• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Cẩm Tú trừng mắt cau mày nhìn theo bóng lưng nàng, cánh môi khẽ nhếch lên nhẹ giọng nói, "Chết chắc rồi Dương Y".

Cả hai tiến đến xe ngựa rồi cùng nhau xuất phát đến điểm trung tâm đêm nguyên tiêu náo nhiệt, hôm nay nếu không đặt trước chắc chắn sẽ không có chỗ tốt để xem pháo hoa bắn.

Nàng có nhờ người quen đặt dùm một nơi vừa hay nhìn thấy chỗ pháo hoa bắn rất tốt nhưng giá có hơi đắt một chút...

"Thận nhi, đừng nhìn nữa nếu muốn đi thì đi đi. Đốt một cái có mất cái gì của người đâu" nàng hướng mắt nhìn theo nơi khác, nơi những ánh đèn lung linh ấy đang dao động như những cánh hoa nhỏ. Ánh mắt của Thận nhi luôn khiến nàng chú ý, rất muốn đi đốt hoa đăng nhưng không dám nói cho nàng nghe vì sợ sẽ để nàng một mình.

"Nhưng mà..." Thận nhi ấp úng, tiểu thư vốn thân thể yếu ớt nàng sao có thể bỏ tiểu thư một mình.

"Chỗ này không có nhiều người, toàn là chỗ vip, cùng lắm toàn là vương tử thế gia không ai có thể hại ta" Dương Y quay lại, đôi mắt sâu xa như đáy biển sâu vạn trượng, nàng là tuýp người hay quan tâm người khác nếu cứ ở trước mặt nàng mà cứ nghĩ sẽ đi nơi khác nàng sẽ cho đi thật nhanh. Nàng không muốn lại một lần nữa níu kéo người không muốn ở với mình dù là một giây nào nữa.

"Vip? Nô tì đốt xong sẽ đến ngay" Thận nhi hối hả chạy đi.

Nàng nhìn theo bước chân của Thận nhi cho đến khi đến được nơi.

"Sát" trong bóng tối, bốn y thủ vận y phục đen xong tới, nàng dù sao cũng là con của xã hội đen ít nhiều cũng cảm nhận được một ít.

Cái ngu nhất của một con người chính là xem thường đối thủ của mình, mấy ngày qua nàng cực khổ chế bột khói độc nay chính là cơ hội để thử. Nàng thấy được, từng lưỡi đao ấy điều là muốn lấy mạng mình, nếu như vậy nàng sẽ không nương tay.

Nàng lấy trong người một bình thuốc, lấy khoảng một nắm tay thuốc trong đó hất vào chúng, sau một giây chia xớt vào không khí, đám người ngu dốt không ngại ngần hít vào người. Bị độc xâm chiếm toàn bộ nên một mạch biến tát cả thành tro cốt.

Thứ độc tố đó được gọi là Thất Hải Xà. Do nàng mua nọc độc của Thất Hải Xà ở thương hội đấu giá mà không phải tốn một tí kim ngân nào cả rồi trộn chung với hai mươi chính loại nọc độc của rắn khác. Thứ này độc đến độ ai hít phải nó điều bị tan thành tro bụi mặc sức bay theo gió.

"Giết ta sao? Dương Cẩm Tú ngươi khinh thường ta ta sẽ không vui đâu" nàng trừng mắt nhìn đám tro người phía dưới, gương mặt xinh đẹp được che bởi chiếc khăn nay trở nên đáng sợ đến nhường nào.

"Chủ nhân, tam tiểu thư Dương phủ thật sự rất đáng sợ" y thủ che mặt chính là tiểu Lạc. Hắn cùng đi đến đây với Vương Vệ, định xong ra cứu nàng nhưng Vương Vệ cản hắn lại.

"Ngươi thấy có cần cứu người không?" Vương Vệ cười thỏa mãn nhưng câu cuối cùng mà Dương Y nói thật khiến hắn nghĩ hoàn cảnh nàng rất giống hoàn cảnh của mình. Dù là ruột thịt nhưng vẫn âm mưu giết hại lẫn nhau.

"Không. Như vậy không cần cứu cũng có thể sống được".

Thận nhi thở hồng hộc chạy đến, "Tiểu thư còn khoảng năm khắc nữa pháo hoa sẽ bắn" nàng cố gắng mua hoa đăng sau đó phải viết rồi thả ở nơi chặt nít người nên hơi mất thời gian một chút.

"Dẹp chỗ đó trước đi Thận nhi" nàng chỉ tay đến nơi bột trắng do các y thủ chết mất xác để lại. Nếu để ở đấy không may để ai phát hiện chắc chắn chuyện sẽ lớn hơn.

"Chỉ là ta làm rơi một chút bột thuốc thôi" nàng xem như chưa có chuyện gì xảy đến, an tĩnh ngồi nhìn dòng sông lấp lánh ánh vàng.

Đám người này rất dễ đối phó nếu lỡ một ngày nàng ta sai bọn cao thủ đến giết nàng, đến lúc đó sợ sẽ không còn mạng mà trở về nhà. Nàng từ nay sẽ phòng bị để Dương Cẩm Tú không có cơ hội mưu hại mình lần nữa.

"Bụp bụp" tiếng pháo hoa bắn lên trời, đầy đủ màu sắc chia nhau thành từng mảnh nhỏ phân tán khắp nơi. Cảnh sắc đúng là đúng như ở hiện đại, chỉ khác là mặc sức bắn còn thế kỷ XXI phát triển như vậy muốn bắn pháo phải dè chừng rất nhiều chuyện.

Tịnh Thiếu Xá cùng Tinh Thiên ngồi trên nóc Vân Du các ngắm pháo hoa, "Tinh, nàng ấy rất xinh đẹp đúng không?".

"Tính ra có thể xem cô nương ấy có nhan sắc chỉ thua ta một chút ta" Tinh Thiên ngàn vạn lần chưa từng lấy bản thân mình so sánh với bất kỳ ai bởi vì nàng cho rằng bất kỳ ai cũng không thể so sánh với nàng.

"Tỷ là người thua một chút"

"Cái gì!?"

Hai tỷ đệ cãi nhau một trận ầm ĩ, đã bắt đầu một năm mới nhưng hai người vẫn cứ luôn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK