Frederick Nhược Đông liếc xéo cô, cười trêu.
Trêu cái đầu ngài ý.
Lời là hắn nói nhưng mà… cô lại xấu hổ đến không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Đáng ghét, dù sự thật là cô chưa từng dùng cái tư thế đó với hắn, không lẽ hắn lại để những người đàn bà trước làm vậy? Trương Ý Nhi vận dụng cái óc bé bằng quả nho của mình ngẫm nghĩ, có lẽ từng trải qua rồi nên hắn mới nói không chút xấu hổ như vậy. Tự nhiên tâm tình có chút bực bội.
Đan Đan bấm từng móng tay vào da thịt thô ráp vì quanh năm cầm súng và vũ khí cứng rắn, khuôn mặt hơi tái so với bình thường, nhìn thoáng qua sẽ không phát hiện có gì khác lạ, tại nơi không ai chú ý hai lỗ tai giấu dưới mai tóc đã đỏ bừng như trái cà chua. Cô ta đâu có ngờ ngài ấy lại độc miệng đến thế.
Làm tình sao? Nữ cưỡi trên nam sao? Mẹ nó đương nhiên không thể nào vô lễ rồi, đó gọi là “tình thú” đó, chỉ có người nhìn mới vô lễ thôi. Thật mất mặt. Chuyện này không thể để Lion với Khai Tâm biết, hai tên khốn đó mà lấp ló có được tin giật gân này đảm bảo sẽ xâu xé đến khi tinh thần cô ta đã đạt đến cấp độ của bệnh nhân tâm thần cấp 4 mất.
Bạn lái xe, bạn có vẻ là người bình tĩnh nhất, rất đáng được tán thưởng. Cơ mà lúc nãy… suýt chút anh ta đã phụt cười thành tiếng rồi, may mắn ông trời thương sót chặn lại cái miệng này, không là anh ta đi gặp chầu diêm vương liền.
Dư âm từ “phát ngôn” của ngài Fred rất nhanh đã trở thành chuyện đã qua, chẳng ai dám hó hé đôi co thêm, đặc biệt là Đan Đan, mất mặt lắm rồi còn dư sức đâu đi nhắc ngài ấy vô với lễ gì nữa.
Chiếc xe sang trọng xuất hiện trong con hẻm nhỏ hẹp, đầu đường có một cây bạch quả không lớn cũng không nhỏ, hai bên là những ngôi nhà xập xệ, giữa một thành phố rộng lớn và phồn hoa luôn xen lẫn những nơi khu dân cư bình thường một cách tầm thường thế này. Frederick Nhược Đông bỗng nghiêng đầu ngó Trương Ý Nhi bên cạnh đang thẫn thờ dùng ánh mắt hoài niệm mà đắm chìm vào những cảnh vật lướt qua. Hắn không xác định cô đang buồn bởi những chuyện gì, theo như hắn biết thì cả ba mẹ cô đều đã mất sớm, hiện tại sống cùng mẹ kế và đứa con gái của mẹ kế, có vẻ cả hai đều chẳng tốt đẹp gì cho cam, là những kẻ dù có bất ngờ giàu lên thì cũng không xóa bỏ đi được sự hèn kém và ti tiện trên người. Nhưng Trương Ý Nhi thì khác, cô không phải con gái ruột của nhà họ Trương, sống tại cô nhi viện đến sáu tuổi mới được hai vợ chồng họ Trương không có con cái nhận nuôi.
Hắn đã từng suy nghĩ về thân phận thật sự của cô, hắn muốn biết người thật sự thân sinh ra cô là ai nhưng lại không thu được kết quả nào từ cô nhi viện, viện trưởng nói bà nhặt được cô vào một ngày mùa thu se lạnh trước cổng cô nhi viện, khi ấy đứa bé chỉ tầm một tháng tuổi. Bà còn thầm mắng ba mẹ của bé sơ sinh thật tàn nhẫn rồi ôm đứa bé được gói trong cái chăn rất dày, xem qua là loại chăn lông dê thật, giá tiền không phải rẻ. Bà đoán có thể đứa bé được một tiểu thư nhà quý tộc nào đó trót dại sinh ra, vì danh dự của gia đình buộc phải từ bỏ đứa con bé bỏng.
Frederick Nhược Đông rất muốn xem cái chăn lông dê kia, viện trưởng quả là một người phụ nữ suy tính chu đáo, bà đã làm việc tại cô nhi viện bao nhiêu năm nay, vì đề phòng trường hợp cha mẹ bọn trẻ sẽ tìm lại đứa con thất lạc mà bà luôn lưu giữ những vật đi kèm bọn trẻ lúc mới nhận, bà cho rằng dù xác suất không lớn đi nữa thì những thứ đó có thể là di vật giúp bọn trẻ và cha mẹ của mình được trùng phùng.
