“Nếu hỏi Mộc Thuần thích một Phi Vũ thế nào, đúng thật cô sẽ trả lời thích anh ngốc nghếch dựa dẫm vào cô, bởi vì chỉ khi đó cô mới thấy mình phù hợp với anh. Như bây giờ, đôi mắt anh sáng ngời lấp lánh, trêи khuôn mặt tuấn tú không tì vết treo nụ cười hòa nhã, nhưng cô thấy có chút xa lạ.
Mộc Thuần nghiêng đầu không nhìn anh mà nhìn về phía khoảng không trước mắt:
“Anh có thể đi rồi.”
“Em tuyệt tình quá vậy?” Phi Vũ bật cười trước câu nói kia, anh biết cô đang đuổi anh. “Anh sẽ không đi đâu, em yên tâm.”
“Chúng ta không phù hợp.”
Mộc Thuần nói ra lời này mà không phát hiện vẻ mặt của cô đau đớn thế nào, Phi Vũ ở cạnh thì nhìn rõ mồn một biểu cảm của cô. Anh đưa tay sờ lên mái tóc ngắn của cô, sờ đến cổ và dừng ở sợi dây chuyền đính kim cương xanh – vật gia truyền của nhà anh:
“Không hợp chỗ nào? Thân phận, địa vị? Anh có đủ năng lực để san bằng tất cả những thứ đó. Mộc Thuần, lúc đó nếu không có em, anh đã chết phơi thây ở ngoài bãi đá.”
Giọng của anh rất trầm, nhưng cũng rất nhẹ nhàng:
“Em nói xem nếu bây giờ anh đi rồi thì em có buồn không? Chỉ cần em nói thật lòng em không buồn, anh sẽ lập tức trở về.”
Từng câu từng chữ của anh đều như đang ghim vào tim cô những nhát dao chí mạng, chỉ mới qua một thời gian ngắn mà anh đã hiểu cô thế rồi sao? Đúng, cô thấy họ không phù hợp ở thân phận, địa vị, ngay từ đầu cô cũng biết, nhưng cô lựa chọn ở cạnh anh kia mà, bây giờ lùi bước có phải thiếu nghị lực quá không?
Mộc Thuần nghiêng đầu nhìn anh, hít sâu một hơi rồi nói:
“Em sẽ buồn.”
Trong mắt cô là sự quyến luyến:
“Phi Vũ, không có anh ở cạnh thì em sẽ rất đau khổ. Vì vậy…”
“Vì vậy anh sẽ không bỏ em ở đây mà đi.”
Cô còn chưa nói hết thì Phi Vũ đã tiếp lời, anh đưa tay về phía cô, dịu dàng nắm lấy mu bàn tay có vết trầy của cô. Anh nhìn bàn tay bên kia bị bó thành một cục bột mà nhăn mày:
“Lần sau đừng để bản thân bị thương nữa, biết chưa?”
“Không còn cách nào khác, lúc đó Tô Dương định… Cho nên chỉ đành liều mạng thôi.” Mộc Thuần giơ cái tay đó lên, cười méo xệch.
“Về sau anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Phi Vũ bò lên giường của Mộc Thuần, đang định ôm cô thì cửa đột nhiên bật mở.
Y tá vừa ra ngoài mua thức ăn cho Mộc Thuần đã trở lại, thấy cảnh hai người ở bên kia đang âu yếm nhau, cô nàng xấu hổ nói:
“Xin lỗi, tôi nên gõ cửa trước.”
Phi Vũ bình tĩnh đứng thẳng người dậy:
“Không sao.”
Mộc Thuần thì giấu mặt vào trong chăn, không dám nhìn người ta.
Sau khi y tá đặt thức ăn lên bàn, Phi Vũ ra hiệu cho cô nàng ra ngoài, còn chính mình ở đó tự tay đút cho Mộc Thuần ăn. Anh vô cùng cẩn thận thổi cho nguội rồi mới đưa đến bên miệng cô, ban đầu cô cảm thấy mất tự nhiên nhưng vẫn cố ăn cho xong.
Phi Vũ sờ đầu cô:
“Sau này không cần phải ra biển đi lặn nữa, con gái làm việc đó rất nguy hiểm.”
“Không làm thì anh nuôi em à? Em nhớ có người nào đó làm nũng muốn được bao nuôi mà?”
“Anh đưa tiền cho em, sau đó em nuôi anh.” Phi Vũ không hề ngại trước câu hỏi kia, ngược lại còn cọ cọ đầu vào người cô làm nũng.
Kỷ niệm ở cùng nhau mấy ngày qua lướt ngang tầm mắt, Mộc Thuần nhìn anh chăm chú. Có cảm giác anh vẫn là Phi Vũ của riêng cô, chỉ khác ở chỗ anh không làm mấy hành động ngốc nghếch nữa. Ví dụ như cầm qυầи ɭót của cô lên nghiên cứu, treo thắt lưng lên cổ, uống nước bằng bát, nhảy nhót lung tung trong phòng…
Mộc Thuần hắng giọng:. Đam Mỹ Hay
“Em có thể hỏi anh một câu không?”
“Ừ?”
“Nhà anh ở đâu? Tên thật của anh là gì? Anh đã liên lạc với gia đình chưa?”
“Đó là ba câu hỏi rồi.”
Mộc Thuần liếc mắt nhìn anh:
“Trả lời.”
Phi Vũ ngồi lên giường, kề sát mặt lại gần rồi mới chậm rãi nói:
“Nhà ở thành phố S, họ tên là Nam Cung Phi Vũ, đã liên lạc với gia đình rồi. Em còn có gì khác muốn hỏi không? Ví dụ như bao giờ thì đưa em về nhà ra mắt chẳng hạn?”
“Em…”
Mộc Thuần hơi hoảng, cô làm gì đã nghĩ tới việc về nhà với anh. Sống ở đây từ nhỏ đến lớn, cô đã quen cuộc sống đơn giản đạm bạc của mình rồi, sẽ không thích hợp ở chốn đô thị đâu.
Phi Vũ thấy cô như vậy thì an ủi:
“Trêu em thôi, ở đây còn vài việc cần xử lý, tạm thời anh còn chưa về được.”
Người của chú ba vẫn đang lùng sục anh, đây là cuộc đua giữa dòng chính và họ hàng Nam Cung gia, nếu bọn họ tìm được anh ở nơi này thì không chỉ anh mà Mộc Thuần cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù Phi Vũ đã nhớ ra mọi chuyện nhưng hai người ở cạnh nhau vẫn như trước kia, vui vẻ hòa thuận. Mọi việc sẽ rất tốt đẹp nếu điện thoại trêи bàn của Mộc Thuần không run lên và có tin nhắn đến từ Tô gia.
Phi Vũ chủ động mở ra xem, không để cô nhìn thấy mà tiện tay xóa luôn tin nhắn rồi nói:
“Có người không an phận, em ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài xử lý.”
Giác quan thứ sáu của Mộc Thuần nói cho cô biết hình như đây không phải chuyện tốt gì, cô dùng bàn tay còn lành lặn giữ góc áo Phi Vũ, gấp gáp hỏi:
“Sao vậy? Có phải có chuyện gì không?”
“Không sao đâu.”
Phi Vũ cười khẽ một tiếng, khi anh cười rộ lên càng thêm đẹp trai, thật sự khiến Mộc Thuần có cảm giác mình nhặt được bảo bối. Cô ngượng ngùng nói:
“Đừng làm chuyện gì mình không chắc.”
“Anh biết rồi. Ngoan, ở đây chờ anh.”
Anh đứng lên, tuy rằng chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng đơn giản nhưng bóng lưng lúc ấy của anh thật cao lớn và chói lòa, khiến đôi mắt Mộc Thuần như sáng bừng lên. Trước kia cứu anh quả là quyết định đúng đắn…