Thứ Hai, trước khi Đường Bình Chiêm và Dụ Doãn đến sân bay thì tiện đường đưa con trai về lại trường.
Đường Uông chậm rãi cất bước đến nhà ăn mua bữa sáng giúp ba người trong băng nhóm Đọc thực đơn, miệng còn đang nhấm nháp sữa đậu nành ba nhỏ cho.
“Đường Uông!”
Bước chân cậu bỗng khựng lại, nghe thấy tiếng gọi bèn ngó mắt trông sang, Từ Văn đứng lẫn bên trong đám người bên Hội sinh viên đang mỉm cười nhìn cậu, cánh tay hắn còn nẹp bìa kẹp phiếu điểm danh.
Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh
Đường Uông đáp một tiếng rồi ngoảnh đầu đi tiếp, đến khi nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch vang lên từ phía sau thì mới biết Từ Văn đã đuổi kịp mình.
“Em đến nhà ăn à? Vừa hay ăn chung đi, anh mới làm điểm danh cho Tân sinh viên xong.” Từ Văn vô cùng tự nhiên đi sóng đôi với Đường Uông.
“Em ăn sáng rồi ạ, bây giờ chỉ đi mua bữa sáng cho bạn cùng phòng thôi.”
“Nhìn em giống mới từ nhà đến trường thế, em ăn sáng ở nhà à?”
Đường Uông cứ nghĩ mình thành thật như thế thì sẽ kết thúc được chủ đề này, nhưng cậu không ngờ câu tiếp theo của Từ Văn lại là câu hỏi càng mang tính đời tư hơn.
Đường Uông cực kì không thích kể lể chuyện nhà của bản thân, trước đây là vì người khác sẽ kì thị, sau này có nói thì người đời cũng sẽ săm soi vấn đề gia cảnh của cậu.
“Đàn anh, em đang bị đau họng.” Đường Uông vội viện cớ nhằm kết thúc cuộc trò chuyện, tối hôm qua ba nhỏ làm thịt heo luộc cay cho cả nhà ăn, hậu quả là sáng nay Đường Uông đỏ hết cả mắt, nom rất giống như đang bị bệnh.
__
Nì ai wô á wô ai nì nì sư bíng chấng thiên mì mi ✨
Đọc full trên WP 😙