• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo đuổi mẹ, xin xếp hàng CHƯƠNG 28: CHO ANH CƠ HỘI

Thiên Hân Vũ ngơ người ra nhìn anh, dường như bắt đầu từ giây phút này, tương lai của cô và Tân Mạc Ngôn nhất định sẽ đi theo cái kết cục mà cô không có cách nào đoán biết trước được.

“Chúng ta đều đã phải trả giá đau đớn cho sai lầm của sáu năm trước.” Tân Mạc Ngôn tiếp tục nói chậm rãi.

Năm xưa anh muốn Thiên Hân Vũ tìm tới anh nhưng cô không hề làm vậy, vì thế sáu năm qua cô vừa làm cha vừa làm mẹ để chăm sóc cho Thư Nha.

Còn cái giá của anh phải trả đó là mãi mãi không được chứng kiến sáu năm trưởng thành đầu đời của Thư Nha, không được nghe tiếng “ba” đầu tiên khi mà cậu bé biết nói; mất mát lớn hơn cả đó là tình yêu đáng lẽ ra sẽ được nảy nở sớm hơn giữa anh và Thiên Hân Vũ.

“Anh không phải là một người đàn ông cả thèm chóng chán, trong sáu năm qua anh luôn giữ mình trong sạch. Em không thể vì lỗi lầm năm xưa của anh mà phủ nhận tất cả, xin hãy coi anh là một trong số trăm ngàn người theo đuổi em mà anh cho anh một cơ hội.”

Tân Mạc Ngôn nói với giọng thành khẩn, ánh mắt rực sáng đầy hi vọng của anh làm cho Thiên Hân Vũ có chút thất thần.

Đây dường như là lần đầu tiên cô nghe thấy Tân Mạc Ngôn nói với mình nhiều như vậy, cô có chút bối rối không tin nhưng mỗi câu nói của anh đều rất chân thành.

“Cho tôi thời gian.” Một lúc lâu sau cô mới khó khăn thốt ra bốn chữ.

Những lời thừa thãi khác cô cũng không nói ra được nữa.

Buổi tối đi tới căn biệt thự nhà họ Tân, Thiên Hân Vũ cứ nghĩ gia đình giàu có này sẽ sống trong một căn biệt thự lộng lẫy và tráng lệ, không ngờ vợ chồng Tân Thần sống trong một căn biệt thự mang phong cách cổ xưa đậm nét Trung Hoa.

Tân Thần đã thay một bộ đồ ngủ bằng vải thô, lặng lẽ ngồi trên chiếc xích đu ở trong sân vườn trước cửa vào nhà.

Thư Nha thì đang quỳ dưới đất nghịch đất nặn, tất cả những điều này đối với ông mà nói thì đều mới lạ vô cùng, ngập tràn niềm vui.

“Mẹ, Thư Nha thích ở đây lắm…..” Thư Nha giơ nắm đất nặn trong tay lên hết sức vui mừng và nói với Thiên Hân Vũ.

“Thư Nha muốn ngủ ở đây tối nay, chỉ một tối thôi….”nghe thấy Thiên Hân Vũ muốn đưa mình đi, Thư Nha phụng phịu năn nỉ cô.

Nghĩ tới việc con tim mình đã có ý thay đổi, Thiên Hân Vũ gật đầu, cô đồng ý thỏa hiệp.

Buổi tối khi tắm, Thư Nha nhìn thấy chiếc bồn tắm lớn trong nhà tắm, cậu bắt Tân Mạc Ngôn phải tắm cùng với mình, hai người ngồi trong đó lấy bọt xà phòng ném vào nhau bắn tung tóe, nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ.

Sau khi đi ra ngoài, Thư Nha chạy tới xà vào lòng Thiên Hân Vũ, cậu nói với cô vẻ thần bí: “Mẹ, con nói với Mẹ một bí mật nhé.”

“Bí mật gì thế?” Thiên Hân Vũ đang cảm thấy lo lắng vì Từ Thanh Thành chỉ sắp xếp cho ba người họ vào một căn phòng.

“Phía dưới người bố mọc râu!” Thư Nha nhướn mày lên nói, ánh mắt nhìn cô như thể muốn bảo rằng “mẹ khen con giỏi đi!”

Thiên Hân Vũ cảm thấy đơ người ra, Tân Mạc Ngôn vừa bước vào phòng liền nghe thấy câu nói của Thư Nha, đang đứng đó mà anh suýt ngã lăn ra.

“Tân Mạc Ngôn, anh phải chú ý hình tượng trước mặt trẻ con chứ!” Thiên Hân Vũ nghiêm nghị trách móc.

Tân Mạc Ngôn cảm thấy có chút oan ức: “Anh đã che màn rồi mới đi tắm nhưng Thư Nha bước ra từ bồn tắm nó bị ngã, anh chẳng nghĩ gì nhiều mà chạy thẳng ra xem thằng bé thế nào…”

Khi hai người tắm trong bồn đều mặc quần bơi mà! chỉ là có lúc ra tắm lại anh mới…

Thiên Hân Vũ lườm anh một cái, cô không định tiếp tục chủ đề này nữa, nhưng Thư Nha ngước nhìn cô với ánh mắt tò mò: “Mẹ, tại sao Bố có râu mà Thư Nha không có?”

“…….” Thiên Hân Vũ cảm thấy mình không dám nhìn thẳng vào mắt của Thư Nha để giải thích cho thằng bé.

“Đợi con lớn lên rồi thì con cũng sẽ có….” Tân Mạc Ngôn hắng giọng một tiếng, rồi bế Thư Nha đang ngả vào lòng Thiên Hân Vũ lên.

“Thật không ạ? Cũng sẽ nhiều như của bố đúng không?” Thư Nha tiếp tục hào hứng hỏi.

“………….” Tân Mạc Ngôn khóc cười không nổi, chỉ biết bé Thư Nha vứt vào trong chăn.

Phía sau lưng là một ánh nhìn sắc lạnh đang nhắm vào cơ thể anh, Tân Mạc Ngôn biết, Thiên Hân Vũ bây giờ ngay cả đến con tim mình cô cũng muốn giết chết nó đi.

Ánh mắt đáng sợ đó cuối cùng cũng biến mất sau khi Thư Nha ngủ thiếp đi, Tân Mạc Ngôn lặng lẽ thở phù một tiếng, nhìn theo ánh đèn chiếu xuống, Thiên Hân Vũ cũng đã nhắm mắt lại dường như đã ngủ rồi.

Vở kịch ngày hôm nay cuối cùng cũng đã hạ màn, không biết ngày mai quan hệ của anh và Thiên Hân Vũ có tiền thêm được một bước không?

Tân Mạc Ngôn còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì hai chân của Thư Nha đạp ra ngoài, gác lên anh.

Tân Mạc Ngôn vội vàng đưa tay ra kéo chăn, tay anh liền chạm vào bàn tay mềm mại của Thiên Hân Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK