiếng rít dài, trước ngực đột nhiên phát ra một tia đỏ hồng, càng lúc càng sáng, các dung nham phía trong không ngừng quay cuồng, rồi mãnh liệt phún xuất ra ngoài, bao bọc lấy toàn thân. Diễm quang dường như phát ra bao trùm cả ngọn núi, cảnh tượng thu hút hồn người.
Chứng nữ đều trợn mắt há mồm, trước giờ họ không hề tưởng tượng nổi tiểu Huyền có thể gọi ra một quái vật kinh hãi như vậy.

Tiểu Huyền hưng phấn phát điên, hoa tay múa chân reo hò: "Vô địch đại tướng quân của ta cuối cùng cũng được sinh ra! Mạnh nhất trong thiên địa, từ đó tới giờ chưa có sinh linh nào được sản sanh ra như thế này cả!"

Từ phía sau, Thủy Nhược lạnh lùng nói: "Mạnh nhất? Ta chỉ sợ mới gọi lên được một chút là nó đã tiêu thất rồi."

Hỏa thạch cự nhân tựa hồ cảm thấy buồn chán, cánh tay to lớn quơ tả múa hữu, trong người không ngừng phát ra những tiếng gầm trầm muộn khiến cho người nghe cảm giác bất an.

Lý Mộng Đường chợt kéo Tiểu Huyền về cạnh mình, thần tình ngưng trọng chỉ phối phương trong tay hỏi: "Cái này là tả điều gì?"

Tiểu Huyền vốn rất quen thuộc với cái này lâu rồi nhưng vẫn e dè nói: "Là xích mãng tín, he he, tả nháp mấy điểm ấy mà."

"A! Xích mãng tính cùng Diễm tinh trùng nhau rồi. 'Huyền dị chí' có viết, hai thứ này tuy đều là cực thịnh về hành hỏa, nhưng tính chất lại khắc nhau, tối kị điều hợp." Mộng Đường cả kinh nói.

Tiểu Huyền không cho đó là phải: "Phải không đó? Đệ không phải là thành công rồi sao, mọi người thấy nó đang ngứa ngáy không, hãy đến đây, để đệ kêu nó đánh vài chiêu lợi hại cho mọi người xem."

Thanh âm của Tiểu Uyển hơi run: "Mọi người nhìn mặt nó kìa, quá... quá ghê à..." không biết từ lúc nào, Vô Địch Đại tướng quân đã xoay người chuyển đầu về phía họ, gương mặt ngây ngốc không ngừng méo mó dưới ánh lửa, hiện lên vẻ khủng bố vô cùng.

Mọi người đều cảm thấy có một lực chấn động rất thực phóng đến. Tuyết Hàm kinh ngạc khẽ nói: "Là uy sát! Quái vật này có khả năng sản sinh uy sát."

Chỉ có những sinh vật phi phàm mới có khả năng sản sinh ra uy sát trong tự nhiên, ví dụ như các vật linh Long, phượng, lân... Tiểu Huyền vừa lo vừa mừng: "Ha ha! Lợi hại chưa, nếu không sao đệ lại đặt cho nó cái tên là Vô Địch đại tướng quân được!"

"Hừm, đừng có cao hứng quá sớm, cái con quỷ này sao cứ lúc lắc mãi không ngừng thế? Không chừng nó sẽ mau chóng tan đi mất." Thủy Nhược khoanh tay tiếp tục đứng bên cạnh dội thêm gáo nước lạnh vào đầu Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền đột nhiên xoay người, hai tay bưng lấy vầng trán đẹp của nàng, nhanh chóng mượn thế chồm tới trước hôn vào gò má nõn nà nhưng điêu ngoa của nàng, cười như điên nói: "Ghen ghét xấu lắm nghe! Nhưng đó chỉ là chuyện thường tình của con người, ta có thể hiểu được!"

Thủy Nhược ngạc nhiên đến ngây ngốc, mặt ửng hồng, tức giận quát: "Đầu heo chết, đồ điên!"

Bản thân Tiểu Huyền cũng hơi sợ, vội nói: "Vô ý mà... đệ sao lại .... với .... không công bằng rồi...."

"Thôi Tiểu Huyền, ta.... ta giết ngươi!" Thủy Nhược rống lên, ánh mắt tóe hào quang.

Tiểu Uyển ở cạnh đó vội giải hòa: "Tiểu Huyền, đệ quay về đây..."

Tiểu Huyền từ từ lùi về sau, đột nhiên co giò bỏ chạy.

Chúng nữ thấy thế đều kêu lên cả kinh, Mộng Đường gọi lớn: "Coi chừng!"

"Không biết Tiểu ác bà có thiệt là muốn hạ độc thủ đối với ta không?" Tiểu Huyền không muốn dừng lại chút nào, nhưng chợt cảm thấy sau lưng có một luồng nhiệt khí phóng đến, phía trên lại áp tới một đạo chỉ phong nóng như lửa khiến cho toàn thân toát mồ hôi, bèn hoảng hốt quay đầu lại nhìn. Ai ngờ Vô Địch đại tướng quân đang ở sát phía sau lưng hắn, đang nhe răng huy xuất một quyền mang theo lửa nóng giống như lưu tinh từ trên trời giáng mạnh xuống.
(Hết chương)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK