Frederick Nhược Đông lần nữa ôm lấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt hôn sâu một lúc. Mọi người nhìn thoáng qua cũng không còn mất tự nhiên như trước. Chỉ càng đau lòng cho cô gái nhỏ.
“Em không ngửi được mùi của xác sống.” Cô yếu ớt nói: “Có lẽ bị không khí dưới này đã phong ấn dị năng đó rồi.”
Không cho cô tiếp tục cất giọng nữa, Frederick Nhược Đông gật đầu rồi đeo lại mặt nạ cho cô.
Cái bẫy này ngay từ đầu đã có nhiều lỗ hỏng, nhưng vì thời gian không cho phép nên bọn họ đã vội vàng dẫn đến tình trạng thập tử nhất sinh.
May mắn không tổn hại nhiều người, sau khi nghỉ ngơi lấy sức một lúc, đoàn người không thể trì hoãn thêm, phải trở về điểm ban đầu.
Thời điểm Frederick Nhược Đông nói: “Con đường đầu tiên.” Cả bọn đều trợn tròn mắt không dám tin, sự tín nhiệm dành cho hắn của một số thuộc hạ ở bên khác đã giảm xuống phần nào sau trận sinh tử vừa rồi nhưng boss của họ lại rất tin tưởng Frederick Nhược Đông, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng nghe theo.
Dạ Huyền lên tiếng: “Phải phá được những tia laze mới có thể vượt qua.”
“Ôi ôi, Deri bé bỏng.” Henry chớp chớp mắt ghé gần giúp Deri sửa lại máy trợ thở. “Sao mày không nhờ giúp đỡ hả.” Còn nép ở một góc tường lóng ngóng dùng chân trước đeo mặt nạ nữa, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Deri có sự kiêu ngạo mà nó học hỏi từ chủ nhân, cái chuyện này quá đơn giản, nếu nó không tự làm được thì thật khiến chủ nhân mất mặt, thế nên nó mới tự mình mò mẫm nãy giờ, nhưng sắp hoàn thành thì cái tên này lại chạy đến phá hỏng, nó rất tức giận sải cánh đập cho anh ta một cái rồi nghênh ngang chạy đến gần hai vị chủ nhân.
Henry đần thối mặt mũi, chẳng hiểu con chim này bị làm sao. Là anh ta có lòng tốt giúp đỡ nhưng nó lại không thèm cảm động. Anh ta không thèm quan tâm nó nữa.
Mỗi người đều đang tìm cách giải mã đống tia laze trải dài khắp nơi. Nhìn sơ qua có thể nhận thấy chúng được đánh dấu bởi ba màu sắc, xanh lá cây, vàng và đỏ. Có vẻ như đây là từng mức độ có thể sát thương vật của chúng.
Chợt Deri sải đôi cánh ngang ngược ra, rồi dùng sức đánh bay cái đèn pin hút máu đi.
Ai cũng giật mình, cùng lúc hướng ánh mắt về phía viên đá quý phát sáng nằm lăn lóc trên con đường đầy tia laze.
Ánh mắt Dạ Huyền ngưng tụ tại vầng sáng màu xanh lá và vàng dừng xung quanh viên đá. Đây là tính chất hứng ánh sáng hợp tình hợp lý trong khuôn khổ vận hành của tự nhiên.
Chỉ có tia đỏ… sau khi đối chiếu vị trí của tia sáng màu đỏ với vị trí chúng nên dừng trên viên đá, y phát hiện tia đỏ đã biến mất, là biến mất mà không phải xuyên qua.
Đây là một phát hiện cực kỳ kích thích và có lợi.
Cùng lúc Frederick Nhược Đông cũng nhìn ra điểm này, hắn đến gần nhìn hai bên tường đá. Chợt khóe môi hắn cong lên tựa như đã xác định cách thức hoạt động của đám tia sáng có thể giết người này.
Những tia màu xanh lá và vàng không làm hại đến bất cứ đồ vật nào, hoặc nói theo bảng màu nóng - lạnh thì lúc này đỏ là màu nóng nhất đồng nghĩa mức độ nguy hiểm của nó là cao nhất. Màu vàng có lẽ sẽ khiến da thịt hơi đau rát một chút nhưng không khiến bọn họ đổ máu. Đây là một bước đột phá để thoát khỏi ma trận khốn khổ hiện tại.
Sau khi xác định được điểm này, Frederick Nhược Đông ra hiệu cho mọi người đứng sau, bản thân tiến lên vươn tay, tránh những tia laze đỏ, rất nhanh đã chạm tới viên đá quý mà không bị thương chút nào.
Quả nhiên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cởi mặt nạ nói qua suy đoán của bản thân, Dạ Huyền cũng gật đầu tiếp lời. “Chỉ cần dùng viên đá quý chạm vào tia đỏ, chúng sẽ tự động bị hủy.”
Nhưng với phương án này thì tốc độ của bọn họ sẽ cực kỳ chậm, oxy đã không còn gắng gượng được bao lâu, có khi chưa kịp thoát khỏi con đường quỷ quyệt này cả đám đã bị ngạt thở đến chết rồi.
Một đội quân luôn có thủ lĩnh đứng đầu, trên chiến trường muốn chiến thắng bằng tốc độ nhanh nhất thì phải giết được tên đầu sỏ.
Đối với tình huống hiện tại của bọn họ không chắc có tương tự không nhưng đây là một suy đoán có lý.
Đoàn người chầm chậm, chầm chậm nhích từng bước. Với tốc độ rùa bò này… thật không dám tưởng tượng kết cục sắp tới nhưng ít nhất đã có chút hy vọng.
Cổ tay bị nhéo một cái, Frederick Nhược Đông nhìn xuống cô nhóc trong lòng. Theo ngón tay cô gái chỉ, khi nhìn thấy tia laze màu đỏ đậm màu hơn so với tất cả, chỉ có điều nó nằm phía trên cao, vốn dĩ bọn họ sẽ bỏ qua chúng vì chúng không chạm đến được bọn họ nhưng chính lúc này mới giật mình.
Đúng vậy, có thể con ác chủ bài có khả năng nằm ở vị trí mà đám bọn họ không chú ý đến.
“Deri.” Frederick cởi mặt nạ, ngoái đầu gọi Deri đi tụt về phía sau, rất nhanh Deri đã chạy tới. Sau khi nghe chủ nhân giao nhiệm vụ, nó lắc lư cái đầu nhận lệnh rồi ôm chặt viên đá quý kỳ quặc kia bay lên cao.
Tia laze đỏ đậm màu vừa chạm vào viên đá đang phát quang, ngay tức khắc một loạt tia sáng đỏ được thu hồi. Ai cũng nhìn ra tốc độ biến mất thần tốc của đám tia sáng giết người.
Quả nhiên là phải nắm đầu tên tướng lĩnh trước mà.