“ Anh cút đi, dù cho anh ấy cho mất đi rồi tôi vẫn sẽ không lấy anh đâu”
“ Em nghĩ em thoát được sao? Đây là chuyện do cả 2 nhà quyết định, em không có quyền ý kiến. Bây giờ em phải mạnh mẽ lên cho anh, hắn chết rồi thì vẫn còn anh kia mà, bé ngoan”
Nói xong hắn liền rời đi, tuy không phục nhưng hình như trong lời nói đó của hắn vẫn có phần đúng. Cô nên vực dậy rồi, vực dậy để trả thù cho anh, khiến những người hại cô phải đau khổ.
Cô nhìn quanh, cố tìm kiếm một ánh sáng le lói nào đó, hình như cô thấy cái gì đó,… Đó..đó có phải là một lối nhỏ dẫn ra ngoài không?
Với sự thắc mắc của mình, cô cố gắng dùng sức thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt cô kia. Sau bao lần cố gắng, sợi dây thừng cũng đã đứt ra.
Cô dùng mọi sức lực còn lại đi đến lối nhỏ ấy, đẩy cái nặp đậy bên ngoài ra, thật may mắn, nó chính là lối thoát ra khỏi nơi quái quỷ này.
Tinh Tinh chạy thật nhanh, thật nhanh ra khỏi đó, đồng thời, chạy đến nhà của hai người, tìm kiếm anh trong căn nhà đầy kỷ niệm ấy.
Cuối cùng, sự thật thì vẫn vậy, nơi đây vốn đã không còn hơi ấm của anh nữa rồi, đang hoài niệm về những kỉ niệm cũ, Tiêu Lâm người bạn cũ của hai người đến, thấy cô, hắn vừa ngạc nhiên, vừa hối hả hỏi dồn dập:
“ Tuấn Khiêm ở đâu? Cô có gặp anh ấy không? Hai người sao rồi? Dạo này không thấy anh ấy, chú cũng lo lắm đấy”
“ Tôi…tôi”
Thật sự Tinh Tinh chẳng biết giải thích với Tiêu Lâm như thế nào cho đúng, toàn lắp bắp nhưng câu không đâu. Chẳng hiểu Tinh Tinh nói gì, Tiêu Lâm lo lắng hỏi tiếp:
“ Cô đang nói gì vậy? Trả lời vào vấn đề chính đi, Tuấn Khiêm đang ở đâu?”
“ Hiện tại tôi thật sự không biết nói như thế nào cho anh hiểu, nhưng mà sau này tôi sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng”
Tinh Tinh chạy đi thật nhanh, bỏ lại Tiêu Lâm với vẻ mặt nghi hoặc, chạy được một đoạn thì cô đã cảm thấy đói, cũng phải thôi đã mấy ngày cô tuyệt thực rồi cơ mà. Nghĩ đến đây lại nhớ đén những món ăn anh từng làm cho cô.
Ký ức ùa về khiến Tinh TInh không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cô đi sang đường với vẻ mặt thất thần, hoàn toàn không biết phía sau mình đang có một chiếc xe hơi đang chạy đến.
Cũng may là thắng lại kịp, nhưng do quá sợ hãi thêm việc cơ thể suy yếu nên cô đã ngất xỉu Trùng hợp thay, người lái chiếc xe đó chính là Giuly, ông đang trên đường mua trái cây về cho vợ đang chăm sóc Tuấn Khiêm ở bệnh viện, thuận đường nên ông bồng cô lên xe, chở đến bệnh viện kiểm tra tổng thể
Khoảng 2 tiếng sau thì cô cũng đã tỉnh dậy, nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt cô ngạc nhiên hỏi:
“ Ông là ai? “
“ Tôi là người xém tông trúng cô đấy,cô gái, sao cô băng qua đường mà không chịu nhìn trước nhìn sau? Tính ăn vạ à?”
“ Tôi xin lỗi, do tôi hơi mất tập trung”
Đang nói chuyện tiếng bụng đói của cô kêu lên, ngại ngùng đỏ mặt nhìn ông, túi cô giờ chẳng có một xu:
“ Cô đói rồi phải không? Lúc nãy tôi có mua mì này, cô xem cô ăn được không?”
Là mỳ bò, nó là món mà anh hay nấu cho cô mỗi lần đi làm về trễ, nhìn nó cô lại càng nhớ đến anh, kiềm chế lại nỗi buồn, cô cất tiếng cảm ơn ông rồi dùng bữa một cách ngon lành.
“ Sao nhìn cô hốc hác thế?”
“ Tôi vừa trải qua một chút biến cố trong đời, nên..”
