Trong lúc Chu Mạch đang đánh giá mọi thứ xung quanh khu nhà, thì từ trong nhà lớn đi ra một lão thái thái ước chừng khoảng năm mươi tuổi, lưng không còng, ánh mắt nhanh nhẹn, mái tóc đen bóng được búi gọn ở sau đầu, nhưng đột nhiên Chu Mạch như bị sét đánh khi nhìn thấy trên đầu triệu Tôn Thị cài một đóa đỏ thẫm làm bằng vải bố hoa, nàng vội vàng hạ ánh mắt, lại ngước nhìn xem lần nữa, đóa hoa trên đầu lão thái thái lại là màu đỏ tươi, càng làm cho nàng ngạc nhiên là lông mày triệu Tôn Thị vừa nhỏ lại cong như lá liễu, rõ ràng là do tô vẽ mà nên. Nàng lập tức liền nghĩ tới bà ngoại Lưu lần đầu tiên đi công viên, nghĩ thầm vị triệu Tôn Thị này rất có khí chất đấy. Chu Mạch không phúc hậu nở nụ cười, nhưng không đợi nàng cười ra tiếng, chợt nghe một tiếng gầm lên: "Chu Mạch, ngươi còn biết trở về, mấy ngày nay mọi người trong nhà đều phải thức dậy từ canh năm, xế chiều mới về đến nhà, còn ngươi thì không biết xấu hổ giả đò bệnh mà về nhà mẹ đẻ."
Không đợi Chu Mạch tiếp lời, Chu Trần thị đứng bên cạnh tựa như không liên quan lại lấy giọng so với triệu Tôn Thị còn cao hơn quát: "Triệu gia bà còn không biết xấu hổ mà nói, con gái của tôi thiếu chút nữa đã bị các người bức chết, nếu không phải Chu gia chúng tôi mời đại phu bốc thuốc kịp thời, lúa mạch đã sớm bị các người bức chết rồi! Lúa mạch hiện tại là người của Triệu gia bà, xem bệnh uống thuốc phải do Triệu gia bà trả tiền." Bà ngắn gọn nói xong liền hung tợn trừng mắt triệu Tôn Thị.
Chu Mạch nghĩ thầm, mẹ à, mẹ thực dũng mãnh! Nói sang chuyện khác quá nhanh. Nhưng nàng lập tức cảm thấy có điều không đúng, sao mẹ nàng không đề cập tới chuyện nàng đang phải nghĩ quẩn trong lòng, không đề cập tới chuyện bản thân nàng bị Triệu gia vu oan, chẳng lẽ thân thể này thật sự lén cùng người khác có gì đó sao. Bất quá chuyện cho tới bây giờ, cho dù thật sự có chuyện này, bản thân nàng cũng phải cắn chặt răng không thể thừa nhận. Nếu không thì bản thân nàng ở cái cổ đại mới mẻ này không chết vì bị dìm lồng heo thì cũng bị chết đuối vì nước miếng. Nàng nghĩ vậy nhìn thoáng qua Chu Trần thị, lúc này Chu Trần thị làm bộ cúi đầu sửa sang lại quần áo, cũng không quên đưa cho Chu Mạch một cái ánh mắt kiên định cùng gật đầu ra hiệu, dùng ngữ môi nói Chu Mạch đừng lên tiếng. Chu Mạch sửng sốt một chút, nghĩ thầm lão mẹ này, mẹ cũng thật có tài làm biên kịch, lúc nào thì mẹ mời đại phu về khám cho con vậy? Con chỉ nhớ rõ khi ở nhà không ăn cháo ngô thì cũng là bánh bột ngô, cũng chưa từng uống qua chén thuốc nào mà. Ai nói chỉ có xuyên không đến hoàng cung mới dùng tâm kế, ngay cả thôn xóm ở núi nhỏ thì tâm kế cũng có không ít!
Chu Mạch gật đầu nghe theo chỉ thị của mẹ già, lập tức cúi đầu câm miệng như người gỗ. Tôn Thị nghe xong thở phì phì nói: "Con bé chỉ đụng vào đầu một chút, chưa đổ tý máu nào đã vội mời đại phu, tôi thấy bà là muốn lừa gạt Triệu gia chúng tôi. Mà cứ xem như bà mời đại phu bốc thuốc thì sao, cho bà biết, Chu Trần thị, Chu Mạch cũng là con gái của bà, chẳng lẽ tiền xem bệnh cho con bé bà sợ trả thì hao tiền của bà sao, bà làm người đừng nên quá keo kiệt!" Chu Mạch nghe xong càng cảm thấy không hiểu ra sao, tại sao Tôn Thị cũng không đề cập đến chuyện vụng trộm của nàng vậy. Thật kỳ quái!
"Tôi keo kiệt thì sao, tôi còn phải nuôi con đấy! Nhà chúng tôi không giống như nhà các người, nhà cao cửa rộng, lại còn có mười mẫu ruộng tốt, Triệu gia các người đã có tiền, sẽ không để ý mấy đồng tiền lẻ này. Tổng cộng năm mươi văn tiền, nhanh chút lấy ra!" Chu Trần thị tiếp tục hướng Tôn Thị đòi tiền, Tôn Thị làm sao có thể đưa. Vì thế hai lão bà bà miệng đối miệng xem ai ra tiền thuốc men của Chu Mạch, ầm ĩ khó phân thắng bại.
Chính lúc này, từ bên ngoài đi vào một nhóm người, dẫn đầu là một cụ già khoảng hơn năm mươi tuổi, lưng hơi còng, tóc cũng có chút bạc màu, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng ngời tinh anh, chắc đây là Triệu Đại Ngưu - cha chồng của nguyên chủ. Đi theo phía sau là hai nam ba nữ, hai nam nhân diện mạo có chút giống, thân cao khoảng hơn năm thước, đều là mặt chữ điền mày rậm mắt to, dù cho kiếp trước hay kiếp này Chu Mạch đều không thích nam nhân mắt to, cho nên hai nam nhân này cũng không lọt vào mắt xanh của Chu Mạch, hai vị này chính là ca ca cùng đệ đệ của phu quân nàng, Triệu Bá Tuyền cùng tiểu đệ Triệu Thúc Hà thân cao xấp xỉ, nhìn qua thấy rất khỏe mạnh. Trong lòng Chu Mạch lại đặt ra nghi vấn lúc trước, phía trên phu quân nàng có đại ca, dưới có tiểu đệ, nếu bị bắt lính cũng không đến phiên của hắn mới đúng, huống hồ thân hình của Triệu Đại ca cường tráng như vậy. Cho dù Triệu Bách Tuyền đã lập gia thất, nếu năm năm trước bị bắt buộc đi lính thì Triệu Thúc Hà lúc đó vẫn chưa thành thân mới là người đầu tiên được đề cử đi chứ. Xem ra ở trong nhà này không chừng Triệu Trọng Sơn cũng không được đối xử tử tế.
Không đợi Chu Mạch suy nghĩ tìm manh mối, thì chợt vang lên một giọng nữ kêu la: "Ô, tôi tưởng là ai chứ, thì ra là Chu đại tiểu thư đến nhà. Đến đây đòi hưu thư sao?" Nói xong còn dùng đôi mắt nhỏ giảo hoạt trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Mạch. Chu Mạch nhìn một chút vị đại tỷ nói chuyện này, thiếu chút cười phụt ra. Trước mặt nàng chính là một bao lúa đang nổi cơn giận dữ! Nàng bỗng nhớ tới một lời kịch: "Mắt nhỏ như thế, thế gian gọi đó là bớt!" Nàng đánh giá cẩn thận một chút vị đại tỷ trước mắt, nàng ta cao không đến 1m55, thể trọng phỏng chừng thấp nhất là một trăm năm mươi lăm cân (~77,5kg). Nàng không kỳ thị người béo, kiếp trước cha mẹ nàng đều là người mập mạp, nhưng mặt mũi thì hiền lành đáng yêu. Nhưng đối với loại người vừa có lông mày nhỏ, mắt tròn cân xứng với đôi môi dày, thật sự không đáng yêu chút nào. Chu Mạch đã đoán được người này hẳn là đại tẩu Lí Cúc Hoa Lí thị, rõ ràng chưa đến ba mươi tuổi, nhưng khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn. Chu Mạch quyết định kiên quyết nghe mẹ nàng nói, lấy bất biến ứng vạn biến, cho nên nàng vẫn tiếp tục im lặng như người gỗ.
Lí Cúc Hoa thấy Chu Mạch không nói chuyện, khí thế càng mạnh, đem cái cuốc trên vai ném sang một bên thở phì phì nói, "Trước khi ngươi đến lấy hưu thư vẫn là người của Triệu gia, mấy ngày nay cả nhà đều vội vàng gieo lúa mì, trồng ngô, ngươi thì ngược lại, chạy sang nhà mẹ đẻ để hưởng an nhàn. Triệu gia chúng tôi cũng không hiếm lạ gì cái kẻ hết ăn lại nằm!" Bên cạnh liền có một nữ tử trẻ tuổi đang cầm một cái chậu nắm ống tay áo Lí Cúc Hoa nói, "Đại tẩu, đừng nói nữa, nhị tẩu vì sinh bệnh mới không thể xuống giường làm việc được mà." Xem tuổi cùng cách búi tóc, đây hẳn là nàng dâu thứ ba của Triệu gia - Hứa Tĩnh Nhàn Hứa thị. Hứa thị thanh tú cầm chậu ngô giống trong tay nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa. Chu Mạch thật sự nhịn không được, giả vờ hồ đồ, giương mắt mê mang nhìn đại tẩu Cúc Hoa: "Tôi là muốn hưu thư, đại tẩu có thể cho sao?"
Lí Cúc Hoa còn chưa kịp đáp lời, bà bà Tôn Thị bên cạnh đã không kiên nhẫn nói: "Hưu thư gì, trừ phi con ta Trọng Sơn chết ở bên ngoài, bằng không ngươi chỉ có thể ở nhà của ta mà đợi." Bà nói những lời này là muốn nói với Chu Mạch, nhưng lúc nói chuyện thì gắt gao nhìn chằm chằm Lí Cúc Hoa, nói xong còn không quên hung tợn liếc mắt trừng Lí Cúc Hoa một cái. Chu Mạch kiềm chế nghi vấn trong lòng sao bà ta có thể nói về cái chết của phu quân nàng là con của bà ta một cách dễ dàng như vậy, nàng quyết định nên giải quyết chuyện trước mắt.
"Nếu phải chờ Trọng Sơn sau trăm tuổi tôi mới có thể lấy hưu thư Triệu gia, vậy tôi đây muốn hỏi đại tẩu, tẩu ngóng trông tôi sớm ngày đến lấy hưu thư như vậy, là hy vọng nhị đệ của tẩu cũng là phu quân của tôi Triệu Trọng Sơn sớm ngày chết sao?" Chu Mạch hỏi xong nhìn chằm chằm Lí Cúc Hoa, tư thế của nàng tỏ ra như thể nếu ngươi không nói rõ thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vừa bị mẹ chồng triệu Tôn Thị mắng làm Lí Cúc Hoa sửng sốt một chút nhưng nàng ta thuộc tuýp người miệng so với đầu óc thì nhanh nhạy hơn, căn bản không kịp phản ứng trả lời vấn đề của Chu Mạch thế nào, chỉ thưa dạ lẩm bẩm: "Tôi không có." Nàng cũng không dám ở trước mặt mẹ chồng mà nguyền rủa Triệu Trọng Sơn chết sớm. Bà bà cho dù không thích đứa con thứ hai kia, cũng sẽ không muốn đứa con mình mang nặng đẻ đau bị người nguyền rủa mà chết.
Giờ phút này, triệu Tôn Thị cũng phải đành chịu thua, cũng quên cùng Chu Trần thị tranh giành ai trả tiền thuốc men. "Thông gia, hôm nay Tiểu Mạch đã trở về, cũng đừng đi nữa, lúc này lại là ngày mùa, cũng không chuẩn bị gì, nên sẽ không giữ mọi người ở lại dùng cơm, hôm nay cứ như vậy đi." Nói xong xoay người trở về nhà lớn. Triệu Đại Ngưu đứng bên cạnh ngượng ngùng gãi gãi đầu, áy náy hướng Chu Trần thị nói: "Bà thông gia, bà đừng để ý, mẹ nó tính tình hơi nóng nảy, bà đừng để trong lòng, hôm nay thật không phải, bà cứ đi về trước, ngày khác chúng tôi lại mời bà tới nhà làm khách."
"Thông gia, lúc cha Tiểu Mạch còn sống cùng ông quan hệ cũng không tệ. Chu gia chúng tôi là dạng người gì ông còn không biết sao? Chúng tôi cũng không hi vọng nhà các người có thể đối tốt với Tiểu Mạch nhiều bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không thể để con bé chịu thiệt thòi! Bằng không nếu cha con bé dưới suối vàng mà biết được thì cũng không thể sống yên ổn. Cũng thực xin lỗi tình nghĩa mấy năm nay giữa các người. Tiểu Mạch là do một tay chúng tôi nuôi lớn, tính tình thành thật, lại bướng bỉnh. Nó đã có thể làm ra chuyện như vậy, còn không phải là do kìm nén trong lòng quá nhiều hay sao, nó thà dùng chết để chứng minh bản thân trong sạch, tôi mong các người ngàn vạn lần đừng bị những kẻ rắp tâm bất lương làm cho mờ mắt, Tiểu Mạch nhà chúng tôi nếu có xảy ra điều không hay gì, lão bà già như tôi cũng không muốn sống, tôi sẽ đi tìm cha của nó để cầu cha nó đứng ra làm chủ cho Tiểu Mạch chúng tôi." Chu Trần thị vừa nói vừa dùng ống tay áo lau nước mắt. Triệu Đại Ngưu cùng mọi người đứng bên cạnh hắn nghe được mấy lời này không khỏi đổ mồ hôi lạnh, ở thời đại này đối với quỷ thần rất nghiêm cẩn, bọn họ thật sự sợ hãi chuyện sẽ xảy ra đúng như những lời Chu Trần thị nói. Ngay cả Chu Mạch đứng bên cạnh Chu Trần thị cũng nhịn không được mắt trợn trắng, mẹ à, có thể đừng nói chuyện dọa người như vậy được hay không. Nhưng khi nàng nhìn thấy toàn bộ người Triệu gia đều bị dọa sợ, trong lòng không khỏi đắc ý, xem ra sau này nàng có thể dùng tên các vị quỷ thần gì đó mà nàng biết đến bảo hộ bản thân được rồi, tuy không thể dùng nhiều lần, nhưng một hai lần chắc là không có vấn đề đi.
Triệu Đại Ngưu quả thật có chút bị dọa sợ, vội vàng an bày con dâu thứ ba tiễn khách, Chu Trần thị vừa lầm bầm kêu tên cha Chu Mạch vừa lôi kéo Chu Bình rời khỏi Triệu gia. Trước khi đi còn không quên cho Chu Mạch một ánh mắt, ý tứ là bảo nàng thành thành thật thật ở Triệu gia đợi. Bà không sợ Triệu gia ngược đãi con gái bà, nhưng ít nhất trong thời gian tới sẽ không.