Tiếc là cái chăn kia không có dấu hiệu đặc biệt gì, xịn thì có xịn nhưng không phải thuộc hàng quý hiếm, người bình thường chịu chi cũng có thể sở hữu một cái. Vậy là con đường tìm ra thân phận thật sự của cô đã bị gián đoạn tại đây.
Nhà cửa ở khu này chẳng có cổng lớn, đứng ở trong đều nhìn rõ đường xá, người đi kẻ lại bên ngoài, sự xuất hiện của một đám người ăn mặc sang trọng, trông qua đã biết không phải nhân vật tầm thường đặc biệt thu hút. Già trẻ lớn bé đang làm chuyện của mình bỗng ai cũng đứng trân trân lén lút mà quan sát mấy người Frederick Nhược Đông đang nghiêm nghị thả bước trên đường. Giống như những vị thần của địa ngục đang thi hành công vụ tại trần gian, từng ánh mắt của bọn họ chiếu vào ai là người đó lạnh cả sống lưng, sợ hãi đến mức phải chạy trốn ngay vào trong ổ của mình. Sứ giả địa ngục ngoài việc chọn kẻ sắp tới sẽ chết thì còn công vụ gì khác nữa đây.
Họ sống như một khu dân cư tập trung, gần như đều biết mặt nhau, Trương Ý Nhi cũng chẳng phải nhân vật xa lạ gì, có cô bé ở gần cuối khu vừa thấy Trương Ý Nhi đã bỏ qua mấy người đáng sợ kia mà chạy nhào đến ôm chân cô, giọng bé gái vui mừng reo lên: “Chị Ý Ý, em rất nhớ chị.”
Trương Ý Nhi vốn định thương lượng với ngài Frederick một chút về chuyện ngài đang dọa đến hàng xóm nhà cô thì đùi đã được một sinh linh be bé, mềm mềm ôm chặt. Thế là những lời định thốt ra liền ngậm lại, cúi xuống ngó cái đầu nhỏ xíu ngay bụng, cô mỉm cười vuốt ve: “Chị phải đi học mà, nhớ chị nhiều không?”
“Nhiều nha.” Cô bé như ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, duỗi tay ra vẽ một vòng tròn lớn tầm trái bóng, vô cùng tự hào: “Nhiều như thế này.”
Frederick Nhược Đông đứng lặng bên cạnh cô nhóc nào đó, chứng kiến một con bé ngu ngốc nữa xuất hiện, hắn ra điều không nói ra thôi chứ trên khuôn mặt trắng trẻo đã hiện rõ mồn một sự khinh thường nhân sinh. Có điều “Ý Ý” hình như nghe cũng thuận tai đấy.
Trương Ý Nhi giật giật cánh môi, thật muốn nhéo cái khuôn mặt khinh người kia của hắn tiếc rằng cô thấp cổ bé họng không dám ra tay, cái mạng nhỏ này không thể chết bởi một lý do tầm phào như vậy được.
Dỗ dành cô bé Tiêm Tiêm vài câu Trương Ý Nhi dẫn bọn họ đến căn nhà cuối cùng của hẻm, có một giếng nước ở gần bờ tường, một người thanh niên trẻ tuổi tùy tiện mặc chiếc áo thun ba lỗ khoe ra thân hình mạnh mẽ và đầy cơ bắp, không kém so với bất cứ một người mẫu nam nào, đặc biệt cộng thêm nước da màu lúa mạch càng gia tăng sự nam tính khiến phụ nữ chỉ muốn ngay lập tức nhào tới kéo anh ta lên giường.
Người đó đang kéo nước trong giếng bằng gáo dứa, từng chuyển động trên cánh tay mạnh mà không thô, gân xanh nổi lên từng sợi, đã nhìn một giây liền không sao dời mắt đi nổi. Nghe tiếng xôn xao của hàng xóm, anh ta đổ nốt gáo dừa cuối cùng vào gánh nước rồi xoay người, một tia vui mừng lóe lên trong đôi mắt sạch sẽ, anh ta không quan tâm đến những kẻ xung quanh người con gái ấy, chỉ tập trung duy nhất vào khuôn mặt xinh đẹp mình đã nhớ nhung nhiều ngày nay.
Yết hầu lăn nhẹ, anh ta mỉm cười tiến lên vài bước: “Ý Ý, em… em mới về sao?”