“ Thôi được rồi, gặp cô coi như là có duyên, tôi đã đóng tiền viện phí cho cô rồi, cứ yên tâm ở đây đi”
“ Cảm ơn ông rất nhiều”
“ Em nghĩ em thoát được sao? Đây là chuyện do cả 2 nhà quyết định, em không có quyền ý kiến. Bây giờ em phải mạnh mẽ lên cho anh, hắn chết rồi thì vẫn còn anh kia mà, bé ngoan”
Nói xong hắn liền rời đi, tuy không phục nhưng hình như trong lời nói đó của hắn vẫn có phần đúng. Cô nên vực dậy rồi, vực dậy để trả thù cho anh, khiến những người hại cô phải đau khổ.
Cô nhìn quanh, cố tìm kiếm một ánh sáng le lói nào đó, hình như cô thấy cái gì đó,… Đó..đó có phải là một lối nhỏ dẫn ra ngoài không?
Với sự thắc mắc của mình, cô cố gắng dùng sức thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt cô kia. Sau bao lần cố gắng, sợi dây thừng cũng đã đứt ra.
Cô dùng mọi sức lực còn lại đi đến lối nhỏ ấy, đẩy cái nặp đậy bên ngoài ra, thật may mắn, nó chính là lối thoát ra khỏi nơi quái quỷ này.
Tinh Tinh chạy thật nhanh, thật nhanh ra khỏi đó, đồng thời, chạy đến nhà của hai người, tìm kiếm anh trong căn nhà đầy kỷ niệm ấy.
Cuối cùng, sự thật thì vẫn vậy, nơi đây vốn đã không còn hơi ấm của anh nữa rồi, đang hoài niệm về những kỉ niệm cũ, Tiêu Lâm người bạn cũ của hai người đến, thấy cô, hắn vừa ngạc nhiên, vừa hối hả hỏi dồn dập:
“ Tuấn Khiêm ở đâu? Cô có gặp anh ấy không? Hai người sao rồi? Dạo này không thấy anh ấy, chú cũng lo lắm đấy”
“ Tôi…tôi”
Thật sự Tinh Tinh chẳng biết giải thích với Tiêu Lâm như thế nào cho đúng, toàn lắp bắp nhưng câu không đâu. Chẳng hiểu Tinh Tinh nói gì, Tiêu Lâm lo lắng hỏi tiếp:
“ Cô đang nói gì vậy? Trả lời vào vấn đề chính đi, Tuấn Khiêm đang ở đâu?”
“ Hiện tại tôi thật sự không biết nói như thế nào cho anh hiểu, nhưng mà sau này tôi sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng”
Tinh Tinh chạy đi thật nhanh, bỏ lại Tiêu Lâm với vẻ mặt nghi hoặc, chạy được một đoạn thì cô đã cảm thấy đói, cũng phải thôi đã mấy ngày cô tuyệt thực rồi cơ mà. Nghĩ đến đây lại nhớ đén những món ăn anh từng làm cho cô.
Ký ức ùa về khiến Tinh TInh không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cô đi sang đường với vẻ mặt thất thần, hoàn toàn không biết phía sau mình đang có một chiếc xe hơi đang chạy đến.
Cũng may là thắng lại kịp, nhưng do quá sợ hãi thêm việc cơ thể suy yếu nên cô đã ngất xỉu Trùng hợp thay, người lái chiếc xe đó chính là Giuly, ông đang trên đường mua trái cây về cho vợ đang chăm sóc Tuấn Khiêm ở bệnh viện, thuận đường nên ông bồng cô lên xe, chở đến bệnh viện kiểm tra tổng thể
Khoảng 2 tiếng sau thì cô cũng đã tỉnh dậy, nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt cô ngạc nhiên hỏi:
“ Ông là ai? “
“ Tôi là người xém tông trúng cô đấy,cô gái, sao cô băng qua đường mà không chịu nhìn trước nhìn sau? Tính ăn vạ à?”
“ Tôi xin lỗi, do tôi hơi mất tập trung”
Đang nói chuyện tiếng bụng đói của cô kêu lên, ngại ngùng đỏ mặt nhìn ông, túi cô giờ chẳng có một xu:
“ Cô đói rồi phải không? Lúc nãy tôi có mua mì này, cô xem cô ăn được không?”
Là mỳ bò, nó là món mà anh hay nấu cho cô mỗi lần đi làm về trễ, nhìn nó cô lại càng nhớ đến anh, kiềm chế lại nỗi buồn, cô cất tiếng cảm ơn ông rồi dùng bữa một cách ngon lành.
“ Sao nhìn cô hốc hác thế?”
“ Tôi vừa trải qua một chút biến cố trong đời, nên..”
“ Thôi được rồi, gặp cô coi như là có duyên, tôi đã đóng tiền viện phí cho cô rồi, cứ yên tâm ở đây đi”
“ Cảm ơn ông rất nhiều”