Dịch: Mẫn Mẫn.
Ngày tháng ở lì trong nhà dưỡng thai vô cùng nhàm chán, Đường Uông cũng chẳng nhớ đây đã là lần thứ mấy mình ngủ quên trong lúc xem bài vở rồi.
Cơ bụng suýt nhú giờ đây cũng mất hết hi vọng, cậu suốt ngày chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn nên mỡ bụng một lúc một nhiều.
Hôm nay ngủ dậy Đường Uông nhận được thực đơn dự kiến cho bữa tối nay từ ba lớn, cậu liền đánh dấu X vào một trong số đó biểu thị rằng mình không muốn ăn. Dạo này thỉnh thoảng Đường Uông lại có hiện tượng thai nghén nên ba lớn mới phải hỏi trước ý cậu như thế.
Đường Uông lại nhắn tin cho Liêu Nguyên Tân hỏi tiến độ chương trình học trên lớp, đối phương liền gửi vài bức ảnh chụp bài ghi sang.
[Liêu Nguyên Tân: Cuộc thi Marathon cuối tuần này cậu có đến không?]
Lúc này Đường Uông mới sực nhớ ra chuyện mình từng đăng ký làm tình nguyện viên cho cuộc thi Marathon cấp thành phố.
[Đường Uông: Hình như... Không được...]
[Liêu Nguyên Tân: Vậy thì căng đó, hay để mình hỏi anh Từ giúp cậu nha?]
Sau cái hôm Từ Văn đến thăm, Đường Uông không còn nhận được tin nhắn của hắn nữa, Liêu Nguyên Tân cũng biết chuyện đó nên mới ngỏ ý chủ động giúp đỡ.
Sau khi gửi sticker "cảm ơn" xong, Đường Uông chỉ việc ngồi chờ cậu chàng reply, cậu đăng ký ghi danh làm tình nguyện viên cũng lâu rồi nên bây giờ đổi người thì lại không được hay cho lắm.
Đường Uông mới nghĩ, đến lúc đó xin làm việc nào đó nhẹ nhàng một chút thì chắc hẳn mình sẽ được đi.
Trong lúc suy tư, có tiếng chuông cửa vang lên, Đường Uông ngước mắt nhìn đồng hồ, miệng lầm bầm một câu "Lại tới nữa" rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, quả nhiên là Châu Giang Hành.
"Chỉ có mình anh thôi à?" Đường Uông không thấy mấy người áo đen mọi khi vẫn đi với Châu Giang Hành, cậu nhớ đến cái lần trong con hẻm nọ, bèn thắc mắc: "Mỗi tháng được nghỉ một lần?"
"Bọn họ ở dưới lầu." Châu Giang Hành nói xong cũng không có ý định vào trong, tầm mắt của anh dừng tại vết lằn đỏ trên mặt do lúc ngủ bị đè trúng của Đường Uông, khóe miệng khẽ cong lên, "Có muốn ra ngoài tản bộ không? Cứ nằm mãi cũng không tốt."
Mỗi ngày sau giờ cơm, Đường Uông đều sẽ đi dạo một vòng với ba lớn, đó cũng là cơ hội duy nhất để cậu ra khỏi nhà, cho nên khi nghe Châu Giang Hành đề nghị như thế, Đường Uông lập tức đồng ý ngay mà chẳng hề do dự.
Đường Uông chạy đi đổi giày, cầm lấy chìa khóa rồi lon ton ra ngoài với anh.
"Cạnh quán cafe chúng ta tới lần trước có một công viên, đến đó đi dạo không lo chạm mặt người quen." Châu Giang Hành đề nghị.
"Ừm." Chỗ đó cũng đồng thời ngược hướng với bệnh viện của ba nhỏ, cậu cũng không sợ gặp phải đồng nghiệp của Dụ Doãn.
Nhưng mà...
Khóe mắt Đường Uông say đắm nhìn gương mặt điển trai đầy sức hút nam tính của anh, đến khi lên xe rồi mà cậu vẫn lưu luyến nhìn mặt Châu Giang Hành.
Mấy ngày nay, ngoài nhắn tin và gọi điện thoại trò chuyện ra thì Châu Giang Hành lại có thêm một việc, đó là những khi nhà không có ai, anh sẽ đến tận cửa thăm hỏi, gọt trái cây hoặc đi xem phim với Đường Uông.
Ngẫm lại thì hành động lén lút người nhà này của họ trông như đang bí mật hẹn hò vậy.
"Đẹp không?"
"Đẹp." Đường Uông đang bận nghĩ ngợi, bị Châu Giang Hành hỏi thế là buột miệng nói luôn tiếng lòng.
"Kết hôn rồi thì ngắm khi nào cũng được." Từng câu từng chữ tuôn ra từ miệng đối phương như chiếc móc câu mê hoặc lòng người, vươn tới móc lấy trái tim cậu.
