Ngầm thừa nhận bọn họ chính là những cô nhi trong cô nhi viện này sao…?
Như vậy nghĩa là gì?
Áng mây đen sợ hãi từ từ bao phủ tâm hồn mỗi người chơi, khiến bọn họ không thể không suy nghĩ vẩn vơ.
Mạc Dịch dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi để ý thấy tấm thẻ treo đầu giường nơi mình tỉnh lại đề tên tôi, nếu suy đoán này là chính xác, vậy mọi người cũng sẽ gặp phải tình trạng giống như vậy.”
Nghe thế sắc mặt mọi người tệ hẳn đi. Mạc Dịch tiếp tục: “Hôm nay đến thời điểm nghỉ ngơi, mọi người nhất định phải trở lại giường ngủ của chính mình mới được.”
Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện đó, thần sắc trên mặt vì thế mà càng ảm đạm hơn.
Rõ ràng ở màn chơi này thời gian tính theo ngày, mà buổi tối đương nhiên là lúc nguy hiểm nhất.
Dễ nhận thấy quy tắc trò chơi đặt ra là để phân tán mọi người vào thời điểm nguy hiểm nhất đó.
Ý đồ của nó thật đáng ghê tởm.
Trong lúc mọi người âm thầm suy tính thì Mạc Dịch cúi đầu lục lọi trong ba lô, lấy ra một chiếc bút cùng tập giấy nhớ.
Anh đi đến trước bàn khom lưng hí hoáy viết, ngón tay xương xương dài mảnh cầm cán bút, không bao lâu liền đứng lên, dán tấm giấy nhớ lên vách tường.
Mọi người vội vàng vây quanh xem xét.
Trên tờ giấy vàng nhạt là vết bút xanh chưa khô, vẫn còn thoang thoảng mùi mực, chữ viết ngay hàng thẳng lối ghi chép lại thời gian biểu của cô nhi viện.
Một người đàn ông hỏi vẻ băn khoăn: “Cậu có chắc mình nhớ đúng hết không? Nếu chỉ sai một chút thôi thì… Chúng ta phải mất mạng.”
Mạc Dịch đưa mắt nhìn sang, lập tức nhận ra đây là kẻ vừa nãy đã túm cổ áo chất vấn anh, còn chưa kịp nói gì thì Tống Kỳ từ nãy đến giờ vẫn im lặng bên cạnh đột nhiên tiến đến, đôi đồng tử nhạt màu đối diện người nọ, trong mắt không biểu lộ vui buồn:
“Nếu không tin thì tự mình đi xem.”
Nói xong, hắn khẽ cười một tiếng vẻ trào phúng:
“Phòng viện trưởng bất kể thời gian nào đều cấm chỉ bước vào.”
Có lẽ do dư âm bóng ma tâm lý lúc trước, kẻ kia bị Tống Kỳ liếc một cái đã co rúm người giật lùi vài bước về phía sau, sau đó theo bản năng nhìn lại nội dung trên tấm giấy nhớ.
Tống Kỳ nói đúng, phòng viện trưởng bất kể thời khắc nào đều là cấm địa.
Rõ ràng hắn đang ám chỉ:
Chỉ cần bước vào phòng viện trưởng là vi phạm nội quy, chắc chắn bị treo cổ. Nếu anh ta nghi ngờ manh mối mà Mạc Dịch đã suýt đánh đổi bằng mạng sống này, thì tự mình đi chứng thực xem.
Kẻ đó đành ngượng ngùng ngậm miệng không nói gì nữa.
Tống Kỳ sắc mặt u ám cầm tay Mạc Dịch kéo đi, dẫn anh trở lại căn phòng ngủ ban đầu, lực kéo tuy nhẹ nhàng nhưng hàm ý không cho phản kháng.
Mạc Dịch còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Tống Kỳ ấn bả vai ép ngồi xuống chiếc giường treo tên mình.
Còn hắn ngồi xổm trước giường, cẩn thận nâng tay trái của anh lên.
Đôi môi mỏng mím chặt đến nỗi gần như mất sạch huyết sắc.
Hắn xem xét bàn tay anh.
Bởi thình lình xảy ra chuyện, bọn họ vội tụ hội cùng những người chơi khác nên vết thương của Mạc Dịch đến giờ vẫn chưa được sơ cứu.
… Mạc Dịch mang thương tích như vậy mà cứ chịu đựng, chẳng hé răng nửa lời.
Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, mu bàn tay gần như trong suốt, xương ngón tay trật khớp rủ xuống lay lắt. Do phản ứng sinh lý, năm ngón tay dài mảnh run lên bần bật, lạnh lẽo cứng đờ nằm trong lòng bàn tay Tống Kỳ.
Hắn cụp mắt chăm chú nhìn tay Mạc Dịch đăm đăm, từ khuôn mặt lãnh ngạnh không thể nhận ra cảm xúc trong lòng hắn lúc này là gì. Tống Kỳ hỏi anh mà chẳng buồn ngẩng đầu lên:
“Anh có mang theo đồ sơ cứu không?”
Mạc Dịch bất tri bất giác gật đầu, thò tay ra phía sau tìm ba lô, nhưng giữa chừng bị Tống Kỳ ngăn lại:
“Để tôi.”
Liền thấy hắn kéo khóa, lục lọi một lúc rồi lấy ra lọ khử trùng, băng vải cùng thuốc chống viêm.
Ngay sau đó, Tống Kỳ mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, huơ huơ ngón trỏ và ngón giữa trước mắt anh: “Xem này, con thỏ.”
Mạc Dịch hoang mang nhìn theo: gì?
Giây sau, thừa dịp Mạc Dịch bị phân tâm bởi động tác ấy, Tống Kỳ bẻ mạnh tay.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” gọn lỏn vang lên, hai ngón tay trật khớp của Mạc Dịch đã bị Tống Kỳ đột ngột chỉnh về vị trí ban đầu.
“Đ* má!!” Quá đau khiến Mạc Dịch buột miệng chửi thề, suýt nữa thì rơi lệ, toàn thân run rẩy nắm chặt bàn tay trái nhức buốt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nét mặt Tống Kỳ vô thức trở nên dịu dàng, hắn với tay lấy thuốc trị thương và nước sát trùng để xử lý miệng vết thương cho anh, rồi cẩn thận dùng băng vải quấn lại.
Trong suốt toàn bộ quá trình đó Mạc Dịch vẫn hoảng hốt, đôi mắt hoang mang xem Tống Kỳ bó tay anh thành cái bánh chưng, cả buổi mới lấy lại giọng nói của mình.
“Anh…”
Tống Kỳ ngó Mạc Dịch, mặt mày cũng trở nên mềm mại, hắn khẽ cười một tiếng:
“Nếu anh thấy chưa xi nhê thì cứ tiếp tục bị thương, tôi lại tiếp tục cho anh xem thỏ.”
Mạc Dịch: “…???”
Thằng cha này bị nghiện trò đó có phải không?
Dẫu biết Tống Kỳ làm thế để đánh lạc hướng sự chú ý của anh, nhưng sao trong lòng vẫn tức ói máu vậy chứ.
Mạc Dịch nghiến răng nhìn thật kỹ bàn tay trái đang bị băng kín như xác ướp, rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm về sau phải hạn chế số lần bị thương mới được.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Mạc Dịch thoáng sửng sốt nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Ngay từ đầu trò chơi, anh đã chỉnh thời gian cho khớp với con số đếm ngược để tiện bề theo dõi.
Lúc này kim đồng hồ chỉ hướng 8:40.
Nghĩa là trò chơi đã trôi qua được 8 tiếng 40 phút rồi.
Mạc Dịch suy nghĩ một chút, liên hệ giữa thời điểm lần trước chuông kêu, căn phòng khiến hai người nọ tử vong và thời gian biểu mà bản thân anh nhìn thấy, nhanh chóng rút ra kết luận.
Dù không gian bên ngoài tòa kiến trúc luôn là một màu đen tăm tối thì màn chơi này vẫn phân biệt “ban ngày” cùng “ban đêm”.
Bọn họ hẳn đã bắt đầu trò chơi vào đúng “12 giờ trưa”, tiếp theo đó là thời gian tự do hoạt động của cô nhi viện, dựa theo quy định thì trong thời gian tự do hoạt động, cô nhi chỉ có thể ở đại sảnh, phòng ngủ và phòng đồ chơi, những nơi khác bị cấm đi vào.
— cho nên ngoại trừ kẻ tự tiện tiến vào nhà ăn, không còn ai thương vong cả.
Kế tiếp là thời gian ăn tối lúc 5 giờ chiều, cơm nước xong lại là thời gian tự do hoạt động. Trong khoảng thời gian này, người tự tiện tiến vào thư viện, cùng với Mạc Dịch đâm đầu vào chỗ chết ở phòng viện trưởng đều chịu trừng phạt — hai người một chết một bị thương.
Dựa theo thời gian biểu, 9 giờ tối tắt đèn đi ngủ.
Sắc mặt Mạc Dịch lập tức trở nên nặng nề, anh nói nhanh suy luận của mình cho Tống Kỳ nghe rồi giục:
“Anh mau quay về căn phòng của mình đi, nếu có thể thì thông báo cho những người chơi khác nữa, buổi tối gắng hết sức đừng rời khỏi phòng.”
Tống Kỳ gật gật đầu, giúp anh cất đồ đạc vào ba lô rồi bước ra bên ngoài.
Khi đi đến cửa, hắn hơi dừng lại rồi quay đầu nhìn Mạc Dịch chăm chú: “Hẹn gặp ngày mai.”
Mạc Dịch cười cười: “Hẹn gặp ngày mai.”
Tống Kỳ rời đi không bao lâu, đèn đóm trong phòng tự động tắt ngấm.
Mạc Dịch nhìn đồng hồ trên cổ tay: Quả nhiên, kim đồng hồ vừa lúc chỉ mốc 9 giờ.
Xem ra suy luận của anh không sai.
Mạc Dịch thở phào một hơi, sau đó vụng về co thân mình lại cho vừa chiếc giường nhỏ hẹp, hai cái chân dài khoát lên lan can cuối giường mới tạm coi như duỗi thẳng được người ra.
Trong phòng tối đen, giơ bàn tay trước mặt cũng không nhìn thấy năm ngón, chỉ có một chút ánh sáng xanh le lói hắt qua ô cửa sổ chưa bị tấm ván gỗ che lại hoàn toàn.
Mạc Dịch nhắm mắt lại, buộc mình đừng tưởng tượng ra những nguy hiểm ẩn núp trong bóng đêm nữa.
Bất tri bất giác, anh cũng từ từ trở nên buồn ngủ.
Đang lúc ý thức mông lung, chuẩn bị hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, Mạc Dịch nghe thấy bên tai truyền đến tiếng trẻ con cười khẽ:
“FOUND YOU~”
Âm thanh ấy quá gần, dường như kẻ đó đang tựa bên gối, cúi đầu ghé sát vào tai anh để nỉ non vậy.HẾT CHƯƠNG 27.