Trong cung, một phi tử không được sủng ái không khác nào không tồn tại. Cho dù Ngọc Kỳ Cách đã chết đi chăng nữa hoàng đế cũng phải rất lâu sau mới biết vì sự chậm chạp của người bên dưới. Nghe nói, khi biết tin này hoàng đế nhíu mày, một lúc sau mới nhớ ra Ngọc mỹ nhân là Ngọc mỹ nhân đến từ tiểu quốc của người Hồ.
Sinh nhật hoàng đế sắp đến, hơn nữa hoàng đế quả thật đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ với Ngọc mỹ nhân nên vung tay, truy phong Ngọc mỹ nhân là Ngọc phi, đám tang được tổ chức theo nghi lễ của phi tần.
Nhận được ý chỉ này A Na Gia và Long Sơn dường như rơi nước mắt, họ sẽ không cần phải lo lắng thi thể Ngọc Kỳ Cách không được an táng nữa.
A Na Gia và Long Sơn an ủi nhau xong thì bắt đầu chuẩn bị những vật chôn theo Ngọc Kỳ Cách, bọn họ mang những đồ Ngọc Kỳ Cách thích nhất khi còn sống đến Kính Sự Phòng, song bị chặn lại ở cửa.
Thái giám ở Kính Sự Phòng ghét bỏ: "Mang đi mang đi, bồi táng cái gì đã có quy định cả rồi, ai muốn những thứ thấp kém như thế này chứ."
"Ngươi nói cái gì!?" Long Sơn tức giận đến mức túm cổ áo thái giám định đánh, A Na Gia vội vàng kéo Long Sơn lại.
"Long Sơn, đừng làm loạn," sau đó ghé sát vào tai chàng ta, nói: "Đừng thu hút sự chú ý."
Long Sơn hiểu ý A Na Gia, phẫn hận buông tay.
"Tính ngươi cũng thức thời, nếu ngươi thật sự dám đánh bổn công công, ta sẽ để ngươi ăn không hết gói đem đi."
Long Sơn lại trừng mắt nhìn tiểu thái giám, A Na Gia vội vàng kéo chàng ta rời đi.
Trên đường về Long Sơn vẫn rất tức giận, nói: "Người Hán thật sự đáng chết!"
"Đừng tức giận, chúng ta sẽ rời đi sớm thôi."
A Na Gia đang định trấn an Long Sơn, song bị những người trên đường cắt ngang.
Một tiểu thái giám sốt ruột nói với họ: "Quỳ xuống, mau quỳ xuống."
A Na Gia và Long Sơn đã học Hán lễ rất kỹ, biết rằng người có thân phận cao quý sẽ đi qua, lập tức quỳ xuống, cúi đầu.
Qua khóe mắt, A Na Gia nhìn thấy có một thanh niên và một thiếu niên đang đi về hướng này.
"Tam ca, thọ lễ của phụ hoàng huynh chuẩn bị thứ gì?"
"Đệ nghĩ ta sẽ nói cho đệ chắc?"
"Tam ca thật keo kiệt."
Từ những lời này không khó nhận ra đây là mấy người con trai của hoàng đế.
A Na Gia và Long Sơn càng không dám ngẩng đầu.
Bọn họ không muốn thu hút sự chú ý nhưng người đang đi lại dừng bước trước họ.
"Tam ca, huynh nhìn này, sao trong cung lại có người Hồ?" Là giọng của thiếu niên.
Long Sơn và A Na Gia không dám cử động, tiểu thái giám bên cạnh nóng nảy đến mức lấy khuỷu tay khẽ đẩy A Na Gia: "Nói đi, Cửu hoàng tử đang hỏi ngươi đấy."
A Na Gia đành phải cung cung kính kính trả lời: "Bẩm Cửu hoàng tử, nô là người hầu của Ngọc mỹ nhân."
"Ngọc mỹ nhân? Ngọc mỹ nhân nào?"
"Được rồi, Cửu đệ, đừng vướng vào những thứ nhàm chán này, chính sự quan trọng." Thanh niên mở miệng ngắt lời thiếu niên, giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm.
Thiếu niên thỏa hiệp, nói: "Tam ca nói phải, đi thôi."
Hai người đi rồi, Long Sơn và A Na Gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Ngọc Kỳ Cách được an táng theo nghi lễ của phi tử nhưng khi thực hiện cũng không có cảm giác nghi thức gì. Ngày nhập quan A Na Gia nhẹ nhàng lau khuôn mặt Ngọc Kỳ Cách, lặng lẽ cắt một lọn tóc của nàng cất kỹ trông ngực.
Ngọc mỹ nhân nàng không mang đi nổi, nhưng nàng muốn mang Ngọc Kỳ Cách về nhà.
Sau khi an táng Ngọc Kỳ Cách, có rất nhiều đồ bị Kính Sự Phòng mang đi. A Na Gia và Long Sơn nhìn Hoài Ngọc Các dần dần trở nên trống trải, trong lòng vẫn có chút cảm giác. Họ đã cùng Ngọc Kỳ Cách ở đây chín năm, đều đã từ thiếu nữ thiếu niên trở thành người lớn.
Ngày tháng qua đi, A Na Gia và Long Sơn cảm thấy hy vọng càng ngày càng gần.
Cuối cùng buổi tối đại yến cũng tới, A Na Gia thay trang phục của cung nữ, hỏi Long Sơn: "Thế nào?"
"Quá nổi bật." A Na Gia dù sao cũng là người Hồ, cao hơn nữ nhân người Hán, hơn nữa dung nhan nàng xuất chúng, đôi mắt ngọc bích cũng rất xinh đẹp.
Long Sơn nhíu mày, nói: "Có thực sự được không?"
A Na Gia cười xoa mặt Long Sơn, trấn an: "Yên tâm, ta sẽ vô cùng cẩn thận, nơi nào có nhiều người hoặc quá sáng ta sẽ không đi. Huynh chuẩn bị tốt mọi thứ hãy đến cửa Đông chờ, ta sẽ đi tìm huynh."
Thấy Long Sơn vẫn cau mày, A Na Gia nói: "Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất."
Long Sơn thở dài, nói: "Vạn sự cẩn thận."
A Na Gia "Được" một tiếng, đi ra ngoài.
[ Nghi Phi: Ta cố tình để chữ "hảo" ấy._. Thấy cổ đại thì để hảo được hơn là ừ à các thứ. Ta vẫn đang phân vân rất nhiều chỗ, không biết nên để gần convert cho thuần cổ hay cứ dịch cả. Dịch cả sợ mất cả chất cổ mà nó thành hiện luôn thì-
Nghe Ngọc Kỳ Cách sống khổ nhỉ? Aiz, nữ nhân cung cấm. Xem trích đoạn "Hậu cung Như Ý truyện" thôi cũng thấy khổ rồi.
Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 2 nam chính xuất hiện là hợp lý dồi, chương 1 mà xuất hiện thì lại bất ngờ quá.
Chương 2, 1010 chữ ]