"Mặc kệ, ngươi tìm cho ta một bộ y phục mới đi" nàng quay sang nhìn bộ y phục trên người, cảm thấy bộ này quá già dặn
"Tiểu thư tự bản thân lựa chọn, trong tủ có rất nhiều. Vậy Thận nhi đi làm việc" Thận nhi vui cười lui ra sau. Nói thế nào Thận nhi cũng là nô tỳ không đủ tư cách ăn ở không
Nàng lựa một bộ y phục tím ống tay dài được làm lụa tơ tầm cống phẩm Mông Cổ gửi đến, mặc lên người nàng càng vừa vặn. Nàng ngẫm nghĩ, liền sáng suốt mọi chuyện, không phải phụ thân mẫu thân không yêu thương mà là Dương Y nàng ta trong lòng có cảm giác bị bỏ rơi không muốn tiếp xúc và tính cách có vẻ dần trở nên không tốt nên mới bị bỏ mặc không màng đến
Có nàng ở đây nàng tự tin đảm bảo có được tình cảm từ phụ thân mẫu thân, "Dương Y ngươi chết không uổng, ta sẽ thay ngươi đòi lại từng chút từ hai con đàn bà hại ngươi" nàng đeo chiếc khăn lên mặt lại
Tiếng ồn ào ở ngoài vang lên càng lúc càng lớn, bản năng tò mò lại nổi dậy, nàng bước ra ngoài xem là chuyện gì
"Tiện tì, ngươi nghĩ xem con ả Dương Y có đến cứu ngươi không?" Dương Cẩm Tú chân phải đạp lên bụng Thận nhi, miệng cười hả hê
"Nhị tiểu thư, con ả Dương Y còn không đủ tư cách bằng một tiện nhân" nha hoàn ở kế bên toát lên vẻ nịnh nọt, ngữ khí chanh chua khó mà loạt tai người khác
Nàng đi đến gần, nghe thấy lời nha hoàn đó nói mặt liền cười thành một mảng đầy vẻ khinh miệt, "Ngươi đang chửi ta sao, nô tỳ" đã muốn chửi nàng cũng được, nàng cũng đang không vui coi như xả giận vậy
"Ngươi là ai?" Dương Cẩm Tú đầy vẻ ngạc nhiên, khóe mắt giật nhẹ. Nàng xuất hiện một cách đột ngột lại thay đổi cách nói trở thành dịu dàng như vậy... quan trọng hơn là cái khăn che bằng lụa mỏng đó giúp nàng quyến rũ đến hoa nhường nguyệt thẹn
"Tiểu thư... người đến rồi, nô tỳ... nô tỳ" Thận nhi đau đến nói cũng khó, thân thể đầy vết thương, mặt còn có mấy dấu tay. Ngất liệm đi
"Nhị tỷ, có phải tỷ chê Dương phủ chúng ta quá nghiêm khắc để tỷ làm loạn" Dương Y nhìn Thận nhi đang ngất xỉu dưới chân của Dương Cẩm Tú lập tức muốn động thủ với nàng ta, "Tỷ biết cha chúng ta rất công tư phân minh, tỷ nghĩ việc ức hiếp một nô tỳ nhỏ bé có khiến cha tức giận không?"
"Nô tì nhỏ bé thấp kém, cha sẽ không màng đến" Dương Cẩm Tú cùng nha hoàn đứng cạnh cười rộ thu hút ánh nhìn của đông đảo các người làm trong phủ
"Ô muội nói sao tỷ ngu ngốc như vậy. Muội đã nói rành mạch như vậy tỷ vẫn không hiểu, não tỷ chứa phân hay đậu phụ?" nàng buông lời châm biếm, nói tới nói lui người nhị tỷ này quả nhiên não rất bằng phẳng không hiểu lời nàng nói
"Con tiện nhân ngươi dám chửi ta, hôm nay nhất định phải dạy ngươi một bài học" Dương Cẩm Tú giơ cao cánh tay, dùng lực tiến đến mặt nàng
"Không ngờ Dương phủ lại như vậy, vốn bản Thái tử muốn đến đây xem nhưng không ngờ lại thấy ngay cảnh này. Thật sự tốn thời gian của cuộc đời" một nam tuấn có chiều cao vượt trội, khuôn mặt anh tuấn, thân hình vạm vỡ. Tên này từ đâu xuất hiện nàng cũng chẳng biết, lúc nãy chưa kịp phản ứng đối với hành động của Dương Cẩm Tú đã có người ra tay giúp đỡ
Trong nhà chính một đám người chạy ra, một người đàn ông trung niên đi theo cạnh là một nữ nhân xinh đẹp và các nha hoàn, "Thái tử Vương Vệ, tiểu nữ Dương Cẩm Tú không được dạy dỗ, di thần ở đây xin lỗi người" Dương Tể kết hai tay, quỳ xuống đất dập đầu
Dương Cẩm Tú không biết lượng sức vẫn kêu gào Vương Vệ bỏ ra, nàng ta chắc hẳn rất đau. Dương Tể tức giận không biết tại sao lại sinh ra một thứ nữ không biết chừng mực, vô năng, vô đức, "Cẩm Tú không được mạo phạm Thái tử, phạt cấm túc ba tháng" hình phạt này chính là cái giá phải trả trước, còn vị đại tiểu thư kia cứ chờ đó, cái hình phạt này sẽ nhanh chân chạy đến thôi
"Dương gia nổi tiếng nghiêm minh, chắc hẳn chỉ là hư danh. Mạng vị cô nương đang nằm kia cũng là người, tuy rằng thân phận không cao nhưng tính ra cũng cùng một đẳng cấp" Vương Vệ tỏ vẻ thất vọng, trong các biểu thuyết triều hắn có thể nghe thấy rõ rằng Dương Tể là gia phủ rất có trang nghiêm và gia giáo không ngờ trang nghiêm gia giáo đến mức này
"Khan Ni thay mặt các nữ tử xin lỗi người, ở đây không tiện, trời đang nắng gắt chúng ta vào trong rồi hãy nói" vị nữ nhân xinh đẹp vội vàng phá vỡ không khí đậm đặc mùi căng thẳng, ánh mắt có chút không yên tâm quay sang hướng khác, bất chợt ánh mắt động lại một hình hài, nữ nhân thì thầm cùng Dương Tể, "Cô nương đằng kia là con nhà ai?" Dương Tể nghe xong ánh mắt liền chuyển đến người nàng
"Vị này chính là con gái hai người sao? Ánh mắt rất giống ngài còn chân mày rất giống Dương phu nhân... có lẽ ta nhằm chăng?" Vương Vệ buông tay Dương Cẩm Tú, nàng ta giữ vết hằng bàn tay hắn trên cổ tay. Lần đầu tiên gặp đại phu nhân của Dương phủ và hiện tại có vẻ hai người có cảm giác như hai giọt nước
"Dương Y? Con đang bị cấm túc sao lại ra đây?" Dương Tể tức giận, hóc mắt đen sâu nhìn chằm chằm nàng, "Lão gia Dương Y mấy khi ra ngoài đừng la hét vào mặt nữ tử của chúng ta như vậy, nó còn nhỏ không hiểu chuyện"
Nàng nhếch mép, đoán không sai cái tên nam tử vận y phục trắng quả nhiên chỉ nhìn bề ngoài phán đoán. Dù có xấu xí nhưng vẫn là con của họ huống hồ từ lúc nhỏ đã được cưng chiều không chỉ vì một vết thương trên mặt mà có thể bỏ rơi đứa con này, câu nói 'hổ dữ không ăn thịt con' không phải vô dụng, "Đầu đau nhức, không ra ngoài dạo chắc chắn sẽ chết" ngữ khí mềm mại, nâng cánh tay xoa đầu
"Y nhi lại không cẩn thật để mình bị thương rồi, đi. Mẫu thân dắt con đi đắp thuốc" sâu trong lòng, bản tính mẫu thân của nữ nhân này lại vùng lên một cách đột ngột. Không màng đến đứa con gái lớn và thái tử một mạch bỏ đi chăm sóc con gái cưng
[Các bạn đọc xong hãy để lại một lời nhận xét. Like, share, comment bằng tài khoản facebook hoặc tài khoản santruyen.com điều này chính là động lực cũng là niềm tin của các bạn dành cho tác giả]