Trong khoảng thời gian Trần Viễn Văn và Hứa Vị sống cùng nhau, hai người hầu như không bao giờ xuất hiện trong tòa nhà công ty, các vấn đề kinh doanh đều do một số nhân viên và trợ lý Thẩm Văn xử lý.
Sau khi Hứa Vị kéo vali rời khỏi biệt thự, Trần Viễn Văn mới nhận ra hành vi của anh trong hai tháng đích xác chính là: "Tòng thử quân vương bất tảo triều."
*Trích trong bài thơ "Trường ca hận" của Bạch Cư Di, cả câu thơ đầy đủ:
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,
Tòng thử quân vương bất tảo triều.
Bối cảnh: Dương Quý Phi xinh đẹp quyến rũ, sau khi vào cung, nàng được sủng ái, câu này kể rằng sau khi Hoàng đế Huyền Tông nhà Đường nạp Dương Quý Phi, ông sa vào dục lạc và ham mê ca hát, nhảy múa, uống rượu suốt ngày và bỏ bê chính sự.
Chuyện này không thể tiếp tục như thế nữa, phải biết rằng trước khi gặp Hứa Vị, Trần Viễn Văn là một nam nhân dám nghĩ dám làm.
Đầu năm nay, Trần Viễn Văn đã mua một số dự án không tồi với giá khá tốt, sau đó bọn họ đã trực tiếp biến những dự án không mấy nổi tiếng này thành những dự án đầy tiềm năng sau một số xem xét điều chỉnh dự án và hoạt động quảng bá hoành tráng để thu hút sự chú ý. Và thực sự đã có nhiều làn sóng đầu tư khổng lồ tìm đến, Trần Viễn Văn cũng rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp ký thỏa thuận với các nhà đầu tư. Chỉ cần những dự án này hoàn thành, giá trị tài sản ròng của Trần Viễn Văn sẽ lại tăng gấp đôi và danh tiếng của anh trong ngành cũng sẽ càng được khẳng định củng cố. Đến lúc đó, đến cả một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh có nền tảng vững chắc như Tống Thanh Hà,Trần Viễn Văn cũng có thể vượt qua.
Trần Viễn Văn luôn đủ táo bạo trong kinh doanh, người ta nói rằng "phú quý hiểm trung cầu"
*truy cầu phú quý trong sự hiểm nghèo*, ở độ tuổi trẻ như vậy, anh đã dám từ bỏ công việc kinh doanh của gia đình ở Thượng Hải, chạy tới vòng xa lạ hỗn tạp này ở Bắc Kinh, chính là dựa vào lòng dũng cảm phi thường và tầm nhìn xa trông rộng.
Dự án đầu tiên được khởi động thành công vào đầu tháng 2. Là một bộ phim thương mại về gia đình với yếu tố hài, do đã ký hợp đồng đầu tư nên Trần Viễn Văn có đủ kinh phí và đặc biệt còn mời đạo diễn hài kịch nổi tiếng nhất trong nước, cũng như diễn viên có lưu lượng thuộc top đỉnh dạo gần đây- Ngụy Thư Lưu, cùng với sự góp mặt của nhiều diễn viên kỳ cựu. Trước mắt quá trình quay bộ phim này hiện đã gần hoàn thành, đợi sau đó công ty đập thêm tiền vào marketing quảng bá trên khắp các nền tảng và phương tiện đại chúng, Trần Viễn Văn tự tin 100% rằng có thể phát hành bộ phim trong dịp Quốc khánh năm nay và mở ra một con đường bạo đỏ.
Ngoài dự án này, một số dự án khác cũng đang được triển khai một cách có trật tự.
Hôm nay Trần Viễn Văn dậy sớm, khoác lên mình bộ vest lịch sự rồi lái xe đến công ty.
Hôm nay cũng là ngày thứ hai Hứa Vị vào đoàn, tính từ hôm qua lúc cậu rời đi đã trôi qua hơn hai mươi giờ, trong khoảng thời gian này, hai người chỉ trò chuyện vài câu ngắn ngủi trên WeChat.
Sau khi Hứa Vị rời đi, Trần Viễn Văn trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cùng không thể cưỡng lại sự mệt mỏi về thể chất ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì đã là ba bốn giờ chiều, anh ngồi dậy khỏi chăn, cầm điện thoại lên xem, khung chat hiển thị avatar của Hứa Vị không có thông báo gì.
Anh ném điện thoại trở lại bàn đầu giường, lại trùm chăn lên nằm một lúc, một lúc sau mới đứng dậy, cầm điện thoại gửi tin nhắn Hứa Vị.
"Đang ở trường quay à?"
Sau khi gửi đi, anh ở trên giường đợi năm phút, Hứa Vị vẫn chưa trả lời.
"Đồ khốn nhà cậu!"
Anh khàn khàn chửi thầm, ném điện thoại lên giường, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Hương vị của Hứa Vị đêm qua vẫn còn lưu lại trên người anh, trên cổ và ngực cũng đầy những dấu hôn màu đỏ tím.
Cái đồ chó này ăn uống no say xong liền quay lưng đi, anh quả thực không quen.
Toàn thân đau nhức nên tắm chậm hơn bình thường rất nhiều, phải mất nửa giờ Trần Viễn Văn mới khỏa thân ra khỏi phòng tắm.
Anh dùng khăn lau tóc, thoải mái hút thêm một điếu thuốc nữa rồi quay lại phòng ngủ nhấc điện thoại lên.
Tin nhắn của Hứa Vị đã đến.
Chỉ một từ: "Ừ."
Ừ?
Anh nheo mắt nhìn dòng chữ "ừ" dài vô tận trên màn hình, trên môi chậm rãi hình thành một nụ cười khinh bỉ.
"Được rồi, để xem ai trị ai."
Anh thấp giọng mắng, sau đó thoát khỏi giao diện chat với Hứa Vị, cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.
Cả ngày sau đó anh không trả lời Hứa Vị, Hứa Vị cũng không gửi thêm tin nhắn nữa, hai người cứ như vậy không ai chịu nhường ai.
Ngay ngày hôm sau khi đến công ty, Trần Viễn Văn đã triệu tập một số nhân viên đến phòng họp, mọi người tập trung lại để xem xét toàn bộ quá trình triển khai của dự án tiếp theo.
Cuộc họp kéo dài 2 tiếng mới kết thúc, Trần Viễn Văn nhờ trợ lý Thẩm Văn gọi bữa trưa cho mọi người rồi một mình trở về phòng chủ tịch.
Anh không muốn ăn, cũng không ở lại khiến mọi người không gò bó nên dứt khoát rời đi, trở lại văn phòng, anh nhờ Thẩm Văn pha cho mình một tách cà phê lót bụng.
Anh ngồi trên chiếc ghế da phía sau bàn làm việc, thản nhiên lật qua các báo cáo dự án thì có tiếng gõ cửa văn phòng.
"Mời vào." Anh cúi đầu nói.
"Trần tổng..."
Người tới chính là Diệp Vi.
Kể từ ngày chặn tài khoản WeChat của Diệp Vi trước mặt Hứa Vị, Trần Viễn Văn đã không gặp cậu ta một thời gian.
Diệp Vi tựa hồ gầy đi rất nhiều, đứng trước mặt anh với một đôi mắt to ươn ướt, dáng vẻ đáng thương.
Trên thực tế, Trần Viễn Văn luôn dịu dàng, ân cần và không bao giờ gay gắt với người tình nhỏ của mình, anh có phong thái lịch lãm của một quý ông Thượng Hải điển hình.
Đặt tài liệu trên tay xuống, Trần Viễn Văn tựa lưng vào ghế da nhìn Diệp Vi: "Sao vậy? Ai bắt nạt cậu?"
"Trần tổng," Diệp Vi đi tới gần anh, giọng khàn khàn: "Anh định phong sát em à?"
"Phong sát?" Anh lắc đầu, lấy điếu thuốc trên bàn ra, châm lửa, cười nói: "Cậu nghe tin đồn ở đâu vậy? Sao tôi phải phong sát cậu?"
Điện ảnh Văn Thanh thành lập mới được 5 năm, mặc dù dưới sự nhạy bén của Trần Viễn Văn cũng đã tạo ra một số bộ phim bom tấn nhưng vẫn khá khác biệt so với một công ty giải trí lâu đời có gốc rễ sâu sắc như Helu.
Trong đó, điều đau đầu nhất đối với Trần Viễn Văn và cũng điểm khác biệt lớn nhất giữa hai công ty là dưới quyền cả Điện ảnh Văn Thanh hiện nay chưa có nghệ sĩ nào quá nổi bật.
Đối với các công ty giải trí, đôi khi nhân lực còn quan trọng hơn tiền bạc, dưới trướng có người mới có thể không ngừng bồi dưỡng những nghệ sĩ nổi tiếng kiếm tiền cho công ty. Mà đại đa số hầu hết các nghệ sĩ và công ty là cùng nhau phát triển, thường ghi nhớ những ân huệ đã qua với công ty cùng mình trải qua khó khăn, tạo ra một mối liên kết mà người ngoài không thể phá vỡ được.
