Tôn Thị vẫn còn ở trong phòng tiếp tục răn dạy thằng con lớn của bà, mọi người đều đứng trong sân mà xem chuyện vui, Chu Mạch nhìn thấy bản thân không có chuyện gì, liền nhanh chóng vào phòng bếp nấu cơm, Đông Nhi cũng đi theo giúp nàng nhóm lửa. Từ sau khi xác định công việc nấu cơm là công việc thường ngày của nàng, Đông Nhi đều sẽ giúp nàng nhóm lửa, con nhà nghèo thật vất vả sớm mà.
Đến bữa cơm chiều cả nhà lớn nhỏ dưới cơn bão mà cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, Triệu Bá Tuyền cùng Triệu Thúc Hà đều bưng bát ra ngoài đường cái ăn, chỉ có lão Triệu với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế ăn cơm. Cơm của Lí thị theo thường lệ là do Triệu Bá Tuyền bưng đến trước giường cho nàng. Lúc Tôn Thị nổi nóng, có nói Chu Mạch mấy câu linh tinh như sao về nấu cơm trễ như vậy, Chu Mạch khúm núm nghe, thỉnh thoảng còn phối hợp gật gật đầu phụ họa.
Ăn xong cơm chiều, buổi tối Chu Mạch theo thường lệ dùng khăn lau mình một chút, thời tiết lúc này rất nóng, Đông Nhi ở bên ngoài chơi đùa một ngày nên trên người rất bẩn cũng mỗi ngày đều dùng nước ấm mà tắm. Sau khi thu dọn xong mọi thứ, luyện vài đường Taekwondo, Chu Mạch liền vào nhà lên giường ngủ, phát hiện tiểu cô Triệu Thu Diệp còn đang ngồi dưới ánh đèn thêu áo gối. Từ lúc việc hôn nhân của nàng định xong, Chu Mạch thấy nàng mười lần thì cũng đến tám lần nàng đều đang thêu thùa. Trời đã trễ thế này nàng nhịn không được khuyên Triệu Thu Diệp sớm đi lên giường nghỉ ngơi, đừng lo mãi thêu mà hại mắt.
Có lẽ là bởi vì sắp thành thân, tính khí của Triệu Thu Diệp càng ngày càng dịu dàng, nghe được nhị tẩu khuyên mình, nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Chu Mạch. Nở nụ cười tươi nói: "Nhị tẩu, cũng không làm được mấy ngày, nói ra không sợ tẩu chê cười, hai lão ở Ngô gia kia thì phải làm đậu hủ, mà người kia lại phải thường xuyên đi bán ở bên ngoài, nhà bọn họ còn có một mẫu ruộng cần chăm sóc, nếu tôi về đó sẽ không có thời gian để thêu thùa may vá nữa. Thừa dịp còn chút thời gian, tôi muốn làm nhiều một chút!"
Chu Mạch đắp lại mền cho Đông nhi, quay đầu cười đáp: "Ôi! Đừng nóng vội, ngươi kia của muội không phải đến một tháng nữa sẽ đem đại kiệu tám người nâng đến nâng muội sao ha ha..."
Chu Mạch sợ làm Đông Nhi thức giấc, không dám cười lớn tiếng, đành phải che miệng cười, Triệu Thu Diệp thấy vậy giả vờ giận đánh sau lưng nàng một cái. Gắt giọng: "Tẩu lại chọc tôi!"
Hai người vui vẻ đùa giỡn với nhau một lát, Triệu Thu Diệp nghiêm túc hỏi Chu Mạch: "Nhị tẩu, nói thật, tẩu có tính toán cho tương lai không?"
Chu Mạch biết nàng hỏi là cái gì, giả bộ hồ đồ: "Tương lai à, cũng không có tính qua. Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt, tuy rằng mỗi ngày phải nấu cơm cắt cỏ nuôi heo có chút vất vả, nhưng cuộc sống rất thảnh thơi, không cần lo lắng ngày mai phải làm gì."
