Cô được dưỡng thương, ở phòng bên cạnh của Tuấn Khiêm nhưng chẳng ai biết.
Tối đó, cô cảm thấy khó chịu trong người nên quyết định ra ngoài đi dạo để cảm thấy thoải mái.
Trong hành lang không một bóng người, chỉ có cô cùng với dòng kí ức cùng người ấy.
Cô lững thững bước đi, trên hành lang để giải khuây, đi ngang qua phòng 404, đó chính là phòng của anh, người mà cô luôn mong nhớ bấy lâu.
Chỉ cách nhau một cánh cửa ấy vậy mà sao lại xa cách thế. Bước ra ngồi ở những dãy ghế đã ở khuôn viên, thẩn thờ ngắm trăng đêm nay, một bầu trời được phủ một màu đen thăm thẳm, chỉ lóe sáng vài ánh sao đêm.
Tưởng chừng như, mặt trăng nơi ấy rất hạnh phục khi được những ngôi sao vây quanh, ấy vậy mà trong khoảnh khắc nào đó, mặt trăng cũng vô cùng cô đơn trong dải ngân hà.
Tinh Tinh tưởng mình như ánh trăng kìa, khi thì tỏa sáng rực rỡ, khi thì cô đơn lẻ loi. Ngắm trăng mà cô chỉ biết thở dài ngao ngán.
Tại phòng 404, các y tá đang tiêm thuốc cho Tuấn Khiêm, đã 2 tuần rồi, anh vẫn chưa tỉnh dậy, không biết anh có vượt qua được hay không? Thương cho số phận này, cô y tá ấy không thể kìm được mà lên tiếng:
“ Đúng là hồng nhan bạc phận mà. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi, nếu như anh không tỉnh dậy thì chứng tỏ anh đã bị chết não rồi. Mạnh mẽ lên nào, cuộc đời còn dài, tương lai còn chờ đợi anh, phải mau tỉnh dậy để cùng người thân tận hưởng đi nào. Thôi thì cũng là người xa lạ, câu chuyện của anh tôi hoàn toàn không hiểu rõ được. Hy vọng anh mau sớm tỉnh dậy”
Vừa nói cô vừa tiêm thuốc cho anh, dường như nghe được lời động viên của cô y tá trẻ, tay anh đã chuyển động. Cô bất ngờ la lên, chạy đi thông báo với Giuly:
“ Bệnh nhân ở phòng 404 tỉnh rồi, anh ta đã tỉnh dậy rồi”
Giuly và vợ đang đứng trước sảnh bệnh viện, bàn nhau xem nếu anh không tỉnh lại thì phải làm như thế nào, nghe lời nói của cô y tá đó, hai người vội vàng chạy vào.
Đồng thời, lời nói này cũng đã lọt vào tai Tinh Tinh, cô xoay người xem xem. Thấy Giuly vội vã chạy vào trong cô cũng tò mò đi theo hai vợ chồng.
Vào đến nơi thì anh cũng đã tỉnh lại, đôi mắt mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi thắc mắc:
“ Tôi đang ở đâu đây?”
“ Tôi là người đã cứu cậu đấy, cậu trai trẻ. Hôm trước tôi thấy cậu bị vứt ở bãi đất hoang, tình cờ đi ngang qua nên tôi nhặt cậu về đây chữa trị”
( À, mình nhớ ra rồi, hôm đó mình bị thương. Nhưng mà…Tại sao mình lại bị thương nhỉ?)
Thấy anh trầm ngâm không nói, Giuly kêu anh vài lần:
“ Này! Cậu có sao không? Thấy trong người sao rồi?”
“ Cảm ơn ông, cháu vẫn ổn, nhưng mà…thật tình không nhớ tại sao mình lại bị thương nữa”
“ Cậu còn nhớ tôi là ai không?”
Người phụ nữ mà cậu từ cho rằng là mẹ mình lên tiếng hỏi xem, liệu cậu ta có còn ký ức của trước đây hay không. Nghe tiếng gọi, theo quán tính cậu xoay sang:
“ Cô là….”
Anh nhăn mày suy nghĩ :
“ À nhớ rồi, cô còn chưa cho cháu số điện thoại của chồng cô”
“ Vậy là những ký ức trước đây cậu vẫn nhớ. Rốt cuộc cậu mất ký ức về ai cơ chứ?”
Lát sau, Tinh Tinh cũng đã đến phòng, cũng vừa lúc Giuly bước ra, đóng cửa phòng cho Tuấn Khiêm nghỉ ngơi:
“ Cô làm gì ở đây?”
“ Cháu nghe nói bệnh nhân của phòng này tỉnh rồi, thì thấy chú chạy vào, tò mò nên cháu tới đây xem sao. Đó là con trai của chú à?”
“ Không có, đó là cậu bé mà ta vô tình cứu được như cháu mà thôi, nhưng giờ nó đã ổn rồi. Ta ra ngoài cho nó nghỉ ngơi”
“ Vậy sao…Tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì cháu xin phép về phòng”
Tối đó, cô cảm thấy khó chịu trong người nên quyết định ra ngoài đi dạo để cảm thấy thoải mái.
Trong hành lang không một bóng người, chỉ có cô cùng với dòng kí ức cùng người ấy.
Cô lững thững bước đi, trên hành lang để giải khuây, đi ngang qua phòng 404, đó chính là phòng của anh, người mà cô luôn mong nhớ bấy lâu.
Chỉ cách nhau một cánh cửa ấy vậy mà sao lại xa cách thế. Bước ra ngồi ở những dãy ghế đã ở khuôn viên, thẩn thờ ngắm trăng đêm nay, một bầu trời được phủ một màu đen thăm thẳm, chỉ lóe sáng vài ánh sao đêm.
Tưởng chừng như, mặt trăng nơi ấy rất hạnh phục khi được những ngôi sao vây quanh, ấy vậy mà trong khoảnh khắc nào đó, mặt trăng cũng vô cùng cô đơn trong dải ngân hà.
Tinh Tinh tưởng mình như ánh trăng kìa, khi thì tỏa sáng rực rỡ, khi thì cô đơn lẻ loi. Ngắm trăng mà cô chỉ biết thở dài ngao ngán.
Tại phòng 404, các y tá đang tiêm thuốc cho Tuấn Khiêm, đã 2 tuần rồi, anh vẫn chưa tỉnh dậy, không biết anh có vượt qua được hay không? Thương cho số phận này, cô y tá ấy không thể kìm được mà lên tiếng:
“ Đúng là hồng nhan bạc phận mà. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi, nếu như anh không tỉnh dậy thì chứng tỏ anh đã bị chết não rồi. Mạnh mẽ lên nào, cuộc đời còn dài, tương lai còn chờ đợi anh, phải mau tỉnh dậy để cùng người thân tận hưởng đi nào. Thôi thì cũng là người xa lạ, câu chuyện của anh tôi hoàn toàn không hiểu rõ được. Hy vọng anh mau sớm tỉnh dậy”
Vừa nói cô vừa tiêm thuốc cho anh, dường như nghe được lời động viên của cô y tá trẻ, tay anh đã chuyển động. Cô bất ngờ la lên, chạy đi thông báo với Giuly:
“ Bệnh nhân ở phòng 404 tỉnh rồi, anh ta đã tỉnh dậy rồi”
Giuly và vợ đang đứng trước sảnh bệnh viện, bàn nhau xem nếu anh không tỉnh lại thì phải làm như thế nào, nghe lời nói của cô y tá đó, hai người vội vàng chạy vào.
Đồng thời, lời nói này cũng đã lọt vào tai Tinh Tinh, cô xoay người xem xem. Thấy Giuly vội vã chạy vào trong cô cũng tò mò đi theo hai vợ chồng.
Vào đến nơi thì anh cũng đã tỉnh lại, đôi mắt mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi thắc mắc:
“ Tôi đang ở đâu đây?”
“ Tôi là người đã cứu cậu đấy, cậu trai trẻ. Hôm trước tôi thấy cậu bị vứt ở bãi đất hoang, tình cờ đi ngang qua nên tôi nhặt cậu về đây chữa trị”
( À, mình nhớ ra rồi, hôm đó mình bị thương. Nhưng mà…Tại sao mình lại bị thương nhỉ?)
Thấy anh trầm ngâm không nói, Giuly kêu anh vài lần:
“ Này! Cậu có sao không? Thấy trong người sao rồi?”
“ Cảm ơn ông, cháu vẫn ổn, nhưng mà…thật tình không nhớ tại sao mình lại bị thương nữa”
“ Cậu còn nhớ tôi là ai không?”
Người phụ nữ mà cậu từ cho rằng là mẹ mình lên tiếng hỏi xem, liệu cậu ta có còn ký ức của trước đây hay không. Nghe tiếng gọi, theo quán tính cậu xoay sang:
“ Cô là….”
Anh nhăn mày suy nghĩ :
“ À nhớ rồi, cô còn chưa cho cháu số điện thoại của chồng cô”
“ Vậy là những ký ức trước đây cậu vẫn nhớ. Rốt cuộc cậu mất ký ức về ai cơ chứ?”
Lát sau, Tinh Tinh cũng đã đến phòng, cũng vừa lúc Giuly bước ra, đóng cửa phòng cho Tuấn Khiêm nghỉ ngơi:
“ Cô làm gì ở đây?”
“ Cháu nghe nói bệnh nhân của phòng này tỉnh rồi, thì thấy chú chạy vào, tò mò nên cháu tới đây xem sao. Đó là con trai của chú à?”
“ Không có, đó là cậu bé mà ta vô tình cứu được như cháu mà thôi, nhưng giờ nó đã ổn rồi. Ta ra ngoài cho nó nghỉ ngơi”
“ Vậy sao…Tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì cháu xin phép về phòng”