Wenqing Pictures mới thành lập được một thời gian ngắn, Trần Viễn Văn cũng không phải người Bắc Kinh, vẫn còn quá ít nghệ sĩ có năng lực tốt đến ký hợp đồng với anh.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Diệp Vi chỉ ở mức bình thường nhưng may mắn cậu ta rất được công chúng yêu thích, cộng với tính cách dễ thương và vẻ ngoài thanh tú nên fan nữ rất nhiều, nếu Hứa Vị không đến thì Diệp Vi vẫn sẽ là đối tượng được Trần Viễn Văn bồi dưỡng nhất trong vài năm tới, anh có lý do gì để chặt một cái cây có thể hái ra tiền được?
"Nhưng anh... anh xóa WeChat em. Bây giờ em không thể liên lạc được với anh, anh cũng lấy chị Lily đi mà không sắp xếp người đại diện mới cho em," Diệp Vi càng nói giọng càng đáng thương hơn: "Em tưởng anh tức giận rồi muốn phong sát em vì lần trước em không nghe lời."
WeChat của Diệp Vi...
Đích thực việc này Trần Viễn Văn có chút chột dạ.
Anh luôn dễ dàng hòa hợp với người cũ, đồng thời vì mọi người đều ở cùng một vòng, chắc chắn sẽ phải liên hệ trong công việc nên anh không bao giờ xóa thông tin liên lạc.
Nếu không phải vì việc lúc đó quá gấp, Trần tổng cũng không mắc sai lầm như vậy.
Nếu không phải vì dỗ dành Hứa Vị, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới việc xóa WeChat Diệp Vi.
Anh rít một hơi thuốc thật sâu, dập tàn thuốc, lấy điện thoại ra nói với Diệp Vi: "Lần đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi lỡ tay, cậu thêm lại đi. "
Diệp Vi không tin nhìn anh: "Thật sao? Anh không giận em nữa à?"
"Tôi có việc gì phải giận cậu?" Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho Diệp Vi: "Trần tổng là người keo kiệt như vậy sao? Cậu thêm WeChat lại đi. Lát nữa tôi nói Thẩm Văn đưa cho cậu một kịch bản mới và sắp xếp một quản lý khác. Cứ yên tâm chuẩn bị đóng phim đi. Đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn phong sát gì đó nữa."
Diệp Vi bị bỏ rơi hơn hai tháng, trong lòng vô cùng lo lắng, nghe anh nói vậy trong nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, cậu ta đi đến phía sau bàn, ngồi xổm xuống, ôm lấy tay anh áp lên mặt mình.
"Vậy cũng để em quay lại với anh, được không? Em hứa, lần này em sẽ không làm gì quá giới hạn nữa. Em sẽ ở bên lặng lẽ thôi, dù anh có Hứa Vị bên cạnh em cũng không quan tâm, thỉnh thoảng dành cho em một chút thời gian thôi, Trần tổng, em xin anh, được không?
Anh cụp mắt nhìn Diệp Vi, ngón tay vuốt ve gò má, lau nước mắt trên khóe mắt cậu ta: "Diệp Vi, đừng lãng phí bản thân, cũng đừng lãng phí với Trần tổng. Quá khứ đã là quá khứ. Tương lai cậu vẫn có thể hạnh phúc. Yên tâm ở lại Văn Thanh, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, cậu là người chính tay tôi lựa chọn, bất kể sau này có ai đến công ty, tài nguyên của cậu chính là của cậu, không cần lo lắng, nhưng mặt khác trong lòng cậu tốt nhất cũng đừng thay đổi."
Anh thu tay lại, nhìn Diệp Vi nói: "Nghe hiểu không?"
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, vẻ mặt có thể gọi là ôn hòa, nhưng Diệp Vi đã ở bên anh lâu như vậy, cũng hiểu rằng một khi anh đã quyết định điều gì thì sẽ không có khả năng thay đổi.
Diệp Vi mệt mỏi đứng dậy, giơ tay lau nước mắt, gật đầu nói: "Trần tổng, em hiểu, tôi sẽ không bao giờ nói lại những lời này."
"Được rồi, không có việc gì thì ra ngoài đi, tôi để Thẩm Văn sắp xếp mọi việc tiếp theo cho cậu."
"Vâng" Diệp Vi ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, "Trần tổng, vậy em đi đây."
"Đi đi." Anh gật đầu rồi cầm bản báo cáo trên bàn lên lần nữa.
Xử lý xong công việc của công ty, trời cũng đã xế chiều, Trần Viễn Văn lái xe rời khỏi tòa nhà.
Nhưng thay vì trực tiếp về nhà, anh lại đến một phòng tập gym khá có tiếng gần đây.
Trần Viễn Văn không thích tập thể dục, anh vốn gầy, cũng không đặc biệt luyện tập gì, hơn nữa, nhịp sống của anh trước đây rất thất thường, khi rảnh rỗi, nếu không ở trên giường với người tình thì cũng đi chơi đùa cùng với nhóm bạn của Cao Dương, lấy đâu ra thời gian tập thể hình?