Suýt chút nữa Đường Uông đã buột miệng đồng ý, may mà cậu vẫn còn lý trí ngậm miệng kịp thời.
Châu Giang Hành tâm cơ thật, nhân lúc cậu sơ ý cố tình lôi cậu vào tròng!
"Ngắm mãi sẽ chán mất." Đường Uông vội di chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa kính xe.
"Anh có tự tin với gương mặt của mình." Châu Giang Hành lia mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại chợt sáng lên trong tay Đường Uông, ánh mắt ánh lên vẻ ghen tị rồi nhanh chóng vụt mất.
"..." Xí.
Vì bị Châu Giang Hành chọc ghẹo nên đến khi xuống xe, Đường Uông cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn mặt anh nữa, ấy thế mà cuối cùng cậu vẫn bị đối phương thu hút sự chú ý.
Yết hầu chuyển động lên xuống khi nói chuyện, mu bàn tay vịn lấy tay cầm nổi rõ gân xanh, xương bả vai đằng sau tấm lưng to rộng nhô ra lúc cúi người...
Trong mắt Đường Uông, Châu Giang Hành trông như chất hormone di động, chỗ nào trên người anh cũng hấp dẫn cậu phải ngó mắt nhìn thêm mấy lần.
Mà đương sự trở thành đối tượng bị dòm ngó thì vui như mở cờ, người nào đó còn cố ý cởi bớt hai cúc áo trên cùng, đến khi nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ, trong mắt Châu Giang Hành cũng đong đầy vẻ thỏa mãn.
Tiếng động bên tai càng nhanh và nặng hơn, Châu Giang Hành không kiềm được lấy ngón trỏ quẹt lên mu bàn tay cậu.
"Tại sao lại có người bán bột xiên [1] ở công viên vậy chứ?" Đường Uông ngửi thấy mùi thì là và ớt cay, nước miếng lập tức ứa đầy khoang miệng, kiểu người một ngày không ăn cay liền khó chịu như cậu đã không đụng món cay sắp gần hai tuần, bây giờ chỉ ngửi mùi thôi là cậu đã tưởng tượng ra được vị sa tế bùng nổ trong vòng miệng là như thế nào rồi.
"..." Châu Giang Hành cứ ngỡ Đường Đường thèm khát cơ thể mình, hóa ra cậu chỉ đang thèm bột xiên.
Độ nguy cơ của cậu minh tinh trên màn hình khóa hiện tại đã xếp sau món bột xiên.
"Chúng ta đi chỗ khác đi, ở đây thơm quá tôi chịu không nổi." Đường Uông điên cuồng níu giữ hương thơm hòa lẫn trong không khí, cậu sợ mình lên cơn thèm, không cưỡng được lại chạy đi mua.
"Đúng là nên đi thật." Châu Giang Hành cảm thấy trên người mình cũng đã bắt đầu ám mùi xiên nướng rồi.
May mà công viên cũng rộng, hai người đi một hồi, trong không khí giờ đây chỉ còn lại hương cỏ cây thoang thoảng của thực vật xanh.
"Ngồi xuống nghỉ một lát nào." Thấy thời gian đi bộ đã đủ lâu, Châu Giang Hành bèn bảo Đường Uông ngồi xuống ghế đá.
Đường Uông làm theo, nhưng vừa mới ngồi xuống lại chợt nhớ mình vẫn đang nói chuyện với Liêu Nguyên Tân, thế là vội vã lấy điện thoại ra xem.
[Liêu Nguyên Tân: Mình hỏi rồi, hình như không xin được á, trừ phi có giấy xác nhận của bệnh viện, ai mà trốn tham gia cuộc thi Marathon cấp thành phố là trường biết hết.]
[Liêu Nguyên Tân: Anh Từ nói đến lúc đó có thể sắp xếp việc nhẹ cho cậu, bảo cậu cứ yên tâm.]
[Liêu Nguyên Tân: Cậu thấy sao?]
[Đường Uông: Để mình đi hỏi ý kiến bác sĩ.]
Đường Uông nhắn xong bỗng cảm giác bầu trời chợt tối lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ, đến khi Đường Uông cúi xuống thì chiếc bóng đó không xuất hiện lần nào nữa.
Chẳng hiểu tại sao Đường Uông lại nhìn sang Châu Giang Hành đang ngồi bên cạnh, nhưng đối phương vẫn đang cặm cụi xắn tay áo, trông chả giống vừa đọc trộm tin nhắn của mình tẹo nào.
Sau từng vòng tay áo được xắn lên, cánh tay cơ bắp đầy săn chắc cũng lộ ra, nhưng như vậy lại khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những nơi cũng bị quần áo che chắn khác trên cơ thể.
Đường Uông cứ có cảm giác Châu Giang Hành không phải là người ngồi xe lăn lâu năm.
"Ừm... anh..." Đường Uông vừa lên tiếng nói được hai chữ thì lại im bặt, suýt chút nữa cậu đã hỏi đối phương rằng hai chân của anh có thể đi đứng hay không.
"Tôi thế nào?" Châu Giang Hành nghe hỏi bèn quay sang nhìn Đường Uông với ánh nhìn đầy nghi hoặc.
"Đồng hồ của anh... đẹp thật..." Tầm mắt cậu lướt trúng chiếc đồng hồ màu đen trên tay Châu Giang Hành nên liền lấy nó làm cớ để nói.
Châu Giang Hành chỉ cười không đáp, Đường Uông say mê nhìn gương mặt đó đến độ ngơ ngác, đến khi chuông điện thoại vang lên mới định thần lại được.
"Ba lớn ạ?" Đường Uông nhận điện thoại.
"Dạ? Con không ăn củ cải đâu..."
"Lát nữa ba về á?"
Sau khi cúp máy, Đường Uông mới nhìn Châu Giang Hành.
"Ba tôi sắp về tới nhà rồi!"
"Năm phút trước tôi vừa báo tài xế rồi, chắc hẳn xe đang dừng ở cửa Đông."
Chỗ hai người đang ngồi vừa hay sát bên cạnh cửa Đông công viên, Đường Uông trông mắt nhìn sang, quả nhiên xe bọn họ đang đỗ bên vệ đường.
Cảm giác giấu giếm gia đình yêu đương nhăng nhít càng ngày càng giống.
Xe chở cả hai về nhà trong vòng năm phút, Châu Giang Hành đưa Đường Uông lên lầu, lúc hai người đi vào thang máy thì ngửi phải một mùi hôi nồng nặc.
"Chắc chắn người đi thang máy lúc nãy mua bún ốc!" Đường Uông bịt mũi, sốt ruột nhìn số tầng, cảm giác buồn nôn cũng dâng trào theo từng đợt nhảy số.
Cửa thang máy vừa mở ra, Đường Uông lập tức bổ nhào ra ngoài rồi nôn thốc nôn tháo tại thùng rác ở cầu thang.
Cơm trưa bị mửa sạch sẽ, chờ cho Đường Uông ngẩng đầu lên, có một người lấy khăn tay lau sạch dịch bẩn dính bên mép giúp mình.
Đường Uông nhìn Châu Giang Hành, dù cầu thang bộ tối tăm nhưng cậu vẫn thấy rõ vẻ đau lòng hiện hữu trên nét mặt anh, chẳng hề trông ra xúc cảm chê bai hay ghê tởm gì cậu.
"Ở đây ngột ngạt nhiều bụi lắm, chúng ta ra ngoài đi." Giọng điệu đối phương nhẹ nhàng hết mức, nghe cứ như đang dỗ dành Đường Uông vậy.
Ra khỏi cầu thang, Đường Uông đi về phía cửa nhà, trong miệng còn đọng lại vị dịch dạ dày gây khó chịu nên cậu cực kì muốn súc miệng.
"Đường Đường, em có hối hận không?"
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Đường Uông chợt nghe Châu Giang Hành hỏi một câu khẽ khàng như gió.
Lúc súc miệng, Đường Uông cũng suy nghĩ đến câu trả lời của vấn đề này, mình có hối hận hay không?
Cậu không hối hận, không hề hối hận vì ngày hôm đó đã lên giường với anh, cũng không hối hận khi có đứa bé này.
Súc miệng xong, Đường Uông ngậm một trái mơ chua, đây cũng là một trong số đống đồ ăn vặt Châu Giang Hành mang đến cho cậu, vị của nó chua tới mức không có lấy chút ngọt, nhưng Đường Uông lại cứ thích ăn như thế.
Đường Uông hoàn toàn không biết Châu Giang Hành đang ở quảng trường con ngước nhìn mình thông qua cửa sổ phòng cậu.
Điện thoại rung lên, Châu Giang Hành nhận được tin nhắn cậu gửi.
[Đường Đường: Không hối hận.]
[Đường Đường: Lọ mơ sắp cạn đáy.jpg]
[Đường Đường: Meme mèo con ngầm ra hiệu]
Trước lúc Đường Bình Chiêm về tới nhà, cuối cùng Châu Giang Hành cũng nhận được câu trả lời mà mình hài lòng.
[Châu Giang Hành: Đã lên lịch mua.]
"Tối nay ba có việc, chừng nào ba nhỏ về sẽ đi bộ với con." Đường Bình Chiêm xách rau cải với xương sườn đi vào trong bếp.
"Cứ để ba nhỏ nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay con lười lắm, không muốn làm gì hết." Thật ra cậu đã lén đi dạo một vòng với Châu Giang Hành rồi.
"Có thấy khó chịu hay đau bụng gì không?"
"Không ạ, nhưng con cứ thích ngủ, bài vở hôm nay lại chưa xem xong." Lúc Đường Uông ép bưởi chùm uống thì sẵn tiện làm cho hai cha một chút nước ép dưa hấu.
Xong xuôi, Đường Uông bưng nước ép về lại phòng, cặm cụi chép hết bài vở mà Liêu Nguyên Tân đã chụp gửi sang.
Cho đến tối Dụ Doãn về nhà, Đường Uông mới hỏi ý hai cha về chuyện tình nguyện viên, ba nhỏ và ba lớn đều không đồng ý cho cậu tham gia.
Nhưng cậu đã đăng ký rồi, Đường Uông không muốn làm phiền người khác, kể cả đã nói hết lời thì Đường Uông chỉ có nước ở nhà mà thôi.
Trước giờ đi ngủ, Liêu Nguyên Tân bất chợt gọi điện cho cậu.
"Đường Uông, cậu may mắn thật đó!"
"Mình có trúng số đâu."
"Không phải cái này, cậu biết tầng này của mình có người trong Hội sinh viên mà, họ nói vị trí công tác trong cuộc thi có sự thay đổi, trường chúng ta phụ trách thêm việc ghi chép, tức là ngồi trong lều tại vạch đích ghi chép lại thành tích thi đấu của từng người á."
"Mình thuật lại tình hình của cậu cho Hội trưởng Hà, anh ấy nói nếu cậu đến thì sẽ sắp xếp việc này cho cậu!"
"Vậy mình đi!" Đường Uông nghĩ chắc hẳn ba nhỏ và ba lớn sẽ không ngăn cản cậu nữa.
Sau khi cúp máy, thấy cuộc gọi giữa mình và Châu Giang Hành bị ngắt giữa chừng, Đường Uông bèn nhấn gọi lại cho anh.
Trước lúc Liêu Nguyên Tân gọi tới, cậu vẫn đang nói chuyện điện thoại với Châu Giang Hành.
"Tôi có điện thoại." Đường Uông giải thích.
"Ừm, em bị nôn nghén từ khi nào?" Hòa cùng giọng nói của Châu Giang Hành còn là tiếng lật giấy soàn soạt.
"Một tuần nay rồi, cũng không thường xuyên lắm đâu, thỉnh thoảng mới bị thôi, chỉ tại mùi bún ốc hôm nay làm tôi khó chịu nên..."
"Đường Đường..."
"Em có muốn chuyển đến ở cùng anh không, anh có thể ở nhà chăm sóc cho em."
"Không muốn." Đường Uông lập tức từ chối, "Tôi hoàn toàn không hiểu biết gì về anh, trừ tên anh ra thì tôi chẳng biết gì nữa cả."
"Anh biết rồi, tại anh đường đột quá." Châu Giang Hành thành khẩn xin lỗi cậu, "Anh còn có việc, anh cúp trước nhé, em ngủ sớm đi."
Tối nào Đường Uông cũng nấu cháo qua điện thoại với Châu Giang Hành, lần nào trò chuyện với đối phương, cậu cũng vô thức kể cho anh nghe về chuyện của bản thân, tỉ như trong nhà không có ai, hôm nay cậu đã làm gì, nhưng Đường Uông lại quên khuấy đi việc tìm hiểu cuộc đời người nọ.
Mỗi lần cậu ngáp sẽ là thời điểm kết thúc cuộc trò chuyện. Nhưng hôm nay cậu còn chưa buồn ngủ thì Châu Giang Hành đã cúp máy trước rồi.
"Lần sau mình từ chối uyển chuyển hơn một chút vậy." Đường Uông lấy tay cào mái tóc xõa tung sau khi sấy khô của mình, tắt đèn rồi leo lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, cậu ngủ tới khi tự tỉnh giấc, Đường Uông kiểm tra tin nhắn trong điện thoại trước, không ngờ hai giờ sáng Châu Giang Hành lại gửi tin nhắn đến cho mình.
Cậu nhập nhèm hai mắt, nhấn mở khung chat cả hai ra, đối phương đã gửi cho Đường Uông file bảng tính.
Tên tài liệu: Đưa em đi tìm hiểu toàn diện về Châu Giang Hành.
Toàn diện? Toàn diện đến nhường nào? Là kiểu có bao nhiêu múi cũng công khai ấy hả? Đường Uông mới ngủ dậy, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo mà nghĩ.
__
Bột xiên có xuất xứ từ khu vực Quan Trung, Thiểm Tây, Trung Quốc. Món này sẽ có vị thơm, cay và hương thì là (bên Trung bỏ thì là như người Việt mình bỏ tiêu vậy đó hic). Người ta sẽ uốn tinh bột mì thành hình xoắn ốc rồi nướng với than, rắc gia vị với tương lên là ra thành phẩm.