Đám người A Thiển đi vào chỉ nhìn thấy nương nương nhà mình mặt đỏ tía, còn hoàng thượng hình như rất thỏa mãn.
Nương nương và hoàng thượng hảo ân ái, chỉ đút canh thuốc cũng tình cảm đến nỗi như thế rồi!
Tâm hồn A Thiển cô nương ngây thơ nghĩ ngợi như thế. Có biết được hoàng thượng vừa làm gì nương nương của họ chứ?
=====
" Chẳng phải đã nói ngươi cẩn thận sao? Bây giờ gây ra chuyện lớn, sau này ngươi còn tiền đồ gì chứ?! "
Huệ phi có chút cao giọng trách mắng Mạn Tuyền, sau đó liền nghe nhị hoàng tử ở thứ gian khẽ nấc một cái. Nàng ta liền đẩy mắt kêu Đinh Thục gọi mama trông hài tử, nhẹ giọng khuyên bảo:" Mạn Tuyền, ta biết ngươi không thích gì Hiền phi. Nhưng hiện tại trong cung, ngoài Đức phi thì nàng ta là lớn nhất, có sủng ái bây giờ còn hoài long tự. Chỉ một tuyển thị như ngươi thì làm sao đủ sức đấu với nàng ta? Ngươi...ngươi còn đi gây chuyện, muốn tức chết bản cung "
Mạn Tuyền quỳ dưới đất che khăn khóc lóc:" Tỷ tỷ, muội thực sự không biết Hiền phi đó lại yếu ớt như thế. A Đồng chỉ đẩy nhẹ liền ngã rồi "
" Thực sự chỉ đẩy nhẹ thôi sao? "
" Tỷ tỷ, A Đồng là thị nữ của muội. Không có lệnh của muội sẽ không tự ý làm hại Hiền phi! Nhất định là nàng ta muốn hại muội " Mạn tuyển thị tiếp tục che khăn khóc.
Huệ phi ngồi trên ghế, suy tư một chút rồi mới thốt ra:" Hiền phi không còn là Ô Tuyên Tĩnh Ngọc yếu đuối năm xưa nữa rồi. "
" Được rồi, ngươi mau quay về cấm túc. Đợi êm chuyện rồi đến An Tình cung tạ tội, hoàng thượng nguôi giận mới là chính "
Mạn tuyển thị uất ức cúi đầu:" Vâng, tỷ tỷ " ả ta sau đó được đưa ra từ cửa sau trở về Yến Linh cung. Mạn Tuyền vừa đi, người từ sau bức bình phong cũng bước ra.
" Huệ phi nương nương "
" Lệ phi khách khí rồi. Mau ngồi đi, muội muội của bản cung đúng là không được việc như Lệ phi, suýt chút đã hỏng đại sự "
Hạ Tương lâu nay im hơi lặng tiếng, nàng ta cố giấu mình để bọn người Tĩnh Ngọc không để ý. Nghĩ đến chuyện Tĩnh Ngọc hoài long thai, trong lòng càng ghen tức.
Năm đó nàng ta sủng ái nhất hậu cung, so với Tĩnh Ngọc còn trước mấy bước. Nhưng kỳ lạ chỉ có nàng ta hoài long thai, còn bản thân Lệ phi lại thất sủng quanh năm.
" Ả tiện nhận kia xuân phong đắc ý, người trong hậu cung sớm đã chướng mắt gai tai. Cho dù ta không giúp ngươi thì sau này cũng có người khác giúp ngươi thôi "
Lệ phi học được chút từ thái hậu, lâu nay vẫn lặng lẽ kéo tai mắt trong cung, lần này còn lôi được cả Huệ phi về phía mình. Nếu không chuyện ngã hồ của An Lâm hoàng tử sao tiến hành thuận lợi như thế?
Lệ phi ngồi xuống mộc đôn mở miệng bắt đầu châm chọc: " Huệ phi, nếu để cho đứa trẻ trong bụng Ô Tuyên Tĩnh Ngọc đó sinh ra. Chậc, nếu là một công chúa thì không sao, còn nếu là một hoàng tử thì đứa trẻ đó sau này chắc chắn là đương kim thái tử. Đến lúc đó thử hỏi Thử Huyền của ngươi có còn chỗ đứng không? "
Huệ phi che giấu ánh mắt vừa hiện tia ngoan độc, những lời của Hạ Tương vừa rồi đã nói trúng tim đen của nàng ta.
Nếu đứa trẻ kia là thái tử, sau này con trai nàng phải làm sao? Huệ phi bấu chặt tà váy:" Vậy thì càng không thể để long thai mạnh khỏe "
=====
" Chúc mừng Hiền phi, cầu được ước thấy "
Đức phi bế Cách Dung đi vào, ánh mắt thêm phần vui mừng. Tĩnh Ngọc vừa uống ngụm trà đã nghe tiếng Tiết Nhan từ ngoài cửa
" Nương nương chê cười rồi. Tần thiếp tham kiến... "
" Được rồi được rồi. Hành lễ gì chứ, đứng lên đi "
Cách Dung ở trên tay Đức phi quen thuộc đòi Tĩnh Ngọc bế, nàng cũng không ngại bồng tứ công đi đến đôn ngồi xuống.
Đức phi cũng không quá câu nệ ngồi cạnh nàng, sau đó cho người đem vào một hộp gấm
" Bản cung không có gì tặng cho hài tử của ngươi, chỉ có khóa trường mệnh mà ngoại tổ mẫu năm xưa tặng bản cung. "
" Tần thiếp tạ ơn Đức phi nương hương "
Hoàng hậu bạo băng, Tĩnh Ngọc thì mang thai nên chuyện trên dưới hậu cung còn phiền Đức phi quản. Nàng cảm thấy trên dưới hậu cung này ngoài Đức phi không thể tin tưởng ai nữa, cho nên từ lúc có Cách Dung liền thân thiết hơn.
" Ngươi nên tẩm bổ một chút, sinh cho hoàng thượng một tiểu hoàng tử kháu khỉnh "
Tĩnh Ngọc trao lại Cách Dung cho mama rồi xoa xoa bụng mình, đuôi mắt ửng hồng đáng yêu:" Hoàng thượng nói công chúa hay hoàng tử đều tốt. Tần thiếp chỉ mong là công chúa, vậy mới an ổn "
Tiết Nhan đương nhiên rõ lời của Tĩnh Ngọc là ý gì. Có một đứa trẻ đã khó khăn, để bình an sinh ra trong hoàng gia này lại càng khó khăn hơn.
Trong cung còn nhiều phi tử vô tự, cái bụng nhỏ của nàng hoài thai khiến cho con mắt chăm chăm vào. Nếu là hoàng tử chỉ sợ...
Tĩnh Ngọc cố nặn nụ cười:" Tần thiếp nhất định sẽ bảo hộ hài tử thật tốt "
Ngồi uống trà thì Đức phi nhắc đến chuyện Mạn tuyển thị và Huệ phi:" Không ngờ chúng ta giúp Huệ phi trừ họa, cuối cùng lại chính nàng ta đưa Mạn Tuyền vào cung. Vinh Hiển hoàng hậu quy thiên cũng muốn tức giận "
" Huệ phi không ngờ lại tâm cơ như thế. Vốn tần thiếp ban đầu cho rằng nàng ta nhu thuận lễ nghĩa, ở trong thích hợp làm tỷ muội. "
" Lòng người không rõ được. Ngươi đó, đều cẩn thận một chút. Ai cũng không thể dễ dàng tin tưởng. Hoàng thượng đối tốt với ngươi, thì càng có kẻ muốn hại ngươi "
" Tần thiếp hiểu rõ "
Trong trời bỗng dưng đổ cơn mưa, ào ào trút xuống. Đức phi vì có tứ công chúa nên cũng không tiện quay về, ở đó đến tận giờ dùng thiện xong mới đi.
Đức phi vừa đi thì người bên hoàng thượng báo, tối nay hoàng thượng đến Sương Túy cung thăm Phúc Khang hoàng tử, đêm sẽ đến với nàng.
Nàng thịnh sủng bấy lâu, hoàng thượng vẫn đến các cung khác thăm hỏi nhưng chuyện chăn gối hầu như cự tuyệt. Bây giờ nàng hoài thai, liệu hoàng thượng có sủng ái người khác?
Người là nam nhân, luận tam thê tứ thiếp là thường tình. Nhưng sao trong lòng nàng liền không chút thoải mái, nghĩ đến việc hắn nâng niu nữ nhân khác trong lòng liền chua chát vô cùng.
Tư vị ghen tuông...
======