Nhưng sau khi cùng Hứa Vị ở một chỗ, có lẽ vì dáng người của Hứa Vị quá hoàn hảo, hoặc có lẽ vì thay đổi vị trí, anh vô tình bắt đầu chú ý đến dáng người của chính mình.
So với cơ bắp rắn chắc của Hứa Vị, anh tuy gầy nhưng phần lớn bộ phận trên cơ thể đều mềm mại, dáng người mặc đồ cảm giác khá thoải mái, nhưng đối với cương vị một người đàn ông mà nói thì trông không đẹp mắt chút nào.
Đặc biệt là sau khi anh ở dưới có tìm một số video tham khảo, phát hiện ra mông của mình vẫn chưa đạt chuẩn.
Không đủ cong, cũng không đủ đầy đặn, tuy hình dáng không tệ lắm nhưng cũng không thể coi là vượt trội.
Vì vậy, anh quyết định tranh thủ thời gian Hứa Vị vắng mặt sẽ chăm chỉ luyện tập.
Sau khi vào phòng tập, anh nhanh chóng làm thẻ, còn đặc biệt thuê một trong những huấn luyện viên thể hình giàu kinh nghiệm nhất để cùng tập luyện, trọng tâm là phần mông.
Cuộc sống sinh hoạt lành mạnh bắt đầu nhanh chóng, ban ngày đến công ty, tan làm đến phòng tập thể hình, một tuần trôi qua nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian này, Cao Dương có gọi điện gọi ra ngoài uống rượu, nhưng anh từ chối không đi.
Còn Hứa vị cũng không liên lạc gì thêm sau chữ "Ừ" kia, anh cũng không gọi điện hay nhắn tin cho Hứa Vị.
Dù rất tức giận nhưng không thể không quan tâm đến tình hình hiện tại của Hứa Vị, Helu là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim "Sương mù" nên quyền hạn của anh cũng có hạn, chắc chắn Hứa Vị cũng có nhiều đãi ngộ tốtđươc không được quá có được quá nhiều ưu đãi. Hứa Vị lại là người mới, anh có chút lo lắng cậu sẽ bị đoàn phim bắt nạt.
Nhưng nghĩ lại, anh lại càng sợ Hứa Vị sẽ được đoàn phim đối xử ưu ái.
Bởi vì nếu Hứa Vị được như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đều là do Tống Thanh Hà quan tâm.
Trần Viễn cũng khó mà nói Hứa Vị có biết gì về tâm tư của Tống Thanh Hà đối với cậu không, vì vậy mặc dù trong lòng thập phần chán chán ghét Tống Thanh Hà nhưng anh chưa bao giờ bày tỏ thái độ trước mặt Hứa Vị.
Trần Viễn Văn cũng không ngu ngốc, nếu Hứa Vị biết được ý định của Tống Thanh Hà, nếu anh còn nói ra chẳng phải là thể hiện mình không tự tin và nhỏ mọn sao? Còn nếu Hứa Vị hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tống Thanh Hàm anh ở trước mặt nói ra chẳng phải Hứa Vị sẽ chủ động quan tâm và để ý sao? Vậy thì chẳng khác nào anh giúp Tống Thanh Hà, anh cũng có có trái tim Bồ Tát.
Sau nhiều suy nghĩ, anh vẫn gọi điện cho Lily vào tối chủ nhật.
Anh hỏi Lily về tình hình của Hứa Vị trên trường quay. Cô nói mọi việc đều ổn.
Sau đó anh lại lơ đãng hỏi gần đây đoàn phim có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.
Lily nói không có nhưng Tống tổng có đến thăm đoàn phim hai ngày trước, lúc đó trường quay khá bận rộn, này có được coi là một chuyện đặc biệt không?
Nghe xong, Trần Viễn Văn nhấc chân đá mạnh vào bàn cà phê, nghĩ thầm, mẹ nó đương nhiên quan trọng, không thì tính cái gì quan trọng?!
Anh thản nhiên nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Cảm giác chán nản tràn ngập trong lồng ngực, động tác hút thuốc cũng vô tình trở nên dữ dội, anh rít một hơi thuốc dài, lấy điện thoại ra và bấm vào hộp thoại WeChat của Hứa Vị.
Ngón tay anh dừng lại trên màn hình vài giây, lúc này mới nhắn một câu.
Anh nói: "Cậu con mẹ nó có phải đang cố ý câu tôi đúng không? Cho cậu mười phút. Nếu trong vòng mười phút mà không gọi cho tôi, cậu có thể cuốn gói cút đi, cũng đừng mẹ nó nghĩ gặp mặt lão tử nữa, cậu suy nghĩ kỹ đi!"
Gửi tin nhắn xong, anh nhét điện thoại lại vào túi, đứng trước cửa sổ kính hướng ra ban công, im lặng hút thuốc.
