• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Mướp
Vì vậy đạo diễn vô cùng phấn khích.

Trần Châu nhìn hình ảnh trong màn hình theo dõi, ông thỏa mãn gật đầu: “Qua, qua, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta quay cảnh kế tiếp.


Khương Nhan khẽ gật đầu với Trần Châu, sau đó cầm kịch bản ra chỗ khác đọc, bắt đầu quay thuận lợi như vậy là một dấu hiệu tốt.

Trong thời gian quay phim Huy Nhiễm luôn luôn đứng bên cạnh quan sát.

Lúc đầu ánh mắt của cô ấy tràn ngập sự hoài nghi, mặc dù lúc casting Khương Nhan diễn rất tốt, nhưng dù sao chỉ có một đoạn ngắn, hôm nay tận mắt thấy khả năng diễn xuất của cô Huy Nhiễm hoàn toàn yên tâm.

Khương Nhan thực sự có năng lực diễn tốt nhân vật này, thậm chí có thể dựa vào bộ phim này để tiến xa hơn…
Huy Nhiễm cầm kịch bản trong tay, đánh dấu một vài chỗ, ngầm lên kế hoạch hợp tác với cô trong tương lai.

Thời tiết vào cuối xuân, đầu hạ, không khí đã thoang thoảng hơi nóng.

Khương Nhan cầm kịch bản làm quạt gió, lúc đang khát thì có một bình nước được đưa lại gần.

Cô mừng rỡ nhận lấy, sờ một cái lại là nhiệt độ bình thường.

Khương Nhan nhíu mày, trả lại bình nước: “Tôi muốn uống nước đá.


Giang Dịch Hành trực tiếp đặt bình nước vào tay cô rồi rụt tay không cầm lại nữa: “Nước đá không tốt cho cơ thể, bây giờ thời tiết còn chưa nóng.


“Anh…”
Anh chàng trợ lý này lại dám công khai làm trái ý cô, đây là muốn làm loạn phỏng, không ngờ đấy.

Khương Nhan có ý muốn dạy bảo anh cách làm trợ lý một phen nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Dịch Hành thì cô lại đắn đo, sau đó thu hồi ý nghĩ.

Vẻ mặt đó của anh cứ như thể nếu cô uống một ngụm nước đá xong một giây sau sẽ đi đời luôn vậy.


Trong khi cô uống nước, Giang Dịch Hành cầm lấy đọc kịch bản của Khương Nhan một cách say mê.

Tâm tư Khương Nhan khẽ động, cô thăm dò: “Sao? Anh có hứng thú với diễn xuất không?”
Giang Dịch Hành vội vàng gấp kịch bản trả lại cho Khương Nhan, lười biếng dựa vào tường rồi trả lời cô: “Không hứng thú lắm.


Không hứng thú lắm không có nghĩa là không có.

Khương Nhan cười rạng rỡ, ghi nhớ việc này trong lòng.

Cảnh kế tiếp của bộ phim không phải của cô mà là Lâm Dương, cảnh quay của cậu khá lâu, luôn luôn phải quay đến trưa.

Buổi trưa cả đoàn làm phim thống nhất đặt đồ ăn, món mặn và món chay phối hợp một cách hợp lý nhưng món nào món nấy đều bóng dầu, Khương Nhan vốn đã ăn ít mà rau nhiều dầu mỡ như vậy nên ăn được vài miếng thì không thể ăn thêm được nữa.

Giang Dịch Hành nhìn thấy vậy không nhịn được nhắc nhở cô một câu: “Cô cân đối rồi, không cần phải giảm cân nữa.


Khương Nhan đóng nắp hộp cơm, hừ mũi coi thường Giang Dịch Hành: “Anh có biết lên hình thường sẽ mập hơn mười cân không?”
Giang Dịch Hành nuốt miếng rau, trong lòng oán thầm, rau này đúng là dở tệ nhưng đây tuyệt đối không phải nguyên nhân mà cô không ăn cơm.

“Không biết.


Khương Nhan lười giải thích với anh, chỉ nói: “Tóm lại, giảm béo là sự nghiệp cả đời của con gái.


Giang Dịch Hành không muốn bám riết về “thuyết sự nghiệp giảm cân”, đành phải giơ tay ra hiệu dừng lại.

Cô thích nhịn đói, vậy cứ để cô bị đói đi.

Từ sau khi bài đăng trên weibo của Khương Nhan xuất hiện, mọi người đều biết bên cạnh cô có một nam trợ lý là Giang Dịch Hành, nhìn qua ảnh chụp thấy nhan sắc của anh không tồi, hoàn toàn không thua kém mấy vị tiểu thịt tươi đang nổi hiện tại.

Nhìn thấy người thật mọi người mới phát hiện chiếc nhan sắc này thực sự đỉnh của chóp.

Bởi vậy từ khi Giang Dịch Hành đi theo Khương Nhan đến trường quay, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều chú ý tới anh, ngoại trừ Giản Bách, vì nếu tính cả cậu vào nữa thì thậm chí nó có ý nghĩa như sự nổi tiếng của anh đang có khả năng vượt qua tiểu thịt tươi nổi tiếng là cậu.


Giang Dịch Hành đã quen với những ánh nhìn như vậy nên không cảm thấy kinh ngạc, thái độ rất thản nhiên, anh vẫn làm việc như cũ, cái gì nên làm thì làm.

Chậc, mặc dù công việc của anh phần lớn đều là chờ Khương Nhan hoàn thành cảnh quay, trong thời gian đó anh đọc sách, xem điện thoại, thỉnh thoảng làm chân sai vặt cho Khương Nhan.

Thời gian làm việc một mình tự do thong thả, tương lai dường như… Hừm, mặc dù tương lai không mấy tươi sáng.

Buổi chiều mưa phùn lất phất.

Môi trường thiếu sáng rất phù hợp với tông màu của phim này.

Ngột ngạt và nặng nề.

Việc quay phim vẫn tiến hành chặt chẽ như cũ.

Buổi chiều Khương Nhan phải quay hai cảnh, Trần Châu kỹ tính nên làm cô mệt tới mức không buồn động đậy.

Một ánh mắt không đúng, quay lại.

Một động tác không đúng, quay lại.

Thậm chí trên mặt bàn bày đồ vật không đúng cũng phải quay lại.

Đối với sự xuất sắc của đạo diễn Trần Châu, Khương Nhan ngưỡng mộ và tôn trọng ông, nhưng điều này lại khiến cô mệt mỏi.

Buổi chiều, đạo diễn gọi Khương Nhan lên, cho cô xem đoạn phim được ghi hình lại.

Khương Nhan tưởng rằng do cô diễn sai ở đâu đó nhưng ai ngờ đạo diễn chỉ kêu cô lên xem cảnh tượng mình diễn như thế nào.

“Sao vậy ạ?” Khương Nhan không nhịn được hỏi xem cô nhận ra được sai ở đâu.

Trần Châu vuốt ria mép, quan sát toàn thể Khương Nhan.

Dáng người Khương Nhan hơi gầy, cực kỳ ăn ảnh, Trần Châu đương nhiên không bàn đến chuyện giảm cân với cô.


Trước đó vấn đề này vốn không phát hiện ra, thiết lập nhân vật Hứa Nhược là cơ thể suy nhược, nhưng thần thái của Khương Nhan sáng láng, cho dù diễn xuất tốt đến đâu thì vẫn nhìn ra được điểm tương phản.

Tất nhiên, đây là vấn đề của chuyên gia trang điểm, không liên quan nhiều đến Khương Nhan, vì vậy đạo diễn Trần gọi cô lại để coi mấy cảnh phim có thể sẽ phải quay lại thêm lần nữa.

Khương Nhan thấy không có vấn đề gì, tiến độ quay đều phụ thuộc vào đạo diễn, không cần cô phải lo lắng nhiều.

Diễn cái gì cũng là diễn, quay lại thêm lần nữa cũng coi như giúp cô nắm bắt chắc chắn tâm lý nhân vật.

Xế chiều, mưa càng nặng hạt hơn, tựa như có thể sẽ chuyển giông lớn, thời tiết này mà có mưa to vậy quả là hiếm thấy.

