Không khí ái muội bao trùm căn phòng nhỏ, bàn tay như có ma lực của Phi Vũ di chuyển khắp cơ thể Mộc Thuần. Anh muốn tìm ra những điểm nhạy cảm nhất trêи người cô, chỉ đơn giản qua vài lần hôn và sờ nắn, anh rốt cuộc xác định được rồi. Bắp đùi trong, eo, lưng, sau gáy, tai. Mỗi lần anh hôn lên những chỗ này, cơ thể cô đều run rẩy và co giật rất khẽ, trêи miệng bật ra âm thanh rêи rỉ vụn vặt, đáng yêu.
Trong lúc mơ màng, Mộc Thuần phát hiện ra biểu cảm của Phi Vũ có gì đó rất khác, nhưng cô không thể cảm nhận rõ rốt cuộc khác ở chỗ nào. Khuôn mặt anh vốn là ngây thơ cấm ɖu͙ƈ, bây giờ trở nên quyến rũ chết người, khiến cô hô hấp không thuận.
Cảm giác được quần áo trêи người đã bị cởi sạch, Mộc Thuần co lại, cố gắng che đi ngực và nơi đó, yếu ớt nằm dưới thân Phi Vũ như chờ anh đến ức hϊế͙p͙.
Yết hầu của anh nâng lên hạ xuống một chút:
“Mộc Thuần.”
Giọng anh thật ấm, hơn nữa khi gọi tên cô đặc biệt dịu dàng. Mộc Thuần cảm giác mình sắp tan chảy, cơ thể lâng lâng khó hiểu. Cô nâng tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh, đưa môi lên chủ động hôn sâu. Lần đầu tiên cô tự dâng mình tới cửa, anh phấn khích hơn bình thường, cuồng nhiệt hôn cô.
Không có sự trúc trắc thiếu kinh nghiệm như vừa rồi, Phi Vũ biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh làm đủ các bước dạo đầu, khám phá các ngóc ngách trêи cơ thể cô, chỉ qua một lát mà mồ hôi đã tích lại trêи trán.
Giữa hai chân căng đau khó chịu, anh nhích người đặt hạ thân của mình ngay lối vào, kiên nhẫn ma sát giúp cô thả lỏng.
Phải đến khi cảm giác được bên dưới bị thúc mạnh, Mộc Thuần mới tìm về được chút lí trí, cô đau đến nỗi kêu to một tiếng:
“Dừng dừng dừng! Phi Vũ, đau quá… A…”
Cô ngửa đầu thở gấp liên tục, Phi Vũ cũng bị nơi đó của cô kẹp chặt mà hít khẽ một tiếng. Anh đè chặt Mộc Thuần lại ngay khi cô vùng vẫy muốn thoát ra:
“Đừng nhúc nhích, em làm vậy chỉ đau hơn thôi, qua một lát sẽ không đau nữa.”
Mộc Thuần nào nghe lọt tai, cô chỉ biết dưới thân bị căng tràn, khó chịu. Cô còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc “cậu bé” của người ta trông ra sao đã bị đâm cho khóc nức nở:
“Thật sự rất đau, anh rút ra được không?”
Đã đến nước này, là đàn ông thì rất khó kiềm chế. Phi Vũ không trả lời mà cúi đầu hôn lên môi cô, chặn lại tiếng kêu khóc, sau đó đẩy hông tới trước, hoàn toàn xâm nhập vào trong.
Đối với Mộc Thuần thì đau rát, đối với Phi Vũ lại như có trăm cái miệng nhỏ đang ɭϊếʍ láp, cảm giác ấm áp và mềm mại khi được bao bọc khiến anh mất đi khả năng khống chế mình. Anh thúc hông mỗi lúc một nhanh và có tiết tấu, dần dà, nơi đó chảy ra dịch thể khiến chỗ kết hợp được bôi trơn, Mộc Thuần rốt cuộc không còn đau như ban đầu nữa. Tuy vậy, không có nghĩa là cô ổn!
“Phi Vũ khốn kiếp!” Mộc Thuần lẩm bẩm trong lúc bị Phi Vũ đè chặt dưới thân, cô hít hít mũi, khóc cực kỳ đáng thương.
Chỉ vừa bị phá thân mà anh còn không tha cho cô, liên tục dùng lực đẩy người tới trước, thỉnh thoảng còn không cẩn thận khiến thứ thô to kia hoàn toàn lấp đầy cô, đỉnh trúng nơi nhạy cảm bên trong.
“A… Khó chịu quá… anh mau dừng… ưm…”
Mộc Thuần nhỏ giọng xin tha, chỉ là tiếng kêu của cô càng kϊƈɦ thích Phi Vũ. Anh nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, dưới ánh đèn, nhìn thấy khuôn mặt cô bị nhiễm tình ɖu͙ƈ thì hưng phấn gấp đôi. Vốn là nơi đó đã to, bấy giờ còn có xu thế căng lên một chút, làm cô mở to mắt, thở hổn hển phản đối:
“Nó to ra? Nó còn có thể to ra nữa?”
Không thể nào, cô đã đọc qua sách sinh học và một ít tài liệu, kϊƈɦ cỡ cậu bé này cũng quá khoa trương rồi đó? Cô còn chưa nhìn thấy, nhưng từ việc giữa hai chân bị căng đầy, cô có thể tưởng tượng được…
Vừa mới nghĩ đến đây, Phi Vũ đột nhiên rút ra khỏi người cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, hai chân có chút tê vì bị kéo căng đang khép lại thì bị một bàn tay chụp được.
“Xoay người lại.”
“Hả?” Mộc Thuần cảm giác trong giọng nói của anh kèm theo chút mệnh lệnh. Cô mơ màng bị anh lật người qua.
Phi Vũ luồn tay xuống eo cô, kéo ʍôиɠ cô về phía mình rồi dùng lực, từ phía sau xâm nhập.
“A! Sâu quá, không được, tư thế này không được… Em sẽ chết mất…”
Mộc Thuần khép chặt ʍôиɠ, bởi vì cô có cảm giác tư thế này sẽ khiến cô bị đâm xuyên. Cô chỉ vừa mới bị phá thân, sao anh có thể làm vậy chứ?
Phía sau vang lên âm giọng trầm ấm đầy dụ dỗ:
“Sẽ không, em chịu được.”
Phi Vũ nói xong giữ chặt lấy hai bờ ʍôиɠ căng tròn của cô, hung hăng ra vào.
“P-Phi Vũ… Đừng mà…”
Mộc Thuần thở không ra hơi, nửa người trước úp sấp xuống giường, chỉ có ʍôиɠ giơ lên cao là bị anh giữ chặt lấy. Cô nắm chặt ga giường, hai mắt ʍôиɠ lung nhìn bóng hai người hắt lên tường, hình ảnh quá đỗi kϊƈɦ thích thị giác.
Âm thanh cơ thể va chạm ngày một đều đặn và to hơn, tiếng kêu nhỏ vụn của Mộc Thuần cũng bị át mất. Phi Vũ thể lực tốt hơn cô nhiều, người vận động liên tục là anh nhưng anh chỉ hơi thở gấp một chút, còn cô đã nằm bẹp không thể chống cự nữa.
Phi Vũ cúi đầu, đột nhiên cắn lên vai cô. Anh dùng sức không nhiều, nhưng đủ khiến cô thấy có chút nhói, bởi vì động tác áp sát đó của anh mà cậu bé đâm vào từ một góc độ cao hơn, làm cô chịu không nổi phải bật ra tiếng rêи khẽ.
“Em thích như vậy?”
Như tìm được niềm vui trong sự hoan ái, Phi Vũ liên tục hôn cắn vai và lưng của cô, dưới hông thì không ngừng ra ra vào vào đều đặn. ʍôиɠ cô đã bị anh bóp nhiều đến nỗi xuất hiện dấu tay, cô nghĩ mình sẽ ngất mất…