Sau khoảng một phút, có lẽ là 50 giây, điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy ra xem, thấy hai chữ lớn hiện lên màn hình - Hứa Vị.
Sau khi Hứa Vị kéo vali rời khỏi biệt thự, Trần Viễn Văn mới nhận ra hành vi của anh trong hai tháng đích xác chính là: "Tòng thử quân vương bất tảo triều."
*Trích trong bài thơ "Trường ca hận" của Bạch Cư Di, cả câu thơ đầy đủ:
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,
Tòng thử quân vương bất tảo triều.
Bối cảnh: Dương Quý Phi xinh đẹp quyến rũ, sau khi vào cung, nàng được sủng ái, câu này kể rằng sau khi Hoàng đế Huyền Tông nhà Đường nạp Dương Quý Phi, ông sa vào dục lạc và ham mê ca hát, nhảy múa, uống rượu suốt ngày và bỏ bê chính sự.
Chuyện này không thể tiếp tục như thế nữa, phải biết rằng trước khi gặp Hứa Vị, Trần Viễn Văn là một nam nhân dám nghĩ dám làm.
Đầu năm nay, Trần Viễn Văn đã mua một số dự án không tồi với giá khá tốt, sau đó bọn họ đã trực tiếp biến những dự án không mấy nổi tiếng này thành những dự án đầy tiềm năng sau một số xem xét điều chỉnh dự án và hoạt động quảng bá hoành tráng để thu hút sự chú ý. Và thực sự đã có nhiều làn sóng đầu tư khổng lồ tìm đến, Trần Viễn Văn cũng rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp ký thỏa thuận với các nhà đầu tư. Chỉ cần những dự án này hoàn thành, giá trị tài sản ròng của Trần Viễn Văn sẽ lại tăng gấp đôi và danh tiếng của anh trong ngành cũng sẽ càng được khẳng định củng cố. Đến lúc đó, đến cả một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh có nền tảng vững chắc như Tống Thanh Hà,Trần Viễn Văn cũng có thể vượt qua.
Trần Viễn Văn luôn đủ táo bạo trong kinh doanh, người ta nói rằng "phú quý hiểm trung cầu"
*truy cầu phú quý trong sự hiểm nghèo*, ở độ tuổi trẻ như vậy, anh đã dám từ bỏ công việc kinh doanh của gia đình ở Thượng Hải, chạy tới vòng xa lạ hỗn tạp này ở Bắc Kinh, chính là dựa vào lòng dũng cảm phi thường và tầm nhìn xa trông rộng.
Dự án đầu tiên được khởi động thành công vào đầu tháng 2. Là một bộ phim thương mại về gia đình với yếu tố hài, do đã ký hợp đồng đầu tư nên Trần Viễn Văn có đủ kinh phí và đặc biệt còn mời đạo diễn hài kịch nổi tiếng nhất trong nước, cũng như diễn viên có lưu lượng thuộc top đỉnh dạo gần đây- Ngụy Thư Lưu, cùng với sự góp mặt của nhiều diễn viên kỳ cựu. Trước mắt quá trình quay bộ phim này hiện đã gần hoàn thành, đợi sau đó công ty đập thêm tiền vào marketing quảng bá trên khắp các nền tảng và phương tiện đại chúng, Trần Viễn Văn tự tin 100% rằng có thể phát hành bộ phim trong dịp Quốc khánh năm nay và mở ra một con đường bạo đỏ.
Ngoài dự án này, một số dự án khác cũng đang được triển khai một cách có trật tự.
Hôm nay Trần Viễn Văn dậy sớm, khoác lên mình bộ vest lịch sự rồi lái xe đến công ty.
Hôm nay cũng là ngày thứ hai Hứa Vị vào đoàn, tính từ hôm qua lúc cậu rời đi đã trôi qua hơn hai mươi giờ, trong khoảng thời gian này, hai người chỉ trò chuyện vài câu ngắn ngủi trên WeChat.
Sau khi Hứa Vị rời đi, Trần Viễn Văn trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cùng không thể cưỡng lại sự mệt mỏi về thể chất ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì đã là ba bốn giờ chiều, anh ngồi dậy khỏi chăn, cầm điện thoại lên xem, khung chat hiển thị avatar của Hứa Vị không có thông báo gì.
Anh ném điện thoại trở lại bàn đầu giường, lại trùm chăn lên nằm một lúc, một lúc sau mới đứng dậy, cầm điện thoại gửi tin nhắn Hứa Vị.
"Đang ở trường quay à?"
Sau khi gửi đi, anh ở trên giường đợi năm phút, Hứa Vị vẫn chưa trả lời.
"Đồ khốn nhà cậu!"
Anh khàn khàn chửi thầm, ném điện thoại lên giường, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Hương vị của Hứa Vị đêm qua vẫn còn lưu lại trên người anh, trên cổ và ngực cũng đầy những dấu hôn màu đỏ tím.
Cái đồ chó này ăn uống no say xong liền quay lưng đi, anh quả thực không quen.
Toàn thân đau nhức nên tắm chậm hơn bình thường rất nhiều, phải mất nửa giờ Trần Viễn Văn mới khỏa thân ra khỏi phòng tắm.
Anh dùng khăn lau tóc, thoải mái hút thêm một điếu thuốc nữa rồi quay lại phòng ngủ nhấc điện thoại lên.
Tin nhắn của Hứa Vị đã đến.
Chỉ một từ: "Ừ."
Ừ?
Anh nheo mắt nhìn dòng chữ "ừ" dài vô tận trên màn hình, trên môi chậm rãi hình thành một nụ cười khinh bỉ.
"Được rồi, để xem ai trị ai."
Anh thấp giọng mắng, sau đó thoát khỏi giao diện chat với Hứa Vị, cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.
Cả ngày sau đó anh không trả lời Hứa Vị, Hứa Vị cũng không gửi thêm tin nhắn nữa, hai người cứ như vậy không ai chịu nhường ai.
Ngay ngày hôm sau khi đến công ty, Trần Viễn Văn đã triệu tập một số nhân viên đến phòng họp, mọi người tập trung lại để xem xét toàn bộ quá trình triển khai của dự án tiếp theo.
Cuộc họp kéo dài 2 tiếng mới kết thúc, Trần Viễn Văn nhờ trợ lý Thẩm Văn gọi bữa trưa cho mọi người rồi một mình trở về phòng chủ tịch.
Anh không muốn ăn, cũng không ở lại khiến mọi người không gò bó nên dứt khoát rời đi, trở lại văn phòng, anh nhờ Thẩm Văn pha cho mình một tách cà phê lót bụng.
Anh ngồi trên chiếc ghế da phía sau bàn làm việc, thản nhiên lật qua các báo cáo dự án thì có tiếng gõ cửa văn phòng.
"Mời vào." Anh cúi đầu nói.
"Trần tổng..."
Người tới chính là Diệp Vi.
Kể từ ngày chặn tài khoản WeChat của Diệp Vi trước mặt Hứa Vị, Trần Viễn Văn đã không gặp cậu ta một thời gian.
Diệp Vi tựa hồ gầy đi rất nhiều, đứng trước mặt anh với một đôi mắt to ươn ướt, dáng vẻ đáng thương.
Trên thực tế, Trần Viễn Văn luôn dịu dàng, ân cần và không bao giờ gay gắt với người tình nhỏ của mình, anh có phong thái lịch lãm của một quý ông Thượng Hải điển hình.
Đặt tài liệu trên tay xuống, Trần Viễn Văn tựa lưng vào ghế da nhìn Diệp Vi: "Sao vậy? Ai bắt nạt cậu?"
"Trần tổng," Diệp Vi đi tới gần anh, giọng khàn khàn: "Anh định phong sát em à?"
"Phong sát?" Anh lắc đầu, lấy điếu thuốc trên bàn ra, châm lửa, cười nói: "Cậu nghe tin đồn ở đâu vậy? Sao tôi phải phong sát cậu?"
Điện ảnh Văn Thanh thành lập mới được 5 năm, mặc dù dưới sự nhạy bén của Trần Viễn Văn cũng đã tạo ra một số bộ phim bom tấn nhưng vẫn khá khác biệt so với một công ty giải trí lâu đời có gốc rễ sâu sắc như Helu.
Trong đó, điều đau đầu nhất đối với Trần Viễn Văn và cũng điểm khác biệt lớn nhất giữa hai công ty là dưới quyền cả Điện ảnh Văn Thanh hiện nay chưa có nghệ sĩ nào quá nổi bật.
Đối với các công ty giải trí, đôi khi nhân lực còn quan trọng hơn tiền bạc, dưới trướng có người mới có thể không ngừng bồi dưỡng những nghệ sĩ nổi tiếng kiếm tiền cho công ty. Mà đại đa số hầu hết các nghệ sĩ và công ty là cùng nhau phát triển, thường ghi nhớ những ân huệ đã qua với công ty cùng mình trải qua khó khăn, tạo ra một mối liên kết mà người ngoài không thể phá vỡ được.
Wenqing Pictures mới thành lập được một thời gian ngắn, Trần Viễn Văn cũng không phải người Bắc Kinh, vẫn còn quá ít nghệ sĩ có năng lực tốt đến ký hợp đồng với anh.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Diệp Vi chỉ ở mức bình thường nhưng may mắn cậu ta rất được công chúng yêu thích, cộng với tính cách dễ thương và vẻ ngoài thanh tú nên fan nữ rất nhiều, nếu Hứa Vị không đến thì Diệp Vi vẫn sẽ là đối tượng được Trần Viễn Văn bồi dưỡng nhất trong vài năm tới, anh có lý do gì để chặt một cái cây có thể hái ra tiền được?
"Nhưng anh... anh xóa WeChat em. Bây giờ em không thể liên lạc được với anh, anh cũng lấy chị Lily đi mà không sắp xếp người đại diện mới cho em," Diệp Vi càng nói giọng càng đáng thương hơn: "Em tưởng anh tức giận rồi muốn phong sát em vì lần trước em không nghe lời."
WeChat của Diệp Vi...
Đích thực việc này Trần Viễn Văn có chút chột dạ.
Anh luôn dễ dàng hòa hợp với người cũ, đồng thời vì mọi người đều ở cùng một vòng, chắc chắn sẽ phải liên hệ trong công việc nên anh không bao giờ xóa thông tin liên lạc.
Nếu không phải vì việc lúc đó quá gấp, Trần tổng cũng không mắc sai lầm như vậy.
Nếu không phải vì dỗ dành Hứa Vị, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới việc xóa WeChat Diệp Vi.
Anh rít một hơi thuốc thật sâu, dập tàn thuốc, lấy điện thoại ra nói với Diệp Vi: "Lần đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi lỡ tay, cậu thêm lại đi. "
Diệp Vi không tin nhìn anh: "Thật sao? Anh không giận em nữa à?"
"Tôi có việc gì phải giận cậu?" Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho Diệp Vi: "Trần tổng là người keo kiệt như vậy sao? Cậu thêm WeChat lại đi. Lát nữa tôi nói Thẩm Văn đưa cho cậu một kịch bản mới và sắp xếp một quản lý khác. Cứ yên tâm chuẩn bị đóng phim đi. Đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn phong sát gì đó nữa."
Diệp Vi bị bỏ rơi hơn hai tháng, trong lòng vô cùng lo lắng, nghe anh nói vậy trong nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, cậu ta đi đến phía sau bàn, ngồi xổm xuống, ôm lấy tay anh áp lên mặt mình.
"Vậy cũng để em quay lại với anh, được không? Em hứa, lần này em sẽ không làm gì quá giới hạn nữa. Em sẽ ở bên lặng lẽ thôi, dù anh có Hứa Vị bên cạnh em cũng không quan tâm, thỉnh thoảng dành cho em một chút thời gian thôi, Trần tổng, em xin anh, được không?
Anh cụp mắt nhìn Diệp Vi, ngón tay vuốt ve gò má, lau nước mắt trên khóe mắt cậu ta: "Diệp Vi, đừng lãng phí bản thân, cũng đừng lãng phí với Trần tổng. Quá khứ đã là quá khứ. Tương lai cậu vẫn có thể hạnh phúc. Yên tâm ở lại Văn Thanh, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, cậu là người chính tay tôi lựa chọn, bất kể sau này có ai đến công ty, tài nguyên của cậu chính là của cậu, không cần lo lắng, nhưng mặt khác trong lòng cậu tốt nhất cũng đừng thay đổi."
Anh thu tay lại, nhìn Diệp Vi nói: "Nghe hiểu không?"
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, vẻ mặt có thể gọi là ôn hòa, nhưng Diệp Vi đã ở bên anh lâu như vậy, cũng hiểu rằng một khi anh đã quyết định điều gì thì sẽ không có khả năng thay đổi.
Diệp Vi mệt mỏi đứng dậy, giơ tay lau nước mắt, gật đầu nói: "Trần tổng, em hiểu, tôi sẽ không bao giờ nói lại những lời này."
"Được rồi, không có việc gì thì ra ngoài đi, tôi để Thẩm Văn sắp xếp mọi việc tiếp theo cho cậu."
"Vâng" Diệp Vi ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, "Trần tổng, vậy em đi đây."
"Đi đi." Anh gật đầu rồi cầm bản báo cáo trên bàn lên lần nữa.
Xử lý xong công việc của công ty, trời cũng đã xế chiều, Trần Viễn Văn lái xe rời khỏi tòa nhà.
Nhưng thay vì trực tiếp về nhà, anh lại đến một phòng tập gym khá có tiếng gần đây.
Trần Viễn Văn không thích tập thể dục, anh vốn gầy, cũng không đặc biệt luyện tập gì, hơn nữa, nhịp sống của anh trước đây rất thất thường, khi rảnh rỗi, nếu không ở trên giường với người tình thì cũng đi chơi đùa cùng với nhóm bạn của Cao Dương, lấy đâu ra thời gian tập thể hình?
Nhưng sau khi cùng Hứa Vị ở một chỗ, có lẽ vì dáng người của Hứa Vị quá hoàn hảo, hoặc có lẽ vì thay đổi vị trí, anh vô tình bắt đầu chú ý đến dáng người của chính mình.
So với cơ bắp rắn chắc của Hứa Vị, anh tuy gầy nhưng phần lớn bộ phận trên cơ thể đều mềm mại, dáng người mặc đồ cảm giác khá thoải mái, nhưng đối với cương vị một người đàn ông mà nói thì trông không đẹp mắt chút nào.
Đặc biệt là sau khi anh ở dưới có tìm một số video tham khảo, phát hiện ra mông của mình vẫn chưa đạt chuẩn.
Không đủ cong, cũng không đủ đầy đặn, tuy hình dáng không tệ lắm nhưng cũng không thể coi là vượt trội.
Vì vậy, anh quyết định tranh thủ thời gian Hứa Vị vắng mặt sẽ chăm chỉ luyện tập.
Sau khi vào phòng tập, anh nhanh chóng làm thẻ, còn đặc biệt thuê một trong những huấn luyện viên thể hình giàu kinh nghiệm nhất để cùng tập luyện, trọng tâm là phần mông.
Cuộc sống sinh hoạt lành mạnh bắt đầu nhanh chóng, ban ngày đến công ty, tan làm đến phòng tập thể hình, một tuần trôi qua nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian này, Cao Dương có gọi điện gọi ra ngoài uống rượu, nhưng anh từ chối không đi.
Còn Hứa vị cũng không liên lạc gì thêm sau chữ "Ừ" kia, anh cũng không gọi điện hay nhắn tin cho Hứa Vị.
Dù rất tức giận nhưng không thể không quan tâm đến tình hình hiện tại của Hứa Vị, Helu là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim "Sương mù" nên quyền hạn của anh cũng có hạn, chắc chắn Hứa Vị cũng có nhiều đãi ngộ tốtđươc không được quá có được quá nhiều ưu đãi. Hứa Vị lại là người mới, anh có chút lo lắng cậu sẽ bị đoàn phim bắt nạt.
Nhưng nghĩ lại, anh lại càng sợ Hứa Vị sẽ được đoàn phim đối xử ưu ái.
Bởi vì nếu Hứa Vị được như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đều là do Tống Thanh Hà quan tâm.
Trần Viễn cũng khó mà nói Hứa Vị có biết gì về tâm tư của Tống Thanh Hà đối với cậu không, vì vậy mặc dù trong lòng thập phần chán chán ghét Tống Thanh Hà nhưng anh chưa bao giờ bày tỏ thái độ trước mặt Hứa Vị.
Trần Viễn Văn cũng không ngu ngốc, nếu Hứa Vị biết được ý định của Tống Thanh Hà, nếu anh còn nói ra chẳng phải là thể hiện mình không tự tin và nhỏ mọn sao? Còn nếu Hứa Vị hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tống Thanh Hàm anh ở trước mặt nói ra chẳng phải Hứa Vị sẽ chủ động quan tâm và để ý sao? Vậy thì chẳng khác nào anh giúp Tống Thanh Hà, anh cũng có có trái tim Bồ Tát.
Sau nhiều suy nghĩ, anh vẫn gọi điện cho Lily vào tối chủ nhật.
Anh hỏi Lily về tình hình của Hứa Vị trên trường quay. Cô nói mọi việc đều ổn.
Sau đó anh lại lơ đãng hỏi gần đây đoàn phim có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.
Lily nói không có nhưng Tống tổng có đến thăm đoàn phim hai ngày trước, lúc đó trường quay khá bận rộn, này có được coi là một chuyện đặc biệt không?
Nghe xong, Trần Viễn Văn nhấc chân đá mạnh vào bàn cà phê, nghĩ thầm, mẹ nó đương nhiên quan trọng, không thì tính cái gì quan trọng?!
Anh thản nhiên nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Cảm giác chán nản tràn ngập trong lồng ngực, động tác hút thuốc cũng vô tình trở nên dữ dội, anh rít một hơi thuốc dài, lấy điện thoại ra và bấm vào hộp thoại WeChat của Hứa Vị.
Ngón tay anh dừng lại trên màn hình vài giây, lúc này mới nhắn một câu.
Anh nói: "Cậu con mẹ nó có phải đang cố ý câu tôi đúng không? Cho cậu mười phút. Nếu trong vòng mười phút mà không gọi cho tôi, cậu có thể cuốn gói cút đi, cũng đừng mẹ nó nghĩ gặp mặt lão tử nữa, cậu suy nghĩ kỹ đi!"
Gửi tin nhắn xong, anh nhét điện thoại lại vào túi, đứng trước cửa sổ kính hướng ra ban công, im lặng hút thuốc.
Sau khoảng một phút, có lẽ là 50 giây, điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy ra xem, thấy hai chữ lớn hiện lên màn hình - Hứa Vị.