EDITOR: MƯỚP
Giang Dịch Hành nhìn thoáng qua Khương Nhan và kiên định nói.
An Hạ cũng kéo tay Khương Nhan nói: “Em đi với chị.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Khương Nhan chỉ là một cô gái hai mươi tư tuổi, sao có thể để cô lên núi tìm người, chỉ sợ chưa tìm được Tần Ngữ Miêu thì cô đã lạc đường rồi.
Nhưng lại không thể bỏ qua Tần Ngữ Miêu, Lý Uyên suy nghĩ một lúc liền nảy ra một chủ ý.
Kết quả cuối cùng là phụ nữ ở lại còn đàn ông theo Khương Nhan lên núi tìm người, nếu thật sự tìm không được cũng là ý trời.
An Hạ sống chết muốn đi theo, Khương Nhan nhìn đoàn người cảm thấy đã đủ nhiều rồi, nhiều hơn tất loạn, bởi vậy cô khuyên ngăn An Hạ, giữ cô ở lại để chờ tin tức.
Đoàn người mặc áo mưa, thậm chí cầm cả đèn pin theo, trang bị đầy đủ thì bắt đầu rời khỏi lều trại.
An Hạ nhìn bóng lưng của một đám người rời đi, trong lòng có chút bất an, cô vẫn luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Sắc trời âm u, cảnh vật nơi này ban ngày nhìn thì đẹp nhưng tối đến thì chỉ cảm thấy quá u tối.
Vì ở lại đều là phụ nữ, lá gan vốn nhỏ nên tất cả ở chung trong một chiếc lều chờ tin tức.
An Hạ bước vào trong lều lập tức nhìn thấy Sở Miểu đang ngồi vừa chơi điện thoại vừa ăn vặt.
Trạng thái của cô ta rất nhàn nhã, thậm chí nhìn thấy An Hạ còn bình tĩnh lên tiếng chào hỏi.
“Chị An.” Dứt lời liền cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
An Hạ nhìn bộ dạng nhàn tênh như vậy của cô ta, đột nhiên không khỏi phiền lòng, chỉ đáp một tiếng rồi ngồi sang một bên, người bên cạnh lập tức nhường chỗ, thấy sắc mặt cô không tốt còn cố ý đưa một ly nước qua.
Mặc dù An Hạ chỉ là trợ lý nhưng cũng phải xem là trợ lý của ai.
Dù cô ấy chỉ là trợ lý bên cạnh của Khương Nhan thôi nhưng thân phận cũng đủ cao hơn những tân binh vô danh tiểu tốt ở nơi này.
Bởi vậy mọi người đều cật lực tạo quan hệ tốt với An Hạ.
Thời tiết cực kỳ ẩm ướt, ngay cả mặt đất cũng ướt nhẹp nhớp nháp, Khương Nhan mang giày thể thao, cô đi từng bước chậm rãi, trên tay còn cầm theo một chiếc áo mưa nặng trịch.
Khương Nhan vừa đi vừa cảm thán bộ phim lần này quay phim quá gian nan, hiện tại cô có cảm giác như thay vì quay phim thì bản thân đang tham gia một chương trình sinh tồn nơi hoang dã vậy.
Giang Dịch Hành đi bên cạnh Khương Nhan, nhìn thấy cô nhíu mày thì anh chỉ lẳng lặng cầm lấy áo mưa nặng trịch trong tay cô với mấy thứ đồ linh tinh khác.
Thấy đôi tay chợt nhẹ, Khương Nhan nhìn sang bên cạnh làm cho Giang Dịch Hành mất tự nhiên chỉ dám nhìn xuống đôi giày đang dính một đống bùn đất.
“Đường khó đi quá.” Phải mất một lúc lâu Giang Dịch Hành mới nói được một câu như vậy.
“Ừm.” Khương Nhan đáp lại một tiếng nhẹ nhàng như phát ra hơi thở từ trong mũi, sau đó nhìn đôi giày sắp hỏng ở chân.
Khi lên trên núi mọi người mới phát hiện mặc dù con đường núi này gập ghềnh nhưng thật ra nó không quá khó đi, nếu nhìn đúng đường thì nó cũng bình thường không kém.
Bầu trời u ám trong một khoảng thời gian dài nhưng vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống, đây là thế trận tích tụ mưa lớn.
Căn nhắc qua lại xong mọi người đều quyết định dựa theo cách trước đó, hai hoặc ba người cùng một nhóm tranh thủ trước khi trời tối tìm người trong núi.
Khương Nhan và Giang Dịch Hành một trước một sau đi trên con đường núi chật hẹp, hai người phân công hợp tác, một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải, bên cạnh đó vừa tìm vừa kêu.
Bất tri bất giác càng đi càng xa.
Hai người chỉ lo tìm người, nhất thời quên mất thời gian, gào khản cổ cả một đường ngay cả nửa cái bóng người cũng không thấy.
Khương Nhan đứng tại chỗ thở hổn hển, cô xua tay với Giang Dịch Hành ra hiệu cô thật sự không đi nổi nữa.
Giang Dịch Hành không trả lời cô, chỉ nhìn bốn phía xung quanh sau đó thở dài nặng nề bình tĩnh nói một câu: “Chúng ta có lẽ sẽ không về được.”
Khương Nhan khó hiểu nhìn anh, anh chàng này có phải nhớ lại lời thoại trong phim thanh xuân thần tượng không? Hình như không hợp với tình cảnh này lắm.
Giang Dịch Hành nhìn gương mặt thay đổi từ ghét bỏ sang si ngốc của Khương Nhan liền bật đèn pin lên chiếu xem tứ phía.
Khương Nhan mơ hồ nhìn theo ánh đèn anh chiếu xung quanh một chút, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào bọn họ đã lạc vào sâu trong núi.
Xung quanh bốn phía chỉ toàn cỏ dại, con đường lúc trước họ đi đã mất dấu từ lâu.
Tình huống này có vẻ không ổn lắm.
“Làm sao bây giờ?” Khương Nhan vừa dứt lời, một giọt chất lỏng lành lạnh rơi xuống mặt cô, tiếp sau đó là cơn mưa rào nước đổ như thác rơi xuống, trong vòng mấy giây cả hai người đều bị cái lạnh thẩm thấu xuyên tim.
Giang Dịch Hành nhanh chóng lấy áo mưa, anh kéo Khương Nhan qua sau đó choàng áo mưa che chắn lên người cả hai, động tác nhanh chóng dứt khoát khiến cho Khương Nhan choáng váng đến líu lưỡi.
Ánh sáng mờ mờ của đèn pin trên tay Giang Dịch Hành mơ hồ đảo qua một tảng đá nhô ra ở phía xa xa, có thể nhìn ra phía dưới là một nơi giống như hang động.
“Đi đến đó.” Giang Dịch Hành cầm đèn pin chiếu sáng, một tay nắm chặt Khương Nhan.
Áo mưa không thể che hết được cơn mưa nặng hạt, tuy nhỏ nhưng có còn hơn không, hai người gần như dùng hết tất cả mọi cách để đi hết đoạn đường.
Con mẹ nó, đúng là sinh tồn nơi hoang dã, trong đầu Khương Nhan chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ này.
Giang Dịch Hành đi rất nhanh, gần như Khương Nhan bị anh kéo đi, các vũng nước tụ lại cực kỳ nhiều trên mặt đất, nước mưa chảy len lỏi vào trong giày, giẫm lên vừa ẩm ướt vừa buốt lạnh, chỉ có hơi ấm duy nhất từ đôi tay đang nắm lấy của anh.
hai người đi tới hang núi mới phát hiện ra cái hang này rất nông, hai người phải đứng nép vào sâu bên trong mới không bị nước mưa hắt vào.
“Làm sao đây?” Khương Nhan cởi chiếc áo mưa ướt sũng xuống,vừa hỏi vừa vuốt nước trên mái tóc của mình.
Bây giờ thì hay rồi, người không tìm được lại còn bị lạc trên núi, quá mất mặt.
Giang Dịch Hành ngồi bên cạnh tảng đá thấp, duỗi thẳng chân ra: “Không làm gì được, chỉ có thể chờ mưa tạnh, trời sáng mới có thể xuống núi.”
“Trời sáng?” Khương Nhan bất lực hỏi.
Trong tình cảnh này cô mới nhận ra bản thân mình không còn cách nào chỉ có thể nghe lời anh.
“Nhưng cả đoàn sẽ lo lắng lắm.” Khương Nhan nghĩ đến việc gọi điện báo bình an thế là cô móc điện thoại ra nhưng không ngờ lúc lôi ra còn tiện thể lôi được một đống nước mưa.
“Tôi đoán dù điện thoại có xịn thế nào đi chăng nữa thì ở đây cũng bị mất sóng.” Giang Dịch Hành nhìn cô, lạnh lùng nói từng chữ như muốn cà khịa và tất nhiên anh thành công nhận lại một cái lườm nguýt của cô.
Mưa càng ngàng càng nặng hạt, nước mưa rơi xuống đất tạo thành một dòng suối nho nhỏ, chảy dọc theo chân của hai người.
Đã không làm được gì nên Khương Nhan phá vỡ hình tượng, học Giang Dịch Hành ngồi lên tảng đá, bất chấp tất cả.
Thực ra bây giờ quả thực cô không còn chút hình tượng nào, mái tóc dài ướt sũng dính tán loạn ở trên mặt, quần áo dính đầy bùn đất, mà Giang Dịch Hành cũng không khá khẩm hơn cô bao nhiêu, mái tóc rối bù xù, thoạt nhìn hai người giống như dân tị nạn đang chạy trốn.
Hai người ngồi song song với nhau, không ai nhúc nhích, hai đôi mắt trợn trừng.
Nếu có người đi ngang qua hẳn sẽ bị hai người doạ cho chạy mất dạng.
Mưa lạnh theo gió thổi vào sâu bên trong, Khương Nhan chỉ mặc một bộ đồ mùa hè, mà suốt thời gian dầm mưa đồ của cô đã bị ướt hết.
Đêm mưa lạnh, trong núi gió lạnh thổi vù vù, lạnh đến mức cô không nhịn được mà hắt hơi một cái.
“Đứng lên.” Giang Dịch Hành bỗng nhiên nhìn Khương Nhan, không hiểu sao anh lại nói như vậy.
Khương Nhan cho rằng có chuyện gì đó, với tình huống như bây giờ, cô nghe lời Giang Dịch Hành 100%.
Khương Nhan thành thật đứng lên liền nhìn thấy Giang Doanh Hành gấp hai chiếc áo mưa, đặt lên tảng đá, lại dùng sức vặn áo khoác, khoác lên người Khương Nhan.
“Cô mặc áo vào trước đi, ướt cũng được, còn hơn là không có.”
Quần áo khoác lên người cô ướt đẫm, nặng nề, cảm giác rất rõ ràng, Khương Nhan hiểu rõ lúc này cô nên chảy nước mắt rồi nói một câu: “Em rất cảm động, quần áo ấm lắm.” Nhưng sự thật thì không cho phép, bây giờ cô lạnh đến mức hai hàm răng run cầm cập.
Cô cảm thấy cả cuộc đời của cô cho đến hôm nay chả có gì khổ bằng lúc này, vừa lạnh vừa đói, tất cả tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn cơm, nước nóng, giường ấm nệm êm…
Giang Dịch Hành đang cúi đầu suy nghĩ bỗng nhiên có cảm giác như đang bị người khác nhìn chằm chằm, một lúc lâu cũng không bớt.
Kết quả, anh vừa quay đầu nhìn lập tức thấy đôi mắt sáng rực của Khương Nhan đang dán lên người anh, như thể anh là cục thịt béo mỡ màng vậy.
Anh bình tĩnh ngồi xích ra xa: “Cô sao vậy?”
“Tôi đói.” Khương Nhan vẫn tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh đó.
Giang Dịch Hành bất đắc dĩ đẩy cô ra, nói: “Tôi không biến ra đồ ăn được.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK