A Na Gia cúi đầu, dùng thẻ bài lấy từ chỗ Kim ma ma trà trộn vào đại yến.
A Na Gia chỉ đứng từ xa nhìn về phía sân triều đã cảm thấy đó là yến hội hoa lệ nhất nàng từng gặp trên đời, đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo dễ nghe, vạt áo tung bay.
Nhưng A Na Gia không dừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh để tìm quản sự công công.
Sau khi tìm được nàng vội vã đi đến, cúi đầu nức nở: "Công công, nô đáng chết, nô đã quên vị trí của những người đến từ đại mạc, đến bây giờ vẫn chưa đưa rượu."
Quản sự công công vừa nghe đã nổi trận lôi đình, chỉ vào A Na Gia nói: "Thật đáng chết, ngươi còn dám chậm trễ ở đại yến, ngươi ngươi ngươi... Nhanh, phía Đông Nam, cút nhanh!"
A Na Gia lập tức đứng dậy, cúi đầu chạy đi.
Đại mạc không được xem trọng nên được sắp xếp ngồi trong góc, song A Na Gia cũng không dám thẳng thừng đến chỗ họ, chỉ có thể đứng từ xa nhìn những người mặc loại quần áo quen thuộc, nghĩ rằng khi họ rời đi nàng sẽ đi theo.
A Na Gia nấp sau thân cây lẳng lặng nhìn về phía sân triều, không ngờ lại bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.
Là một nam nhân cường tráng, lấy tay đè A Na Gia, hỏi: "Ngươi là kẻ nào, lén lút gì ở đây?"
A Na Gia toát mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào.
Nam nhân kéo A Na Gia đang quỳ lên, nhìn mặt nàng thì nghi hoặc nói: "Người Hồ?"
A Na Gia thấy ngoài kẻ đang đè nàng còn có một nam nhân cao gầy, vô cùng anh tuấn. Tuy chàng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh không nói gì, song nàng vẫn cảm nhận được áp lực.
"Nói, ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"
Tay A Na Gia như sắp đứt, nàng đau không chịu nổi, song vẫn ép bản thân phải bình tĩnh, cắn răng nói: "Nô... Nô là vũ nữ, là đại mạc mang đến."
Nhưng nam nhân này nào dễ lừa như vậy, nói: "Nếu là vũ nữ người Hồ sao lại mặc trang phục của cung nữ?"
"Vì... vì nô nhất thời bị ma xui quỷ khiến, thấy cảnh tượng hoa lệ này không muốn trở lại đại mạc nữa nên mới thay quần áo, muốn tìm một quý nhân giữ nô lại."
"Hừ, hóa ra là thể loại dơ bẩn này, cút."
"Vâng, vâng..." A Na Gia đứng dậy đang định rời đi, không ngờ nam nhân vẫn luôn im lặng kia lại mở miệng: "Đợi đã."
Người A Na Gia cứng lại, không dám cử động, nam nhân kia đến gần nâng cằm nàng, nói: "Những gì ngươi vừa nói đều là thật?"
"Là... Là thật."
"Nếu vậy ta sẽ giữ ngươi lại."
"Cái gì?" A Na Gia và một nam nhân khác đồng thời ngạc nhiên thốt lên.
"Tam hoàng tử, người nghĩ sao mà lại giữ kẻ... như vậy?"
Con tim A Na Gia lạnh buốt, làm sao đây, người này là Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không trả lời câu hỏi của kẻ kia, chỉ hỏi A Na Gia: "Thế nào, ngươi không muốn?"
A Na Gia vội vàng quỳ xuống, nói: "Địa vị của người quá cao quý, nô không dám trèo cao."
Tam hoàng tử nói: "Không phải do ngươi."
A Na Gia không dám nói lời nào cũng không dám từ chối, sau đó chỉ có thể để mặc cho Tam hoàng tử mang nàng đi.
A Na Gia không biết làm sao, hoảng loạn nói: "Điện hạ..."
Tam hoàng tử chỉ mang nàng vào một căn phòng, nói: "Đợi ở đây." Nói xong thì mặc kệ nàng, xoay người đi.
A Na Gia trong phòng đứng ngồi không yên, không biết Tam hoàng tử có ý gì, cũng không biết bây giờ Long Sơn thế nào, càng không biết bây giờ nàng nên làm gì.
Gần một canh giờ sau, Tam hoàng tử quay lại, A Na Gia gần như ngồi bật dậy, nơm nớp lo sợ gọi: "Điện hạ..."
Tam hoàng tử cau mày nhìn nàng, nói: "Sao ngươi còn ở đây?"
"...Là người kêu nô ở đây, nô không dám tự ý rời đi."
Tam hoàng tử nghe xong cười, nói: "Ta cũng không cho người canh cửa, sao ngươi lại không dám rời đi?"
"Ý của điện hạ là nô có thể rời đi?" A Na Gia vui mừng ra mặt, đứng dậy muốn rời đi.
Không ngờ Tam hoàng tử lại chặn nàng lại, nói: "Muộn rồi."
A Na Gia trợn tròn mắt không tin được. Tam hoàng tử ôm nàng, nhắm mắt lại, nói: "Ta rất mệt, nàng ở lại với ta đi."
Bóng đêm nặng nề, Tam hoàng tử mang A Na Gia ngồi bộ liễn về cung.
[ Nghi Phi: Không biết có đúng tên không._. Bộ liễn là cái trông như cái ghế để ngồi lên ấy, trong phim mấy vị phi cũng hay ngồi nhỉ ]
A Na Gia ngồi trên bộ liễn, nhìn trăng sáng trên trời, gần như tuyệt vọng, song cũng chỉ có thể kéo tay áo Tam hoàng tử, gọi một cách đáng thương: "Điện hạ..."
Tam hoàng tử nhắm mắt lại, chỉ mở miệng gọi người hầu: "Hồi cung."
A Na Gia quay mặt đi, không để Tam hoàng tử thấy nàng rơi nước mắt.
Bị đưa tới tẩm cung của Tam hoàng tử, A Na Gia đã bình tĩnh lại. Nàng tạm thời không nghĩ đến việc trở lại đại mạc nữa, chỉ lo cho Long Sơn. Cũng may nàng vẫn còn trong cung, nàng phải nghĩ cách để gặp Long Sơn.
A Na Gia vốn cho rằng Tam hoàng tử sẽ làm gì đó, nhưng từ khi chàng mang nàng về thì chưa làm gì cả, dường như đã quên mất nàng, chỉ sắp xếp cho nàng một căn phòng và một thị nữ tên Tiểu Đào hầu hạ.
Buổi sáng Tiểu Đào lại tới giúp nàng rửa mặt, A Na Gia rất không quen, khéo léo từ chối: "Ta tự làm được rồi."
"Được." Nhưng vừa đồng ý với nàng đã giúp nàng chải đầu.
A Na Gia cũng không nói gì cả, nàng cũng là thị nữ của người ta, nàng hiểu đó là trách nhiệm.
A Na Gia tiện tay nghịch trâm cài tóc trên bàn, hỏi: "Tiểu Đào, ngươi biết điện hạ đi đâu không? Sao chàng không trở lại?"
Tiểu Đào nói: "Gần đây có kỳ thi dành cho các hoàng tử, chắc chắn điện hạ cũng ở lại đó."
"Ồ, vậy bao lâu nữa điện hạ mới về?"
"Không có ngày cụ thể, thường là bốn năm ngày."
A Na Gia nghĩ thầm, hôm nay đã là ngày thứ ba nàng không thấy Tam hoàng tử, có phải nghĩa là nàng có thể lặng lẽ đi tìm Long Sơn không?
A Na Gia cười, nói với Tiểu Đào: "Được rồi, Tiểu Đào, cảm ơn ngươi, ta muốn ở một mình một chút."
Tiểu Đào buông lược, hành lễ, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Đợi Tiểu Đào đi khỏi, A Na Gia nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy bên ngoài không có ai thì lập tức xách váy chạy ra cửa, nhưng khi nàng còn chưa tìm được cửa lớn đã bị chặn lại.
"Đi đâu?"
A Na Gia quay đầu đã thấy Tam hoàng tử, chàng có vẻ không vui, cau mày đứng đó.
A Na Gia sợ tới mức lập tức quỳ xuống, nói: "Điện hạ, nô... nô..."
Tam hoàng tử đến bên A Na Gia, kéo nàng lên, nói: "Về với ta."
A Na Gia lập tức gật đầu như giã tỏi, lắp bắp giải thích: "Nô... Nô chỉ là quá buồn, muốn ra ngoài một chút."
Tam hoàng tử nghe xong chỉ véo má nàng, nói: "Nói dối."
Trên đường về A Na Gia cẩn thận nhìn sắc mặt Tam hoàng tử, thấy chàng rất bình tĩnh A Na Gia cũng dần yên lòng.
Không ngờ khi sắp đến nơi Tam hoàng tử đột nhiên bế A Na lên, vừa vào cửa đã ném nàng lên giường.
A Na Gia sợ tới mức hồn phi phách tán, nói: "Điện hạ, ta sai rồi, ta sai rồi." Sợ đến nỗi "nô" cũng không dám nói.
Tam hoàng tử chỉ mạnh mẽ kéo vạt áo nàng ra, A Na Gia cố sức đẩy chàng, khóc nói: "Điện hạ, điện hạ, tha cho ta..."
Thấy nàng khóc, Tam hoàng tử chậm lại, lau nước mắt cho nàng, thở dài: "Đừng khóc..."
A Na Gia lập tức thoát khỏi chàng, quỳ xuống đất, dập đầu: "Điện hạ, ta sai rồi..."
Tam hoàng tử cúi đầu nhìn nàng, nói: "Sai ở đâu?"
"Sai ở chỗ đã không ngoan ngoãn ở trong phòng."
"Còn gì nữa?"
A Na Gia cắn môi, biết không thể nói dối được nữa: "Nô... Nô không nên muốn chạy trốn."
"Còn..."
A Na Gia ngẩng đầu nhìn Tam hoàng tử. Tam hoàng tử đến bên cạnh nàng, nâng cằm nàng, hỏi: "Còn gì nữa?"
"Ví dụ như nói nàng là ai, như nói về Ngọc mỹ nhân, lại như nói về ma ma mà nàng đã mua chuộc."
"Điện hạ..."
"Nàng nhìn xem nàng đã nói dối bao nhiêu rồi?"
A Na Gia sợ đến nỗi run rẩy, nói: "Điện hạ muốn thế nào?"
Không biết vì sao A Na Gia cảm thấy sau khi nàng hỏi xong dường như Tam hoàng tử lộ ra một chút tàn nhẫn.
Tam hoàng tử kéo nàng đứng dậy, nói: "Chúng ta nói về người đi cùng nàng đi..."
A Na Gia muốn quỳ xuống lần nữa lại bị Tam hoàng tử ngăn lại. A Na Gia nói: "Điện hạ, ta... Xin người, người muốn làm gì cũng được, xin người."
Tam hoàng tử ôm nàng vào lòng, nói: "Yên tâm, ta cũng không sẽ không làm gì hắn ta."
A Na Gia thả lỏng, sau đó nàng lại nghe thấy Tam hoàng tử nói: "Bây giờ, hôn ta."
A Na Gia không hề chống cự, ngẩng đầu hôn lên môi Tam hoàng tử.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Nữ chính: giả vờ muốn được quý nhân lưu lại. Nam chính: Ừ thế quý nhân đây, ở lại đi.:)))) Khổ thân. Nhưng mà nàng không khổ mình không có thịt ăn::)
Má, cái đoạn nàng ở lại với ta đi nó soft xỉu luôn trời ơi.
Chương này cũng khá dài nhỉ, ta làm mất gần hai tiếng-
Chương 3, 1932 chữ ]