Nắng sớm buổi ban mai.
Từng chùm tia sáng chiếu xuống căn biệt thự xa hoa, bậc thềm phía trước vào buổi sáng được người giúp việc quét dọn thật sạch, ngay đến một chiếc lá rụng cũng không tìm thấy. Người giúp việc dọn dẹp xong liền vội vàng cúi đầu, im lặng tránh qua một bên, sắc mặt tái nhợt vì bị ành hưởng bởi không khí nặng nề khó thở đang diễn ra trong phòng khách.
“Rầm!” Một ly trà bị ném ra ngoài, vỡ tan nát nằm ngay trên bậc thềm!
Lan Khê hốt hoảng dựng thẳng người lên, cả đêm hôm qua say rượu, nhờ tiếng động đã tỉnh táo phần nào.
Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, lúc này mới thấy rõ người đàn ông với mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế salon, gương mặt ông vì bị cô chọc tức đã biến thành màu xanh mét.
Cô cúi đầu quan sát bản thân, đầu tóc rối bời, rượu đỏ dính vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền để lại những ấn kí loang lỗ, giữa người mơ hồ đã bị lộ ra, tệ hại nhất là váy đồng phục không biết bị hỏng lúc nào, hiện rõ cặp đùi trắng nõn đang xiêu xiêu vẹo vẹo vì đứng không vững .
Cô lấy tay kéo mép váy, cố gắng che che đậy đậy, nhỏ giọng kêu lên: “Ba!”
Một bàn tay già nua nâng lên, run run chỉ vào mặt cô :”mày đừng gọi tao là ba nữa. . . . . Mộ Lan Khê, mày không cần xem tao là ba mày nữa, tao không dám nhận mình có đứa con gái như mày đâu. . . . . . mày đi soi gương xem chính mình biến thành cái quái gì, cút đi mà tự xem chính mình!”
Vừa nói xong liền nắm áo, lôi cô hướng lên lầu, ông dùng toàn bộ khí lực của mình mà lôi mà kéo.
Lan Khê hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì run sợ, khẩn trương hèn nhát nhìn ông: “Ba ơi! Ba đừng kéo con nữa. . . . . . Con. . . . . . váy con sắp hư hết rồi mà ba!”
Mộ Minh Thăng tức giận nhìn xuống váy của cô, 2 mắt đỏ lên, tức đến mức muốn ngất luôn.
Một người phụ nữ với gương mặt thanh tú, xinh xắn vội vàng hướng về phía hai cha con đi tới, giọng nói thanh thúy dịu dàng: “Minh Thăng à!”
Sự tức giận của người đàn ông lúc này mới giảm xuống một ít
“Minh Thăng, anh chớ tức giận, hôm nay Yến Thần sẽ trở về, quản gia mới nghe điện thoại xong báo với em chút nữa con sẽ vê tới nhà, anh đừng tức giận nữa mà” Người phụ nữ thông báo xong, lại tiếp tục quay ra khuyên bảo “Lan Khê tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh thoảng con nó hơi phóng túng, anh nên châm chước, đừng phạt con nặng quá, được không anh?”
Lan khê nghe câu nói này thì tỉnh táo hoàn toàn luôn, khuôn mặt cô lập tức trầm xuống
“tôi nhờ dì thay tôi cầu xin sao?” hai hàng chân mày cô nhíu chặt, giọng nói trở nên lạnh như băng, “Còn nữa…, dì nói ai sẽ tới?”
Gương mặt người phụ nữ trở nên cứng đờ, đầu cúi thấp xuống, đúng chuẩn hình ảnh người phụ nữ dịu dàng vì gia đình nhẫn nhục chịu đựng .
Mộ Minh Thăng càng thêm tức giận, sẵn cái bàn bên cạnh ông có cái đèn, ông lập tức cầm lên, nhắm thẳng bắp chân Lan Khê mà đánh xuống!
“Ầm! !” “Á ——! !” Lan Khê đau đến mứa nghiêng người lảo đảo.
Mẹ nó, cô lại quên ông già lúc trẻ là quân trưởng lục chiến, sức lực tuyệt đối có thể hành cô sống dở chết dở, giờ phút này chân đau đến nhũn ra,gương mặt xinh xắn trở nên trắng bệt.
“Mày suy nghĩ kỹ rồi thành thật khai ra tối qua mày làm cái quái gì !” Mộ Minh Thăng rống giận.
Lan Khê chịu không nỗi ngồi xuống, cúi đầu, tay vừa xoa bắp chân, trong mắt ngấn lệ, đầu thì nhức nhưng vẫn cố nhớ xem tối qua mình đã gây ra chuyện đại nghịch bất đạo gì mà ông già giận sôi gan như thế ——
Ngày hôm qua trường cho nghỉ, lớp mười một chính thức kết thúc, còn nửa tháng xả hơi để bước vào lớp mười hai trâu bò, sau này khó được sống thoải mái, tranh thủ nữa tháng này buông thả tí. Với lại tâm tình không tốt,nên không lẽ cô cùng bạn bè quậy quá mức, phiêu quá sức sao? Cô nhớ mình uống rượu, hát ca, khuôn mặt nhỏ nhắn mê ly ngâm nga trong phòng hát: “ Hỡi em gái của lòng anh , anh chỉ muốn nhắn nhủ , sau này muốn lấy chồng , thì nên nhớ hãy lấy người như anh em nhé……”
—— Không lẽ có vậy thôi mà đã gây nên tội lớn hả trời?
Lan Khê cảm thấy uất ức rồi nha, cô cau mày, chuẩn bị lên tiếng thanh minh cho mình, nhưng đột nhiên lúc này trong đầu cô hiện lên một việc, gương mặt nháy mắt đỏ bừng lên.
À, tối hôm qua trong lúc uống rượu, ca hát không có việc gì lớn xảy ra . trên đường về mới có chuyện để nói
Lan Khê hơi quá chén, lúc về thấy trên đường có một máy bán codom tự động. Đầu cô đột nhiên bị kích thích nóng lên, la hét: “mấy cậu đừng đi vội, chờ tớ thử xem cái máy này có rơi ra condom được không?”
Cô soát hết toàn thân, ngay cả túi của bạn bè bên cạnh cũng không thoát khỏi móng vuốt sói của cô nàng say xỉn này, cuối cùng mò mò lục lục cũng ra được 2 đồng tiền xu. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn , loay hoay bỏ tiền xu vào, cả người bốc đầy mùi rượu đứng chờ condom rơi ra từ máy bán hàng.
Chương 2: Mộ Yến Thần xuất hiện
Các bạn nữ sinh phía sau bắt đầu đỏ mặt cười trộm , còn các nam sinh hào hứng hẳn lên, thậm chí có vài người liên tục vỗ tay hô to:”Mộ Lan Khê! Mộ Lan Khê!”
Khuôn mặt Lan Khê đỏ bừng, không để ý tới bọn họ, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm máy tự động đợi nó nhả ra condom.
Nào ngờ đợi nửa ngày trời, cái máy kia không có động tĩnh gì hết, cô bực rồi nha!
“Mẹ kiếp, chỉ biết lừa gạt người khác!”
Máy tự động cái con khỉ ! Đặt ở đây lừa tiền thiên hạ thôi, tự động cái quái gì chứ ?
Vốn trong lòng đang bực bội, cộng thêm tác động của rượu, giờ đây lửa giận đã bốc lên tận đầu, Lan Khê đập đập vào máy tự động, kêu lên: “Mày phun tiền ra, trả lại cho tao mau !”
Lúc này những tiếng ồn ào của đám bạn đã hoàn toàn lắng xuống, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, nhưng Lan Khê vẫn vô tư, miệt mài lấy ngón tay nhỏ bé cố móc vào khe hở của chiếc máy, nhất quyết phải lấy lại được 2 đồng xu, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.
” Lan Khê.” Giọng nói yêu thương mang theo chút lo lắng vang lên.
Cô bực mình ngoái đầu lại, ngọn đèn trên cao chiếu sáng khuôn mặt nhỏ xinh đang rịn ra tầng mồ hôi mỏng, cô hơi hoảng hốt rồi dần bình tĩnh lại, nhận ra người đến là chú cô, người luôn yêu thương cô ngay từ những ngày bé thơ.
Cô chột dạ, trong lòng khẽ kêu “Lộp bộp!”, cô nghiêng đầu đi, liền thấy liên tiếp mấy chiếc xe đang dừng ở ven đường. Trong một chiếc xe , cô thấy được gương mặt hơi tái nhợt của người thím mà cô vẫn luôn kính trọng, ở một chiếc xe khác, gương mặt của ba cô đã hoàn toàn trắng bệch, xui xẻo là bên cạnh ông còn mấy người thương nhân, chính khách đang mở to đôi mắt tò mò xem cô diễn trò nãy giờ.
Cô không cần suy nghĩ cũng biết, ba cô nhất định vì tình hình Mộ thị gần đây không tốt nên bận rộn, ra sức chiêu đãi những vị khách quí này, những người có máu mặt mà ông khi còn hoạt động trong quân ngũ có giao thiệp..
Cho nên xong rồi, cô mất mặt thì không nói làm gì, quan trọng là mặt mũi của nhà họ Mộ cũng bị cô vứt đi một cách hoành tráng luôn !
Trí nhớ tới đây là ngừng, Lan Khê xấu hổ, nóng bừng cả mặt, lông mi thật dài chớp xuống lóe ra một tia trong suốt, cô cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
“Tao thật sự không muốn nhìn thấy mày nữa, một đứa con gái không ra thể thống gì!” Mộ Minh Thăng giận đến bốc hỏa, tay che ngực cố gắng chịu đựng trái tim đang đập liên hồi, một hồi quay sang người phụ nữ dịu dàng bên cạnh hỏi, “Yến thần lúc nào thì về?”
Người phụ nữ nghe ông hỏi xong , thần sắc lại càng thêm nhu hòa ” Yến Thần nó. . . . . .” Cửa liền truyền tới tiếng vang của xe motor đang tắt máy.
Tiếng vang đó làm cho người phụ nữ thập phần kích động: ” về rồi!”
Giọng nói lộ rõ sự vui mừng , hoan hỉ.
Những tia sáng ban mai chiếu xuống cảnh vật bên ngoài phòng khách, không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên bị một hình bóng đánh vỡ. Một dáng người khoan thai, bình thản, giày da nên xuống đất, một tiếng lại một tiếng vang lên như muốn đi sâu vào trong lòng người, bóng dáng tuấn dật như được điêu khác cứ từ từ, từ từ hiện ra. Người quản gia đi bên cạnh anh, bất giác đã tự lui người xuống phía sau. Rõ ràng anh được người khác dẫn vào nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác , anh mới là chủ nhân đích thực của ngôi biệt thự này, trên người anh toát lên khí chất cao quí, đàn áp mọi thứ xung quanh.
Lan Khê vốn không mấy hứng thú, giờ phút này cũng tò mò liếc mắt nhìn.
Người đàn ông mang theo hành lí, khi vào phòng khách bước chân anh dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt trong phòng, sau cùng dừng tại một chỗ, tiếp đem hành lý bỏ xuống, anh ngước mắt, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Người phụ nữ cười đến dịu dàng, nước mắt đã dâng tràn, kích động không nói nên lời, chỉ biết nắm chặt bàn tay của Mộ Minh Thăng, giọng nói run run: “À, Yến Thần con đã về rồi, con mau tới đây để. . . . . .”
Tay của người đàn ông đặt vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ, ngắt lời bà: “Con hơi mệt. Con chỉ ghé qua đây 10 phút, sau đó còn phải về sắp xếp lại, con chỉ có 10 phút thôi, không nhiều hơn nữa.”
Muốn nói gì thì cứ nói nhanh lên, chỉ cần mấy phút là đủ.
Người phụ nữ nhất thời cảm thấy khó xử.
So với người phụ nữ, Mộ Minh Thăng càng kích động hơn nhiều, chỉ là vài chục năm hoạt động trong quân ngũ cộng thêm một thời gian dài sống trên thương trường đã tô luyện cho ông một phong thái bình chân như vại trước mọi tình huống, nhưng hai mắt ông vẫn hằn lên những tia máu, ông nắm chặt tay người phụ nữ: “Như Khanh, đừng nóng vội “. Vì trấn an cảm xúc của Mạc Như Khanh, ông dùng giọng nói hùng hậu, vững vàng, “Lan Khê, con qua đây chào hỏi đi nào, đây là con ruột của dì Như Khanh, năm nay 27 tuổi, vì trước giờ sống ở nước ngoài nên con chưa được gặp mặt, người này là anh trai của con đó. . . . . .”
Mộ Minh Thăng đang nói, lại nhìn thấy đứa con gái bộ dạng nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được ông cau mày lại .