“Mẹ, là người phụ nữ xấu này chủ động nhào vào ngực Bố ! Bố không có ôm cô ta!”
Thư Nha lớn tiếng giải thích, tay nhỏ gắng sức rút hộp giấy quăng ra ngoài, nện trên người Thiên Khê Nghiên , không quá đau nhưng đủ để tách ra hai người bọn họ.
Tân Mạc Ngôn vuốt lại chút nếp nhăn trên áo, thong dong thở phào một hơi.
Có con trai thần trợ công này, anh còn sợ không chiếm được trái tim Thiên Hân Vũ hay sao?
Chỉ là, bố đang yên đang lành lại chui ra kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nghĩ tới đây, Tân Mạc Ngôn lại có chút ảo não, nhìn một chút không khí quái dị giữa Thiên Hân Vũ và Thiên Khê Nghiên , anh hắng giọng một cái, kéo Thư Nha chuẩn bị đi vào phòng.
Chiến tranh giữa những người phụ nữ, vẫn là nên để phụ nữ xử lý đi.
“Đứng lại!” Hơi thở Thiên Hân Vũ có chút hỗn loạn. “Thư Nha đứng lại!”
Cô chỉ muốn dẫn con trai rời đi, chuyện giữa Tân Mạc Ngôn và Thiên Khê Nghiên cô không muốn dính dáng.
“Mẹ…” Thư Nha khịt mũi một cái. “Thư Nha buồn ngủ…”
Thiên Khê Nghiên cảm thấy sự tồn tại của mình quá mức gượng gạo, cô ta có cảm giác muốn độn thổ cho xong, thế nhưng vẫn ổn định cảm xúc như cũ, nở một nụ cười nhạt: “Chị, có rảnh về nhà ngồi một chút, để cho ba cũng nhìn thấy đứa nhỏ…”
Không đợi Thiên Hân Vũ đáp lại, Thiên Khê Nghiên liền chật vật bụm miệng chạy ra ngoài. Tân Mạc Ngôn sải bước đi tới, giống như muốn đuổi theo cô ta. Thiên Hân Vũ hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng châm chọc.
Nhưng thấy Tân Mạc Ngôn trực tiếp khóa cửa lại, sau đó vẻ mặt nhẹ nhõm đi về phía mình.
“Anh khóa cửa làm gì, tôi và Thư Nha còn phải đi ra ngoài!” Thiên Hân Vũ lạnh lùng chất vấn.
“Sau này hai người ở đây, ba gian phòng, chúng ta mỗi người một gian.” Tân Mạc Ngôn mở cửa phòng trẻ em ra, để Thiên Hân Vũ nhìn Bố trí bên trong.
“Tôi và Thư Nha không muốn có quan hệ gì với anh, xin đừng làm những chuyện không cần thiết.” Thiên Hân Vũ đưa tay muốn dẫn Thư Nha đi, nhưng Thư Nha đã xoay người trốn vào phòng.
“Con không muốn con không muốn! Thư Nha phải ngủ ở đây, Thư Nha phải ngủ ở đây!”
Thư Nha xuất chiêu, trực tiếp nằm trên đệm từ bọt biển lăn qua lăn lại, gào khóc đến inh tai nhức óc, giãy dụa như con dê con trước giờ hóa kiếp ở lò mổ.
Chiêu khóc lóc om sòm của cu cậu chính là đòn sát thủ, xưa nay luôn có thể làm cho mẹ vô điều kiện thỏa hiệp, chỉ mong lần này đừng thất sách.
“Chờ bệnh tình A Trạch ổn định, anh nhất định không ép buộc hai người, em cũng không cần từ chối nữa.” Tân Mạc Ngôn nhẹ giọng nói, trong mắt lóe lên chùm ánh sáng không rõ.
Thiên Hân Vũ thở dài, lựa chọn thỏa hiệp.
Thư Nha nín khóc mỉm cười, trực tiếp nhào vào trong ngực Thiên Hân Vũ: “Mẹ, mẹ cùng Bố ru Thư Nha ngủ…”
Tân Mạc Ngôn hít mạnh một hơi, căng thẳng nhìn Thiên Hân Vũ, rất sợ cô bị Thư Nha kích thích tới nỗi không kìm được nảy sinh ý định rời đi một lần nữa.
“Thư Nha, mẹ đi làm mệt rồi, tối nay bố ru con ngủ, ngoan…” Tân Mạc Ngôn ôm Thư Nha vào trong ngực, cẩn thận bế cậu nhóc đi vào trong phòng.
Thiên Hân Vũ đứng ngoài phòng khách đánh giá căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, trang hoàng rất tinh xảo, tất cả rèm cửa sổ đều là màu lam tối, ngập tràn hơi thở của một người đàn ông độc thân, duy chỉ có phòng trẻ em này toát ra đủ mọi màu sắc trông chẳng ăn nhập chút nào cả.
Đây là Tân Mạc Ngôn cố ý chuẩn bị vì Thư Nha sao? Hay là chuẩn bị vì… đứa trẻ trong tương lai của anh và Thiên Khê Nghiên ?
Không biết vì sao bản thân lại suy nghĩ những chuyện vớ vẩn này, Thiên Hân Vũ vuốt vuốt tóc, đi tới phòng tắm định rửa mặt qua loa một chút.
“Đây là quần áo ngủ và khăn lông chuẩn bị riêng cho em.” Tân Mạc Ngôn đột nhiên đi tới cửa phòng tắm, trong tay cầm áo ngủ và khăn lông màu lam tối đã được gấp chỉnh tề.
“Là chuẩn bị cho tôi, hay là nữ chủ nhân của căn nhà này?” Thiên Hân Vũ nhìn khăn lông và áo ngủ cùng màu với rèm cửa đó một chút, giọng nói dịu dàng mát lạnh.
“Đều giống nhau.” Tân Mạc Ngôn đặt áo lên giá áo, sau đó kiên nhẫn đi vào phòng tắm lớn chỉ cho Thiên Hân Vũ cách sử dụng chốt mở nước nóng.
Tròng mắt quét từ cần cổ cô kéo dài tới xương quai xanh sau đó đi xuống dấu vết hai người hoan hảo đêm qua, cục xương chỗ cổ họng Tân Mạc Ngôn không kìm được lên xuống hai cái, mí mắt lại ngập tràn áy náy: “Tối ngày hôm qua… Thật xin lỗi…”
Ngày hôm qua dược liệu quá mạnh, Tân Mạc Ngôn không cách nào khống chế nổi mình, giống như con dã thú thoát cương đối với Thiên Hân Vũ công thành chiếm đất.
Nhưng sau đó nhớ lại, anh lại nhớ rõ từng chi tiết, càng không sao quên được Thiên Hân Vũ cuối cùng bởi vì không chịu nổi anh mà trực tiếp ngủ mê mang…
“Không cần nhắc lại!” Thiên Hân Vũ ngắt lời Tân Mạc Ngôn, đẩy anh ra khỏi phòng tắm.