Mục lục
Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn con quái vật màu xám bay lượn trên bầu trời, cách mặt đất tầm năm mươi mét, Edgar Winter và những Người Chơi trong đội của mình vô cùng căng thẳng. Mỗi con Rồng cấp độ thấp nhất đều là cấp năm mươi, hơn nữa toàn là Boss, không có một con nào là quái thường cả.



Sức mạnh của Rồng đã lan truyền ra rất nhiều, gần như Người Chơi nào cũng biết, ở khoảng thời gian hiện tại, bị Rồng tấn công tương đương với cái chết. Đã từng có một Bang Hội sở hữu năm nghìn thành viên, bị một con Rồng Lửa giết sạch không còn một người, Bang Hội cũng bị thiêu rụi.



Con Rồng màu xám này, rất giống với miêu tả về con Rồng đã phá hủy cả một Bang Hội kia.



Mặc dù trong đám Edgar Winter không có ai là kém, ai cũng kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, tâm tính cực kỳ cứng cỏi, cho dù đối mặt số lượng quân đội gấp hàng chục lần, họ cũng không sợ hãi, có thể tự do và thoải mái thể hiện trình độ.



Nhưng vấn đề ở đây, kẻ địch của bọn họ không phải là quân đội, không phải là đám sơn tặc ô hợp. Mà là trong truyền thuyết Rồng. Sinh vật hùng mạnh bậc nhất Yriel thế giới này, chỉ một con đã đủ sức tiêu diệt một đội quân, một Bang Hội hàng nghìn người.



Phó Đoàn Trưởng nhìn Edgar Winter lo lắng nói nhỏ:



- Quân Đoàn Trưởng, tí nữa chúng tôi sẽ kéo dài thời gian. Còn cậu nhanh chóng rời đi tìm đội khác. Đây là thứ chúng ta không đối phó được.



Edgar Winter trợn mắt lên nói:



- Anh muốn tôi chạy một mình. Đừng đùa chứ? Chỉ là một con Boss cấp năm mươi thôi mà, có gì phải sợ. Tôi mặc dù chẳng biết cách lãnh đạo dẫn đội, nhưng không đời nào tôi bỏ anh em của mình rời đi. Đừng hòng.



Phó Đoàn Trưởng bất đắc dĩ nhìn hắn nói:



- Đây không phải là lúc sính anh hùng. Cậu nên biết cậu chính là đại diện, là hình ảnh của Bang Hội Emperor chúng ta. Nếu chết ở đây, cậu sẽ bị bọn Đế Quốc vượt mặt đó. Cậu rời đi không chỉ vì mình cậu đâu.



Cả Phó Đoàn Trưởng và Edgar Winter đều biết, Rồng không phải là sing vật mà hiện tại bọn hắn có thể đối phó. Cho dù là một con Rồng yếu nhất, cũng không được.



Edgar Winter không tình nguyện lắm gật đầu:



- Được, lát nữa tôi sẽ tìm cách rời đi.



Phó Đoàn Trưởng nhìn hắn động viên:



- Cậu đừng áy náy. Nếu cậu không rời đi, chúng ta còn chịu thiệt nhiều hơn, thậm chí là Bang Chủ sẽ phạt chúng ta. Không có gì, sau này cậu mạnh lên, giết lũ Rồng khốn nạn này là được rồi. Mà chúng tôi cũng chỉ phải rời khỏi Yriel thế giới bảy ngày thôi, đừng lo lắng.



Oanh.



Vừa dứt lời xong, con Rồng màu xám đã phun một quả cầu lửa khổng lồ vào tấm màn năng lượng bảo vệ do Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ và Quang Minh Pháp Sư tạo ra. Những tiếng răng rắc như mặt thủy tinh nứt vang lên.



Phó Đoàn Trưởng nhìn cảnh này, quay sang căn dặn Edgar Winter một lần nữa:



- Edgar, nhớ, tí nữa khi chúng tôi tấn công nó, cậu phải tìm lúc nó không để ý, rời đi ngay lập tức. Nhớ chứ?



Edgar Winter bực bội vì sự bất lực của mình gật đầu:



- Nhớ, tôi sẽ cố để nó không phát hiện.



.....