Trần Châu sợ rằng thời gian quá muộn sẽ dễ xảy ra tai nạn nên thông báo kết thúc công việc sớm.

Khu vực quay phim có địa hình trũng, nhìn thấy trên đường đã đọng lại không ít nước do trời mưa, nhiệt độ cũng vì vậy mà giảm theo.

Trên đường trở về An Hạ cẩn thận lái xe.

Giang Dịch Hành đột nhiên nói ra một câu: “Chi bằng để tôi đi học lái xe?”
Dựa theo khả năng lái xe ở kiếp trước, giờ học lại cũng không quá khó nên Giang Dịch Hành rất tự tin với quá trình này.

Khương Nhan ngồi ghế sau với anh, nghe vậy lập tức đồng ý, cũng là một ý kiến hay, An Hạ thì chỉ muốn giơ cả hai tay tán thành.

Sau khi nói ra và được đồng ý, vấn đề này coi như đã được giải quyết.

Về đến biệt thự, hai người đều bị dính một chút nước mưa, trang phục nhăn dúm dó dính lại trên người.

“Cô tắm đi.

” Giang Dịch Hành nhìn Khương Nhan và nói.

“Ừm.

” 
Khương Nhan tắm xong đi xuống lầu mà không thấy Giang Dịch Hành đâu, cô cho rằng anh đã trở về phòng nên không để ý.

Mãi đến khi cô thấy cái đuôi của Ô Vân đang ngoe nguẩy trước cửa phòng bếp.

“Con làm gì ở đây vậy?” Tuy biết rõ nó nghe không hiểu nhưng Khương Nhan vẫn vừa đi vừa nói.

Nghe thấy tiếng của chủ nhân, Ô Vân kêu lên hai tiếng “gâu gâu”.


Khương Nhan đi vào phòng bếp thì thấy Giang Dịch Hành đang đeo tạp dề, bận rộn đứng cạnh bồn rửa.

Chiếc tạp dề màu hồng rất bắt mắt, cũng rất “thú vị”.

“Đang làm gì thế?” Khương Nhan đứng tựa vào cửa hỏi
Giang Dịch Hành không quay đầu lại, vẫn bận bịu với công việc đang làm, còn nói hai chữ: “Nấu cháo.

” sau đó lại bổ sung thêm “Tôi đói.


Khương Nhan ngửi ngửi, trong không gian tràn ngập mùi gạo thơm cùng với hơi nước mù mịt.

Giang Dịch Hành hình như vừa tắm xong, trên người anh vẫn còn mùi hương của sữa tắm.

“Rất tốt, từ trợ lý trở thành bảo mẫu, cố lên, tôi coi trọng anh.


Bàn tay đang cầm thìa quấy cháo của Giang Dịch Hành hơi dừng một chút, anh rất muốn đổi cục đường phèn trong tay thành bột nhục đậu khấu.

Cuối cùng, Giang Dịch Hành bưng hai bát cháo đậu đỏ hạt sen nóng hổi tới.

“Anh còn biết nấu ăn à?” Khương Nhan kinh ngạc, lúc nãy còn cho rằng anh sẽ nấu hỏng luôn chứ.

Giang Dịch Hành lấy điện thoại ra, màn hình dừng lại ở trang công thức nấu ăn: “Không, nhưng khả năng học tập của tôi tương đối tốt.

” Trong giọng nói pha chút đắc ý.

“Tự luyến.

” Khương Nhan không khách sáo với anh, trực tiếp bưng chén cháo lên nếm thử một miếng.

Cháo vừa thơm vừa mềm, có chút vị ngọt nhẹ rất hợp khẩu vị của cô.

KHương Nhan không nhịn được lại ăn thêm vài miếng nữa, cuối cùng ăn cả một chén cháo nóng hổi, xua tan đi cái lạnh, làm dạ dày của cô ấm lên không ít.

Mà lúc này, điện thoại chỉ có An Hạ và Khương Nhan liên lạc giờ Giang Dịch Hành lại nhận được một cuộc gọi của số lạ.

Anh nhìn dãy số xa lạ, hơi do dự, làm gì có ai biết đến anh trong thế giới này mà tìm đến anh chứ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK