Cuộc gọi được kết nối nhưng không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở đều nhẹ ở cả hai bên ống nghe.
Trần Viễn Văn lúc này trở nên đặc biệt kiên nhẫn, lững thững trở lại phòng khách, lại nằm xuống ghế sô pha, hai chân trần bắt chéo, trong miệng không ngừng thổi ra khói thuốc.
"Anh lại hút thuốc?" Thằng nhóc thối tha này cuối cùng không thể nhịn được nữa, bắt đầu hỏi bằng giọng bình tĩnh ở đầu bên kia.
Trần Viễn Văn nhếch khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Anh cười nhạo Hứa Vị trẻ con, trêu chọc một chút liền không chịu nổi, cũng cười vì được nghe cái giọng trầm thấp êm tai quen thuộc này.
Một tuần không liên lạc, lại nghe được giọng nói này, vẫn là cảm thấy có tuổi trẻ thật gợi cảm câu người.
"Cậu quản được sao?" Trần Viễn Văn hít sâu một hơi thuốc lá, ngữ khí mơ hồ, âm cuối còn mang chút ý vị trêu ngươi.
"Tôi không quản được sao?" Giọng nói Hứa Vị có chút nhanh, giống như một sợi dây đàn căng, bao bọc bởi khát vọng mơ hồ cùng trúc trắc: "Anh suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Trần Viễn Văn thản nhiên cười: "Tôi suy nghĩ rất rõ ràng, cậu không quản được."
"Trần Viễn Văn!" Hứa Vị trầm giọng gọi tên anh, trong giọng nói mang theo tức giận.
Anh im lặng, bàn tay đang cầm điếu thuốc nhẹ nhàng đặt lên trán, vô tư vuốt ve mái tóc rủ xuống trên trán.
Anh tùy ý để Hứa Vị ở đầu bên kia nổi giận, giống như một con chó sói nhỏ, vì không thể chế ngự được con mồi nên chỉ có thể thở hổn hển phát bực.
Đại khái qua 2 phút im lặng, Hứa Vị lại gọi tên anh.
"Trần Viễn Văn." Lần này trong giọng của thanh niên trẻ tuổi có chút ủy khuất.
Anh giơ tay dập tàn thuốc, bình tĩnh đáp: "Thế nào? Cậu muốn quản tôi hả?
Hứa Vị không trả lời.
Anh lại hỏi: "Anh hỏi em, em có muốn quản anh không?"
Hơi thở ở đầu bên kia của ống nghe lại phập phồng hỗn loạn, như thể đang vùng vẫy dữ dội.
Trần Viễn Văn kiên nhẫn chờ đợi, cùng Hứa Ngụy nói chuyện, thấy thời gian sắp hết, cố ý lạnh lùng nói: "Không nói chuyện thì cúp máy."
"Muốn!"
Giây tiếp theo, giọng nói của Hứa Vị vang lên gấp gáp.
"Đừng cúp máy, Trần Viễn Văn."
Kế hoạch thành công, Trần Viễn Văn nằm ở trên sô pha cười thầm.
Vui vẻ, hài lòng xen lẫn chút tự mãn và đắc ý.
Tình yêu vốn là như vậy, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến, bản chất không khác gì một trò chơi.
Chỉ là tiền đặt cược khác nhau mà thôi.
Trong trò chơi này, Trần Viễn Văn đã đặt cược vào sự quyến rũ của chính mình và trái tim trẻ non nớt của Hứa Vị.
Rõ ràng, Trần Viễn Văn đã thắng cược.
"Đừng cười nữa." Hứa Vi có chút khó chịu, nhưng cũng không thể lạnh lùng với anh được nữa.
"Được, được, không cười." Trần Viễn Văn đè nén nụ cười lan ra khóe mắt, hắng giọng nói: "Anh hỏi em, một tuần rồi, có nhớ Trần tổng không?"
"Ừ." Giọng nói của Hứa Vị rất thấp, nhưng đêm đã quá muộn, chỉ có Trần Viễn Văn trong biệt thự rộng lớn, trống rỗng đến mức anh có thể nghe thấy tất cả những tâm tư nhỏ nhặt mà mình cẩn thận muốn chôn vùi.
Trần Viễn Văn xoay người, uể oải nằm ở trên sô pha, nói: "Ừ là có ý gì, không hiểu."
Hứa Vị biết rõ bây giờ anh đang trêu chọc mình nên không trả lời luôn, im lặng hai giây mới nói: "Chiều mai đến đoàn phim tham quan nhé."
Rõ ràng là thỉnh cầu nhưng lại nói như mệnh lệnh.
Nhưng cậu cũng làm cho Trần Viễn Văn vui vẻ đủ rồi, anh cũng không để ý tới những chi tiết này, chỉ thấp giọng trêu chọc: "Chiều mai hình như không có thời gian, em biết mà, Trần tổng là người đàn ông bận rộn."
"Anh có tới không?" Hứa Vị có chút mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh xuống vài phần.
"Phải xem xét một chút."
"Trần Viễn Văn!"
"Được, được, tới, ngoan ngoãn chờ anh."
Bây giờ cả hai người đều đang đắm chìm trong hạnh phúc, những mưu mô, tâm tư của đối phương đều bị gác lại.
Đêm rất sâu, bóng tối dày đặc xâm chiếm mang đến theo dục vọng ham muốn.
Giọng nói của Hứa Vị bỗng trở nên khàn khàn trầm lắng, giống như người nghiện rượu lâu năm rót từng chút một vào tai Trần Viễn Văn.
Nhưng rõ ràng cậu trẻ tuổi như vậy.
Hứa Vị nói: "Anh...đang mặc quần áo không đấy?"
Trần Viễn Văn nhấc chân lên: "Em nghĩ sao?"
Tiếp đến, ống nghe truyền đến một loạt tiếng sột soạt.
Chờ đến khi giọng nói Hứa Vị lại vang lên đã khàn hơn câu trước đó vài phần:
"Cho em xem thử."
"Xem cái gì?" Trần Viễn Văn biết rõ vẫn hỏi.
"Anh nói xem?" Hứa Vị đầu bên kia phát ra tiếng hừ nặng nề.
Trần Viễn Văn nghe xong ánh mắt cũng dần trở nên tối đi, nhịp thở hỗn loạn, anh mở chế độ video, nhẹ nhàng cong hai chân trắng nõn gác lên thành sofa, hạ điện thoại xuống từng chút một.
"Đẹp không?" Anh hỏi Hứa Vị.
Nhưng mà đầu bên kia điện thoại ngoài tiếng thở dốc cũng không có ai đáp lại câu hỏi đó.
Tác giả: Nào cùng đến nhìn thử, xem ai là người chịu nổi~
Trần Viễn Văn lúc này trở nên đặc biệt kiên nhẫn, lững thững trở lại phòng khách, lại nằm xuống ghế sô pha, hai chân trần bắt chéo, trong miệng không ngừng thổi ra khói thuốc.
"Anh lại hút thuốc?" Thằng nhóc thối tha này cuối cùng không thể nhịn được nữa, bắt đầu hỏi bằng giọng bình tĩnh ở đầu bên kia.
Trần Viễn Văn nhếch khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Anh cười nhạo Hứa Vị trẻ con, trêu chọc một chút liền không chịu nổi, cũng cười vì được nghe cái giọng trầm thấp êm tai quen thuộc này.
Một tuần không liên lạc, lại nghe được giọng nói này, vẫn là cảm thấy có tuổi trẻ thật gợi cảm câu người.
"Cậu quản được sao?" Trần Viễn Văn hít sâu một hơi thuốc lá, ngữ khí mơ hồ, âm cuối còn mang chút ý vị trêu ngươi.
"Tôi không quản được sao?" Giọng nói Hứa Vị có chút nhanh, giống như một sợi dây đàn căng, bao bọc bởi khát vọng mơ hồ cùng trúc trắc: "Anh suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Trần Viễn Văn thản nhiên cười: "Tôi suy nghĩ rất rõ ràng, cậu không quản được."
"Trần Viễn Văn!" Hứa Vị trầm giọng gọi tên anh, trong giọng nói mang theo tức giận.
Anh im lặng, bàn tay đang cầm điếu thuốc nhẹ nhàng đặt lên trán, vô tư vuốt ve mái tóc rủ xuống trên trán.
Anh tùy ý để Hứa Vị ở đầu bên kia nổi giận, giống như một con chó sói nhỏ, vì không thể chế ngự được con mồi nên chỉ có thể thở hổn hển phát bực.
Đại khái qua 2 phút im lặng, Hứa Vị lại gọi tên anh.
"Trần Viễn Văn." Lần này trong giọng của thanh niên trẻ tuổi có chút ủy khuất.
Anh giơ tay dập tàn thuốc, bình tĩnh đáp: "Thế nào? Cậu muốn quản tôi hả?
Hứa Vị không trả lời.
Anh lại hỏi: "Anh hỏi em, em có muốn quản anh không?"
Hơi thở ở đầu bên kia của ống nghe lại phập phồng hỗn loạn, như thể đang vùng vẫy dữ dội.
Trần Viễn Văn kiên nhẫn chờ đợi, cùng Hứa Ngụy nói chuyện, thấy thời gian sắp hết, cố ý lạnh lùng nói: "Không nói chuyện thì cúp máy."
"Muốn!"
Giây tiếp theo, giọng nói của Hứa Vị vang lên gấp gáp.
"Đừng cúp máy, Trần Viễn Văn."
Kế hoạch thành công, Trần Viễn Văn nằm ở trên sô pha cười thầm.
Vui vẻ, hài lòng xen lẫn chút tự mãn và đắc ý.
Tình yêu vốn là như vậy, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến, bản chất không khác gì một trò chơi.
Chỉ là tiền đặt cược khác nhau mà thôi.
Trong trò chơi này, Trần Viễn Văn đã đặt cược vào sự quyến rũ của chính mình và trái tim trẻ non nớt của Hứa Vị.
Rõ ràng, Trần Viễn Văn đã thắng cược.
"Đừng cười nữa." Hứa Vi có chút khó chịu, nhưng cũng không thể lạnh lùng với anh được nữa.
"Được, được, không cười." Trần Viễn Văn đè nén nụ cười lan ra khóe mắt, hắng giọng nói: "Anh hỏi em, một tuần rồi, có nhớ Trần tổng không?"
"Ừ." Giọng nói của Hứa Vị rất thấp, nhưng đêm đã quá muộn, chỉ có Trần Viễn Văn trong biệt thự rộng lớn, trống rỗng đến mức anh có thể nghe thấy tất cả những tâm tư nhỏ nhặt mà mình cẩn thận muốn chôn vùi.
Trần Viễn Văn xoay người, uể oải nằm ở trên sô pha, nói: "Ừ là có ý gì, không hiểu."
Hứa Vị biết rõ bây giờ anh đang trêu chọc mình nên không trả lời luôn, im lặng hai giây mới nói: "Chiều mai đến đoàn phim tham quan nhé."
Rõ ràng là thỉnh cầu nhưng lại nói như mệnh lệnh.
Nhưng cậu cũng làm cho Trần Viễn Văn vui vẻ đủ rồi, anh cũng không để ý tới những chi tiết này, chỉ thấp giọng trêu chọc: "Chiều mai hình như không có thời gian, em biết mà, Trần tổng là người đàn ông bận rộn."
"Anh có tới không?" Hứa Vị có chút mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh xuống vài phần.
"Phải xem xét một chút."
"Trần Viễn Văn!"
"Được, được, tới, ngoan ngoãn chờ anh."
Bây giờ cả hai người đều đang đắm chìm trong hạnh phúc, những mưu mô, tâm tư của đối phương đều bị gác lại.
Đêm rất sâu, bóng tối dày đặc xâm chiếm mang đến theo dục vọng ham muốn.
Giọng nói của Hứa Vị bỗng trở nên khàn khàn trầm lắng, giống như người nghiện rượu lâu năm rót từng chút một vào tai Trần Viễn Văn.
Nhưng rõ ràng cậu trẻ tuổi như vậy.
Hứa Vị nói: "Anh...đang mặc quần áo không đấy?"
Trần Viễn Văn nhấc chân lên: "Em nghĩ sao?"
Tiếp đến, ống nghe truyền đến một loạt tiếng sột soạt.
Chờ đến khi giọng nói Hứa Vị lại vang lên đã khàn hơn câu trước đó vài phần:
"Cho em xem thử."
"Xem cái gì?" Trần Viễn Văn biết rõ vẫn hỏi.
"Anh nói xem?" Hứa Vị đầu bên kia phát ra tiếng hừ nặng nề.
Trần Viễn Văn nghe xong ánh mắt cũng dần trở nên tối đi, nhịp thở hỗn loạn, anh mở chế độ video, nhẹ nhàng cong hai chân trắng nõn gác lên thành sofa, hạ điện thoại xuống từng chút một.
"Đẹp không?" Anh hỏi Hứa Vị.
Nhưng mà đầu bên kia điện thoại ngoài tiếng thở dốc cũng không có ai đáp lại câu hỏi đó.
Tác giả: Nào cùng đến nhìn thử, xem ai là người chịu nổi~