Phó Đoàn Trưởng yên tâm nhìn Edgar Winter một cái. Khi nhìn thấy con Rồng đã hạ độ cao xuống cách mặt đất chỉ tầm hai mươi mét, màn năng lượng chống đỡ cũng đã sắp vỡ, hắn liền ra lệnh:



- Chuẩn bị tắt vòng bảo vệ. Khi vòng bảo vệ tắt, trừ Thuẫn Chiến Sĩ và Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ ở lại thu hút Rồng Lửa, tất cả những người khác ngay lập tức dãn khoảng cách xa ra trong bán kính năm mươi mét. Khi đã vào vị trí, Cung Thủ lập tức dùng Băng Tiễn và Hỏa Tiễn, không đánh thường. Nguyên Tố Pháp Sư thoải mái dùng kỹ năng đánh đơn mục tiêu, ưu tiên Băng Cầu. Hắc Ám Pháp Sư dùng Nguyền Rủa, Quang Minh Pháp Sư chỉ buff không đánh. Cuồng Chiến Sĩ, Kiếm Sư không tham chiến, khi hệ đánh xa bị tấn công thì ra tay giúp đỡ.



Bành.



Màn sáng bị Rồng Lửa dùng chân sau đạp vỡ, cùng lúc đó, Thuẫn Chiến Sĩ điên cuồng tung kỹ năng về phía nó.



Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ cũng không yếu thế, tấn công liên tục.



Các hệ phái còn lại lập tức rời xa khu vực đó.



Phó Đoàn Trưởng cũng rời xa một khoảng rồi nói:



- Tất cả, khai hỏa.



Băng Tiễn, Hỏa Tiễn, Hỏa Cầu, Băng Cầu, Thủy Thần, Nguyền Rủa,.... Liên tục va vào người Rồng Lửa. Nhưng nó dường như không quan tâm, đẳng cấp chênh lệch, lớp giáp của nó đã kháng toàn bộ sát thương, hiệu ứng từ những kỹ năng kia. Dường như những kỹ năng đó chỉ là pháo hoa trong mắt nó, có thể thoáng một chút làm cho nó phiền lòng, nhưng không ảnh hưởng gì.



Rồng Lửa bỏ qua đám sâu bọ đang làm phiền nó, dùng chân sau đạp về phía mấy Thuẫn Chiến Sĩ.



Ầm.



Tiếng va chân Rồng Lửa va chạm với mặt đất vang lên, những Người Chơi đứng ở đó ngay lập tức hóa thành một luồng sáng và biến mất.



Chỉ một đòn đơn giản, kiểu sát ba Thuẫn Chiến.



Sau đó Rồng Lửa hạ thẳng xuống đất, Người Chơi lập tức tản ra xung quanh, tạo thành hình tròn bao vây nó lại, vẫn không ngừng nghỉ dùng kỹ năng tấn công nó.



Rồng Lửa dùng hai vuốt trước bắt lấy hai Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, bỏ vào mồm nhai. Nhưng mà nó lại không cảm thấy gì. Bỏ qua nghi hoặc, phần đuôi khỏe mạnh bọc đầy vảy cững hơn hợp kim của nó quét một nửa vòng.





Bành.



Bành.



Bành.



Quá nửa số Thuẫn Chiến Sĩ và Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ vị giết chết.



Torrrr Surrrrrrrrr.....





Như một chiếc súng phun lửa, Rồng Lửa phun ra một luồng lửa nóng đến mức có thể đốt chảy cả kim loại. Những nơi ngọn lửa đi qua, tất cả Người Chơi đều hóa thành ánh sáng trắng. Doanh trại sơn tặc lửa nốc lên ngùn ngụt.



Hình ảnh vô cùng thảm liệt.



...........



Về phần Edgar Winter, hắn đã chạy cách xa doanh trại sơn tặc khoảng ba Kilomet, tiến vào phần rừng rậm, đủ để con Rồng Lửa kia không thể tìm được hắn.



Chạy thêm một Kilomet nữa, Edgar Winter dừng lại bên chiến mã của hắn, trèo lên ngựa và phóng xa khỏi nơi này.



Edgar Winter chưa bao giờ thấy bực bội như hiện tại, Rồng Lửa quả thật quá mạnh mẽ, ở đó, không ai có thể chịu nổi một đòn của nó, không ai đủ sức. Sau lần này, hắn lại càng cảm thấy bức thiết muốn lên cấp nhanh. Nếu lúc đó hắn đã cấp năm mươi, hoặc sáu mươi thì làm sao phải chạy trốn chứ?



............





Thiên Tinh. Nước Đại Nam. Phòng tập bắn tên của Trần Văn Lâm.





Võ Thu Huyền nhìn thiếu niên có chút gầy gò, không quá nổi bật trước mặt mình tán thán:



- Đúng là khó tin, chị chưa bao giờ gặp trường hợp như cậu vậy. Mới có một ngày không gặp, mà trình độ bắn cung của cậu tăng lên thật nhiều.



Trần Văn Lâm cười ngượng ngùng nói:



- Trong Yriel thế giới, em đang đi chiến đấu, nên có thêm kinh nghiệm khá nhiều. Mà cũng nhờ chị chỉ dạy nữa.



Võ Thu Huyền gật đầu nhận đồng:



- Đúng là khi chiến đấu thật sự, thì khả năng bắn cung sẽ tăng rất nhiều. Trước kia, chị bắn cung cũng khá là bình thường thôi, chỉ đủ đi làm người dạy bắn cung ở mấy lò đào tạo nghiệp dư, hoặc mấy khu vui chơi cao cấp. Nhưng từ khi có Yriel thế giới, trình độ của chị cũng tăng lên gấp mấy lần. Hồi trước thi đấu thể thao bắn cung, chị làm sao biết được mấy kiểu chiến đấu bằng cung tên mà khi ở quán coffee chị nói với cậu, lần đầu chúng ta gặp mặt ấy.

- Khi đó phải ở trong Yriel thế giới một thời gian, chị mới nhận ra được. Thực chiến, chiến đấu thực tế, tự mình cảm nhận mới là cách tăng khả năng bắn cung tốt nhất.





Trần Văn Lâm cũng thấy có lý, vừa học lý thuyết, có Võ Thu Huyền ở bên ngoài chỉ dạy, góp ý, chỉnh sửa. Sau đó mang những gì học được vào trong Yriel thế giới, áp dụng vào trong những lần chiến đấu, khả năng bắn tên của hắn tăng lên khá nhiều.



Bây giờ Trần Văn Lâm đã có thể mỗi năm giây, là hắn có thể bắn được một mũi tên trúng hồng tâm, ở tấm bia khoảng sáu mươi mét. Ngoài ra, trong khoảng cách ba mươi mét, hắn có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu di động không quá nhanh chóng.





Võ Thu Huyền suy nghĩ một chút rồi nói:



- Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tập bắn mục tiêu di động. Trong chiến đấu, không ai đứng yên cho chúng ta bắn cả.



Nói xong nàng ném ra ba quả banh Tennis về phía xa.



Tịch.



Tịch.



Tịch.



Ba mũi tên liên tiếp bắn trúng ba quả bóng Tennis, khi chúng vẫn đang nảy trên không trung. Sau đó nói:.



- Cậu dùng dây cáp buộc ba quả bóng Tennis treo lên, sau đó lắc cho chúng tự do di chuyển. Di chuyển ra cách chúng khoảng năm mươi mét, rồi bắt đầu tập luyện. Khi nào bắn trúng được cả ba quả bóng trong vòng mười giây đổ lại, năm lần liên tiếp tức là thành công. Khi đó ta sẽ chuyển qua phần tiếp theo.





Trần Văn Lâm cũng không dị nghị gì, đã thuê huấn luyện viên về, thì cần phải nghe theo hướng dẫn của huấn luyện viên trong vấn đề tập luyện. Cho dù hắn là chủ, còn Võ Thu Huyền chỉ là người được trả tiền để huấn luyện hắn. Nhưng nguyên tắc chính là nguyên tắc, nghe lời người hướng dẫn chính là nguyên tắc.



Bình thường bắn các mục tiêu di động lớn hơn, Trần Văn Lâm nghĩ rằng mình vẫn có thể bắn trúng trong khoảng cách năm mươi mét được, nếu bỏ ra một khoảng thời gian ngắn luyện tập. Nhưng mà mấy quả bóng Tennis này khá nhỏ, và di chuyển cũng rất nhanh. Ở khoảng cách xa đến năm mươi mét, một quả banh Tennis, nhìn chỉ như một chấm màu xanh nhỏ bé.



Trượt.



Trượt.



Trượt.



Quả thật bắn mục tiêu di động nhỏ như vậy là cực kỳ khó khăn. Mất hai tiếng, Trần Văn Lâm vẫn không bắn trúng được lần nào. Thấy đã đến giờ, hắn liền thở một hơi rồi nói:



- Hô. Ngày mai tiếp tục chị ạ. Giờ về nghỉ ngơi để còn vào Yriel thế giới nữa.



Võ Thu Huyền cũng gật đầu đồng ý:



- Ngày mai gặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK