Nhiệt độ thân thể anh nóng bỏng sưởi ấm cả người cô.
Lan Khê thấy thoải mái hơn, càng có xu hướng rúc vào lòng anh.
Mộ Yến Thần cúi nhìn người trong lòng, sau duỗi thẳng tay xuống, cách một lớp áo, cẩn thận xoa nhẹ bụng cô. Xoa một hồi lâu thì nghe được tiếng cô khẽ rên lên, người cũng có chút thanh tỉnh, khuôn mặt được lớp mồ hôi rửa qua càng thêm phần đáng yêu.
“Xoa như vậy đỡ đau hơn không?” Hơi thở nóng bỏng áp xuống mặt cô.
Lan Khê tỉnh cả người, mắt mở to không chớp.
Trước đây cũng từng có nam sinh ôm cô, nhưng không ai có được vòm ngực nở nang, vững chãi như anh. Cả người cô bị nhốt chặt trong luồn hơi thở mãnh liệt, cô cảm thấy có gì đó không đúng? Nhưng lúc này bụng lại đau đến quặn thắt, cô nhíu chặt hai hàng lông mày, nức nở nghẹn ngào ép sát vào người anh như một cô mèo nhỏ bị khi dễ tìm được người chở che cho mình.
Hai tay nắm chặt cổ áo anh, dày vò, nhào nặn trong vô thức.
Ngồi bất động hàng giờ nên Mộ Yến Thần có chút mệt mỏi nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Đáy mắt lắng đọng suốt đêm, mải mê trông chừng cô bé yếu ớt đang nằm trong ngực. Cô gái nhỏ nhắn này bất chợt xông vào của sống của anh, nhiều lần khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của anh, và kết quả……….cô luôn giành thắng lợi, liên tục buộc anh phải thỏa hiệp.
Anh bất chợt nhớ đế ngày hôm ấy, khi cô đỏ mặt, hướng anh thì thầm.” Mộ yến Thần……….Em cảm ơn anh”
—— Anh rất muốn hỏi cô vì sao lại dễ dàng tin tưởng và lệ thuộc vào anh ? Trước đây cô có từng đối với ai như vậy không?
—— Lan Khê, em có biết nếu đã đối với anh như thế thì tuyệt đối không được cư xử tương tự với người khác nữa. Người duy nhất khiến em một lòng tin tưởng, thoải mái dự dẫm chỉ có thể là anh thôi!
Dưới tầng ánh sáng mê ly của chiếc đèn ngủ, Mộ Yến Thần chầm chậm giơ tay vòng ra sau gáy Lan Khê, nâng khuôn mặt cô lên, hai mắt nhắm lại, môi mỏng dần hạ xuống, dừng tại mi tâm của cô.
Da thịt tiếp xúc nóng bỏng, thân mật không còn kẽ hở! Anh chợt hận vì sao giờ phút này cô không tỉnh táo để có thể cảm nhận trọn vẹn nụ hôn của anh.
Nụ hôn này đầy sự nâng niu, chiều chuộng và cũng………… thật lâu!
Lâu đến mức gáy Lan Khê mỏi nhừ, bất an giãy dụa, anh mới chịu kết thúc nụ hôn này. Mộ Yến Thần cảm thấy nhiệt độ của làn da cô vẫn còn dán bên môi anh rất khít khao, có lau đi cũng không biến mất.
“Không cắm trại gì nữa, sáng mai anh lái xe đưa em trở về.” Đôi môi rời mi tâm lại dán vào tai cô khẽ dặn dò.
Lan Khê theo bản năng nhíu mày, tuy nghe không rõ những điều anh nói nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không cam lòng.
“Nói ‘ Vâng ’.” Giọng nói đột ngột chuyển giá lạnh ngăn cản cô phản đối.
Gáy càng ngày càng đau, không thể cự tuyệt, chỉ có thể tủi thân cúi đầu đồng ý. Lúc này, Mộ Yến Thần mới chịu buông gáy cô ra, bụng vẫn còn đau âm ỉ, cô giơ hai tay quấn lấy cổ anh, tiếp tục rúc vào lòng anh.
***
Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn tư thế hai người, Lan Khê nghẹn ngào, chẳng biết tư vị gì.
Cô còn non nớt, chưa trải đời nhiều, nên trước tình cảnh này, dây thần kinh phản ứng tạm thời bị đình công. Mắt Mộ Yến Thần giăng đầy tia máu vì trắng đêm không ngủ, môi tái nhợt, bình thản nói: “Đứng lên , chân anh tê hết rồi.”
Lan Khê hít một hơi khí lạnh, mặt đỏ thẫm, hai tay chống đất ngồi xuống, ngửa đầu nhìn hình dáng hoàn mỹ như tượng đứng lên, chậm rãi thả lỏng gân cốt.
—— Anh ôm cô cả đêm, mà chân chỉ bị tê thôi sao???
Cô bị chính suy nghĩ của mình dọa hoảng , mặt cúi sát đất, hai tay đang chống đất cũng run lên.
Ngoài lều, không biết Mộ Yến Thần nói gì với đám bạn học, lát sau Kỉ Diêu hấp tấp chạy đến, kéo lều lên nói: “Hai người về trước sao? Tội chưa kìa. Thôi, ráng về phục vụ “bà dì” của cậu đi, đừng thương nhớ tớ”
Phải về á? Y như có tảng đá to bổ đầu khiến não tạm thời ngưng hoạt động, vừa tức vừa tủi, Lan Khê đưa ánh mắt vô dụng nhìn Kỉ Diêu.
Chương 30: Tại sao mất khống chế?
Dọn dẹp xong xuôi, Lan Khê lấy túi xách quăng ra ghế phía sau, liếc mắt nhìn người trước mặt. Mộ yến Thần tây trang chỉnh tề, tay gác trên trán đang dựa vào ghế lái chợp mắt một tí, xem ra rất mệt mỏi.
Thức trắng đêm là một việc quá bình thường với anh, nhưng lần này không hiểu sao lại mệt mỏi như thế, rã rời từ thể xác đến tinh thần. Xúc cảm từ nụ hôn và cảm giác tội lỗi như dòng nước thủy triều lẳng lặng lan tràn, từ lúc nào đã nhấn chìm bản thân anh.
——Anh thật không hiểu, tại sao hôm qua mình lại có hành động ấy?
Chẳng lẽ cô tịch quá lâu sao? Thế giới của anh cho tới bây giờ đều trước sau như một: lạnh như băng. Mục tiêu duy nhất của anh là tìm kiếm lợi ích từ thương trường đen tối, nhuốm đầy máu tanh, không là bạn thì chỉ có thù. Tình trường ư? Gặp dịp thì chơi thôi, miễn là thỏa mãn được nhu cầu sinh lí cho nhau. Còn cái gì là yêu, thôi thôi nhường cho người khác vậy, với anh nó quá tầm thường cũng quá xa vời, đến mẹ ruột còn có thể nhẫn tâm vứt bỏ mình thì lấy đâu ra người yêu mình đây?
Lúc vừa quen biết, anh chỉ thấy cô là một con nhím nhỏ thân mọc đầy gai, sẵn sàng dùng những gai nhọn ấy đâm về phía những người cô không ưa, nhưng vẫn chỉ là một con nhóc đơn thuần, anh cũng lười chấp nhặt. Rồi cô dần len lỏi vào cuộc sống của anh, chủ động đưa bàn tay về phía anh, cảm giác được cô dựa dẫm vào thật tuyệt!
Cô càng tiếp cận, anh càng mâu thuẫn. Anh rất sợ sẽ không kiểm soát được lí trí, nếu làm cô bị thương anh chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Loại cấm kị này ẩn đầy tội ác ở bên trong như muốn bóp ngạt anh rồi.
Bên tai truyền đến tiếng mở cửa xe.
Lan Khê do dự một lúc , cố nén những suy đoán của bản thân ngồi vào vị trí phó lái
“Anh hai mệt lắm hả?” Cô quay sang hỏi anh.
Mộ Yến Thần bỏ tay gác trên trán xuống, chậm rãi mở mắt, vẫn duy trì dáng vẻ bình thản.
“Thu dọn đồ đạc xong hết chưa?”
“Dạ rồi.”
“Tạm biệt bạn bè xong rồi?”
“Đã tạm biệt ạ.”
Ngón tay thon dài nâng lên, đặt ở trên tay lái, một tay khác chuẩn bị phát động xe.
Lan Khê nhìn động tác của anh, vội vàng lục trong ba lô, cầm trong tay một vật đưa đến trước mặt anh: “dầu cù là nè anh hai, bạn em cho đó , anh thức đêm nên mệt mỏi, hay là sứt tí dầu rồi hãy lái xe.”
Xe chậm rãi phát động , Mộ Yến Thần nhìn chai dầu trong tay cô một lúc lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không nhận.
Tay vươn ra nhất thời lúng túng, Lan Khê cảm thấy tự mình chuốc lấy sự mất mặt.
“Anh hai lúc ở nước ngoài, những khi không làm việc thì anh hay làm những gì?” Cô cố gắng tìm đề tài.
“Công việc.” Anh lãnh đạm trả lời.
“. . . . . .” Hiểu câu hỏi không vậy trời? Suốt ngày công với chả việc, chán chết.
“Vậy anh không đi chơi với bạn gái sao? Ai làm bạn gái anh chắc sẽ phải buồn chán, tủi thân lắm đó?”
Mộ Yến Thần trầm mặc.
Lan Khê hai bàn tay trắng nõn cuộn tròn lại, đè mạnh xuống ghế ngồi, cắn môi nói: “Em năm nay 17 tuổi, lúc anh hai 17 tuổi giống em đang làm gì vậy?”
Con người anh trầm xuống, mở miệng nói: “Bận rộn thu mua án, học cách nào để nghiền nát một công ty, hút sạch giọt máu cuối cùng của nó.”
Bên cạnh không còn truyền đến thanh âm, Mộ Yến Thần liếc nhìn cô, thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước: “Em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
—— Trong lòng cô đang có chuyện, tuyệt đối không che dấu được ánh mắt của anh.
Đôi môi anh tái nhợt nhưng trong lòng lại hi vọng cô trực tiếp hỏi thẳng, vì nếu cô thắc mắc thì anh buộc phải nghiêm túc suy nghĩ cho ra lí do tại sao bản thân mất đi khống chế.
Lan Khê vuốt vuốt mái tóc, hít sâu mấy hơi cũng không cách nào hỏi được, sa sút tinh thần , lắc đầu: “Không có gì.”
Cô nên hỏi như thế nào đây? Chẳng lẽ hỏi thẳng chuyện anh ôm cô suốt đêm có bình thường hay không?
Nhưng nếu việc ấy là bình thường giữa 2 anh ruột, vậy tại sao sự ấm áp, nóng bỏng hôm qua anh mang đến lại y như lúc cô nằm mộng xuân, đêm qua cô biết rõ có điều gì đó không thích hợp nhưng cố tình không muốn tỉnh táo lại.