"Còn nhị ca thì sao, tẩu không nghĩ tới nếu nhị ca không trở về thì mẹ con tẩu phải sống như thế nào sao?" Triệu Thu Diệp sau khi hỏi ra những lời này xong liền ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp: "Nhị tẩu, tẩu cũng biết tính tình nương rồi đó, từ nhỏ bà đã không thích nhị ca. Cho nên đối với tẩu cũng luôn luôn không tốt bằng đại tẩu cùng tam tẩu. Còn dùng những lời không dễ nghe nói với tẩu, nếu sau này nhị ca thực không trở về, đoán chừng nương đối với tẩu sẽ chẳng bằng như bây giờ đâu. Tẩu nên tính toán một chút."
Chu Mạch hiểu rõ tiểu cô dụng tâm lương khổ, nàng tỏ vẻ như bản thân không biết làm sao: "Thu Diệp, cô cũng rõ ràng tình cảnh của tôi ở trong nhà này, trước mắt chỉ có thể như vậy thôi." Nàng sở dĩ nói như vậy là vì trong lòng nàng biết rõ, Triệu Thu Diệp có nói Tôn Thị như thế nào thì cũng không có vấn đề, hai người là mẹ con, cho dù trong nhà ầm ĩ với nhau thế nào, đi ra ngoài vẫn là hai mẹ con, nhưng nếu bản thân nàng dám nói nửa câu bà bà không tốt, liền sẽ bị gán tội danh bất hiếu trên đầu. Coi như tiểu cô là đau lòng cho nàng, nhưng tiểu cô là loại người dám yêu dám hận, lại tùy tiện, nếu chẳng may ngày nào đó bản thân nàng đắc tội với nàng ta, không chừng toàn bộ những lời nàng nói hôm nay sẽ truyền đến tai bà bà, như vậy không phải là nàng đang giữ quả bom không hẹn giờ ở bên người hay sao.
Triệu Thu Diệp thấy Chu Mạch nói như vậy, cho rằng nàng ta thật sự không có tính toán gì, trong lòng không khỏi sinh ra loại tình cảm thương xót, niềm hi vọng mong nhị ca trở về là càng ngày càng xa vời, chẳng lẽ nhị tẩu cứ phải sống thủ tiết cả đời như vậy hay sao? Nàng ngẫm nghĩ một chút, hạ quyết tâm nói: "Nhị tẩu, qua hai năm nữa, nếu nhị ca vẫn không trở về, tôi sẽ khuyên cha mẹ cho tẩu tái giá, còn về Đông Nhi, tôi tin tưởng cha mẹ sẽ nuôi nấng con bé."
Chu Mạch nghe xong vẫn chỉ cười cười, nhìn tiểu cô nói: "Hiện tại nói những điều này còn sớm, đã trễ lắm rồi vẫn nên ngủ sớm một chút thôi, ngày mai còn phải thức dậy sớm nấu cơm. Cô cũng vậy đó, đừng có mang hai con mắt gấu trúc mà lên kiệu hoa đấy ha ha..."
Triệu Thu Diệp nhận thấy lúc nàng nhắc tới nhị ca, tâm tình nhị tẩu cũng không tệ, cũng liền không nói gì nữa, thu thập một chút cũng đi ngủ.
Qua vài ngày Chu Mạch chờ lão Hồ đến báo cho nàng biết đã đưa bình đến nhà mẹ đẻ của nàng, còn đưa lại tiền thừa cho nàng là mười văn tiền, đối với việc nàng cảm tạ rối rít cũng chỉ khoát khoát tay, Chu Mạch cảm thấy có phần kính nể ông lão trước mắt này mười phần, cảm thấy ông rất có phong thái của một ngôi sao.
Vì thế Chu Mạch lại dành ra một buổi chiều, sau khi thu dọn mọi thứ sau buổi cơm trưa nàng liền vội vã chạy về nhà mẹ đẻ, khi đến nơi thì thấy không có lão nương ở nhà, cũng may còn có Chu Bình ở nhà, Chu Bình thấy tỷ tỷ đến, trước mời nàng vào phòng ngồi, sau đó chạy nhanh đi gọi Trần thị về nhà.
Chờ Trần thị về nhà, ba mẹ con đem hai cái bình cỡ vừa ở ngoài sân chuyển đến phòng bếp, sau đó Chu Bình đi ra ngoài sân chẻ củi. Để lại hai mẹ con nàng bắt đầu công tác chế biến món mầm đậu.
Đầu tiên hai mẹ con nàng lấy khoảng ba cân đậu nành ra lựa, công đoạn lựa đậu này cần phải cẩn thận, lựa những hạt bị đen, da nhăn nheo bỏ đi, đó là những hạt đậu xấu sẽ không thể mọc mầm. Chu Mạch muốn dùng nhiều đậu một chút, nhưng Trần thị không cho, sợ lần đầu tiên làm hỏng như thế sẽ lãng phí.
Qua công đoạn lựa đậu xong, liền rửa qua nước lạnh bốn lần, để ráo nước, sau đó cho đậu vào một cái bình, tiếp tục cho nước sạch vào cho đến khi phủ khắp mặt đậu. Công việc hôm nay đến đây thì kết thúc.
Chu Mạch nói với Trần thị ngày mai đậu nở, lại dùng nước trong rửa một lần, để ráo nước, sau đó dùng vải bố ẩm trùm lên. Bảo bà nhất định phải chú ý công đoạn này, sau đó mỗi ngày dùng nước trong rưới một lần, đợi đến bốn năm ngày sau khi đậu vừa lộ chồi, mỗi ngày sáng, trưa, tối dùng nước trong rưới một lần, để tránh mầm đậu quá dài sẽ dính vào nhau. Ba ngày sau nàng sẽ đến xem.
Bởi vì lúc này thời tiết tương đối nóng, cho nên không cần dùng lửa để tăng độ nóng, hai cái bình phải đặt ở chỗ râm mát. Hai cái bình có thể thay phiên nhau, nước sau khi rửa đậu còn có thể dùng tưới rau trong vườn.
Sau khi làm xong mọi thứ, Chu Mạch thấy trời đã ngã về tây, một miếng nước cũng không dám uống, vội vàng trở về Triệu gia. Trần thị thấy như vậy lại một trận đau lòng.
Trải qua chuyện dưa hấu lần trước, Lí thị liền tương đối yên tĩnh, trước kia nàng còn thường xuyên ở trong sân đi tới đi lui, bây giờ ngoại trừ việc đi toilet, thời gian còn lại đều nằm ở trên giường. Cho nên lần này khi Chu Mạch trở về nhà, đã không còn bị Lí thị châm chọc khiêu khích. Hơn nữa Đông Nhi đã lấy củi chuẩn bị nhóm lửa, nàng làm cơm chiều cũng tương đối nhanh.
Hai ngày sau, Tôn Thị triệu tập ba chị em bạn dâu đến phòng dâu trưởng tập hợp, Chu Mạch nghĩ thầm trong khoảng thời gian gần đây đại tẩu tương đối yên tĩnh, bản thân nàng cũng an phận nấu cơm một ngày ba bữa, Hứa thị cũng vậy, trừ bỏ giặt quần áo thì chỉ ở trong phòng thêu thùa may vá, ba người các nàng thật sự không có làm gì để trêu chọc lão thái thái không vui. Nàng xét lại thái độ gần đây của nàng đối với bà bà, cảm thấy đã tương đối cung kính. Vì thế cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi đến phòng Lí thị ngồi chờ.
Trước đây nàng chưa bao giờ tiến vào phòng của Lí thị, lần này vừa vào cửa, liền bị một mùi lạ đập vào mũi, đó là mùi của chăn đệm đã lâu không có phơi nắng, còn kèm theo mùi chua của mồ hôi, đoán chừng từ lúc Lí thị xác nhận bản thân mang thai cho đến bây giờ cũng chưa từng tắm qua, Chu Mạch đành tỏ bộ dáng giống như lơ đãng che mũi. Hứa thị tiến vào cũng là nhíu mày một chút, nhưng cũng không nói cái gì, liền cùng Chu Mạch cùng nhau ngồi ở trên ghế dài đối diện với giường. Đây cũng là thứ duy nhất có thể ngồi ở trong phòng, còn những nơi còn lại đều là nơi chứa quần áo bị ném, thậm chí còn có cả những chiếc giày còn chưa làm xong. Thật không biết bình thường hai vị lão đại ngủ như thế nào.
Chu Mạch cùng Hứa thị khách sáo ân cần hỏi thăm sức khỏe Lí thị, có muốn cái gì thì nói với hai nàng. Lí thị có chút vênh váo tự đắc liền ừ hai tiếng, giống như khinh thường không muốn nói chuyện với các nàng. Chu Mạch đã sớm thấy rõ cách làm người của vị đại tẩu này, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng Hứa thị lại là một người kiêu ngạo, thấy Lí thị đối với bọn họ như vậy, liền sưng mặt lên không nói chuyện.
Vừa vặn lúc này Tôn Thị bước vào, có thể nói là bà thường xuyên đến phòng của con dâu lớn để chăm sóc nàng cho nên Tôn Thị đối với mùi ở trong phòng giống như không có một chút cảm giác, sau khi tiến vào liền trực tiếp ngồi ở bên giường. Trước đối với con dâu lớn ân cần hỏi han một phen, mới nói đến vấn đề chính.
"Hôm nay ta gọi ba người tập hợp ở nơi này là muốn thương lượng với các ngươi chuyện xuất giá của Thu Diệp, chỉ còn khoảng hơn nửa tháng, cô em chồng của các ngươi sắp phải lập gia đình, các ngươi thân là chị dâu, đều phải tỏ vẻ biết điều, đưa chăn nệm, khăn trải giường, hay áo gối gì đó thì tùy, còn đối với tiền mừng thì tuy nói nhà chúng ta không có ở riêng, nhưng các ngươi cùng phải đưa một chút, có như thế Triệu gia chúng ta ở trong thôn cũng có chút thể diện. Hơn nữa sau này Ngô gia cũng sẽ coi trọng em chồng của các ngươi, cũng sẽ không dám khi dễ nó có phải hay không." Tôn Thị nói rất lý lẽ, giống như nếu ba nàng dâu hà tiện, chính là đại nghịch bất đạo. Nói xong nhìn ba nàng dâu liếc mắt một cái, Chu Mạch thấy hai nàng dâu còn lại không lên tiếng, bản thân nàng cũng không nói cái gì.
Thấy ba nàng dâu cũng không tỏ thái độ gì, Tôn Thị có chút nóng nảy: "Vợ lão nhị, ngươi nói gì đi chứ, tuy nói trưởng tẩu như mẹ, nhưng đại tẩu của ngươi hiện tại có thai. Có vài chuyện không tiện đi làm."
Đây là kêu nàng làm người ác mà, Chu Mạch hiểu rõ cho dù nàng có nguyện ý đưa ra phần tiền mừng này hay không thì cũng đều sẽ gây mích lòng với người nào đó. Nếu theo ý bà bà mà đồng ý, quay đầu sẽ bị đại tẩu cùng đệ muội oán chết nàng, nếu từ chối, lập tức sẽ đắc tội với bà bà.
"Chuyện này..." Chu Mạch do dự một chút, lập tức nói: "Nương, nương xem đại tẩu tuy không thể làm chuyện gì, nhưng có thể đưa ra ý kiến được mà, hơn nữa đại tẩu tương đối có kinh nghiệm, làm việc đều rất chu đáo. Chuyện này, con nghe theo đại tẩu."
Tôn Thị nghe nàng trả lời xong, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái. Không thể không hỏi Lí thị thấy thế nào. Đồng chí Lí Cúc Hoa nghe mấy câu vừa rồi của Chu Mạch xong, trong lòng đã có chút vui vẻ, nghĩ thầm địa vị của nàng ở trong cái nhà này vẫn tương đối cao.
"Nương, những thứ như là chăn nệm, áo gối đều là lễ nghi cho nên chúng con làm tẩu tử đành phải thuận theo, nhưng về khoản tiền mừng thì con thấy không có cũng không sao mà. Hơn nữa con đến Triệu gia đã tám năm, cũng có thấy tiền mừng nào đâu." Lí thị tỏ ra tương đối khí khái anh dũng đối với bà bà, dù sao cũng có chỗ dựa ở trong bụng cho nên nàng sẽ không sợ.
Chu Mạch nghe xong trong lòng vui vẻ, xem ra vỗ mông Lí thị quả là không sai.