Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát, tuế nguyệt xoay vầng, mười bảy năm sau…

Phía nam Thiên Thúy Sơn, Mê Tung lĩnh.

Ánh nguyệt như sương, cây cối âm u, từng đám sương trắng hững hờ từ mặt đất bay lên, đọng cả trên cành lá. Tiếng côn trùng đâu đó kêu vang, khiến cho cảnh vật càng thêm cô quạnh, tịch liêu.

“A!” một tiếng la đột nhiên phát ra từ trong đám cây bụi, một thiếu nữ áo lục vô cùng xinh đẹp, cái miệng cười nhếch rất vui tươi vụt đứng dậy.

“Chuyện gì đó?” Một giọng nam cất tiếng hỏi.

Thiếu nữ vén tay áo, cúi đầu nhìn cánh tay trắng mịn như ngọc của mình, tức giận nói: “Có muỗi cắn ta! Chỗ này có nhiều muỗi quá.”

“Mau ngồi xuống! Bộ muốn cho Sơn quỷ phát hiện ra chúng ta hả?” Người đó kéo nàng ngồi thụp xuống, nhìn lại là một thiếu niên mắt sao mày kiếm, đang vận cái áo không có tay bó chặt lấy thân người, trên cánh tay được quấn rất nhiều dây thừng màu đỏ sậm.

Thiếu nữ nói: “Chỉ có người ngu mới ở lại chỗ này! Thủ tiêu giao dịch, ta quay về đây.” Nàng cầm lấy lưỡi đao có hình tam giác quái dị của mình, định đứng dậy.

“Cái gì? Tam sư tỷ, tỷ… tỷ sao lại nói mà không tính toán gì hết vậy?” Thiếu niên lập tức hỏi.

Thiếu nữ nhướn mày lộ ra đôi mắt to tròn và tươi sáng, đáp: “Tiểu Huyền đầu heo! Ngọc ba Tiên tử ta lại để cho ngươi chửi thế à? Tối nay chờ cũng đã lâu rồi, nói không chừng chỗ này căn bản không có con Sơn quỷ nhóc nào chứ đừng nói gì đến Hỏa mị!”

Trên đời này làm gì có ai tên là “Đầu heo”! Tiểu Huyền vội nói: “Có, có mà, nhất định là có, Ất Hạc đạo trưởng quyết không lừa dối chúng ta, ông ta nói bản thân đã từng thấy qua chúng ở tại chỗ này.”

“Nhưng mà hiện giờ khuya quá rồi, mắt ta không còn mở nổi nữa…” Trình Thủy Nhược đưa tay sờ mặt mình, lòng đau như cắt nói: “Nữ nhân thức khuya rất có hại, ngày mai ta nhất định là khó coi lắm đây!”

Tiểu Huyền thương hại vội an ủi: “Tam sư tỷ, vì phát minh vĩ đại ngày mai, đệ đã chuẩn bị kỹ càng cả năm tháng trời rồi, không thể trơ mắt nhìn con hỏa mị này thoát được. Sư tỷ là người nghĩa hiệp cao dầy, lại thần thông quảng đại, trong bốn vị sư tỷ, chỉ có mình tỷ là có khả năng khắc chế hỏa mị, do đó tối nay tỷ nhất định phải giúp đệ mới được!”

Thiếu nữ trợn đôi mắt trắng dã nhìn hắn, bảo: “Đừng có vuốt mông ngựa nhá! Đại sư tỷ, nhị sự tỷ có gặp quỷ vương bao giờ đâu, sao biết họ không thể đối phó nổi với hỏa mị chứ. Bất quá bọn họ mắt gà đi ngủ sớm, chỉ có bổn tiểu tỷ là thức khuya!”

“Ái hơ……! (ngáp) nhưng ta cũng thường ngủ sớm lắm đấy, tên ngốc xích nhà ngươi thức mà canh đi nhé!”

Tiểu Huyền Tử cố sống cố chết kéo tay áo nàng, cắn răng nói: “Đệ tăng giá vậy! Đệ sẽ giúp tỷ tìm kiếm thêm ba trăm viên thạch anh.”

Tròng mắt của Thủy Nhược khẽ xoay tròn, nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, rồi giơ ra năm ngón tay xinh trước mặt thiếu niên, ung dung đáp: “Tăng thêm năm trăm.”

Tiểu Huyền nín thở thốt: “Tam sư tỷ, tỷ… tỷ ra cái giá trên trời ấy!

“Sáu trăm!” Thiếu nữ chầm chậm đáp.

Tiểu Huyền gần như nhảy dựng lên hỏi: “Cái… cái gì!?”

“Không chịu thì thôi.” Thủy Nhược được thế lấn tới.

Ánh mắt của Tiểu Huyền như bắn ra hai luồng lửa đỏ rực, ngực dồn dập thở dốc, cuối cùng cũng gắng dằn xuống, vô cùng bi phẫn nói: “Cũng được!”

Thủy Nhược đắc ý phóng cái Ba hình nhận (cái đao hình sin có sóng) trong tay ra, bất giác hừ lạnh vài tiếng, thanh âm tuy là êm tai dễ nghe, nhưng lại khiến cho thiếu niên rúng động cả tinh thần lẫn thể xác, làm bay biến đi cái dục vọng sát nhân ở trong lòng.

“Thật là kỳ quái, sao muỗi lại không cắn ngươi nhỉ ?” Thủy Nhược đột nhiên hỏi.

“…” Tiểu Huyền không thèm trả lời, sắc mặt hiển lộ thần tình thập phần mơ hồ, nhưng trong lòng hắn lại đang vô cùng vui sướng: “Cái đó là vấn đề thuộc về nhân phẩm rồi, ông trời có mắt! Ông trời có mắt! Chư vị muỗi đại ca, không cần khách khí, cứ thay ta tiếp tục cắn chết bà chằn lửa này đi!”

“Nhất định là do da ngươi quá dày, hi hi, không chừng là do thịt quá thối nữa!” Thủy Nhược cười cười nói, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.”

Tiểu Huyền gật đầu cười đáp: “Đúng đúng, quá nửa là như thế.” Rồi nghiến răng nuốt cục tức vào lòng: “Nếu như cái tiểu ác bà này không có Thủy Linh thuật có thể khắc chế hỏa mị, hôm nay ta nhất định dùng Xích luyện thằng (dây xích luyện) này trói ả lại, sau đó…. sau đó sẽ …. tiền dâm hậu sát!” Hắn đột nhiên nhớ lại mấy lần trước khi ra thị trấn mua đồ, vô tình thấy được mấy trang sách Xuân cung đồ người ta bày bán, bên trong có vẽ những cảnh nữ tử bị trói và bị bức dâm, liền cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập liên hồi.

Thiếu nữ đột nhiên nói: “Ê, xê cái chân ra chút coi.”

“Để làm gì?” Mặt Tiểu Huyền đầy hồ nghi, nhưng cũng vội dạng chân ra ngay trên mặt đất.

“Yên coi nào!” Thủy Nhược phát vào đầu gối gã một quyền, không khách khí gì nằm xuống đất, đầu gối lên đùi hắn, cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhắm mắt lại nói: “Ta chợp mắt một chút, phát hiện mục tiêu thì hãy kêu ta dậy, không được tự phụ nghe không, sẵn tiện giúp ta đuổi muỗi dùm!”

Tiểu Huyền tức giận nhưng buộc phải xua đuổi muỗi, sợ người nằm trên đùi gã ngồi dậy đòi tăng giá.

Một lúc sau, nữ hài đã rơi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều, như lan như huệ.

Nguyên hai tỷ đệ họ đều cùng là môn hạ của Như Ý Tiên Nương Thôi Thải Đình thuộc Huyền giáo. Trình Thủy Nhược xếp hàng thứ ba trong năm vị đệ tử, gia thế phi phàm, là con của đương kim hoàng triều Phụng Thiên hầu Trình Triệu Kỳ. Còn Tiểu Huyền thì đứng thứ út, là một cô nhi. Theo lời của Thôi Thải Đình, thì bà lượm được hắn từ vệ đá bên đường, do không biết họ thật là gì, chỉ lấy họ mình mà đặt tên cho hắn là Thôi Tiểu Huyền vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang