“Nếu tôi không nhầm thì đây là tiếng chuông báo giờ ăn cơm của cô nhi viện.”
Anh quay đầu nhìn về phía mọi người, hỏi: “Có ai biết nhà ăn ở nơi nào không?”
Cô gái vẫn trong cơn khủng hoảng vì nhìn thấy người chết nghe vậy liền co rúm lại, yếu ớt nói: “… Tôi, vừa rồi tôi có nhìn thấy, ngay chỗ cuối hành lang bên kia.”
Mạc Dịch gật đầu, xoay người đi về phương hướng mà cô chỉ.
Có lẽ vẻ bình tĩnh của Mạc Dịch trấn an được kẻ khác, mọi người hơi do dự nhưng vẫn đi theo phía sau anh.
Hành lang càng đi càng sâu hun hút, ánh đèn chập chờn leo lét, vách tường chật hẹp như đang đè ép lại từ hai bên, khiến người ta sinh ra cảm giác khó thở.
Cuối hành lang có chút ánh sáng nhạt lập lòe, chiếu rọi một khu vực nhỏ phía trước.
Nơi đó có hai bóng người lờ mờ, dường như đang nói chuyện gì đó với nhau.
Mạc Dịch nheo mắt tiến lại gần.
Khuôn mặt hai người dần trở nên rõ ràng: là Triệu Nghị Thành cùng người phụ nữ vừa nãy lên tiếng ủng hộ anh ta.
Có vẻ bọn họ đang nhỏ giọng tranh luận chuyện gì đó, thần sắc trên mặt thoạt trông rất bực bội, thấy có người đến liền dừng cuộc đối thoại, đồng loạt nhìn về phía Mạc Dịch đang đi đầu.
Nghe Mạc Dịch nói rõ tiền căn hậu quả xong, Triệu Nghị Thành gật gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, chúng tôi cũng tìm thấy mảnh giấy y như thế trong căn phòng của mình.”
Người phụ nữ kia cũng cúi đầu nói “phải” một tiếng, lấy bức tranh vẽ giá treo cổ từ trong túi ra.
Mạc Dịch cụp mắt đăm chiêu, rồi lại đột nhiên chuyển đề tài, chỉ tay về nhà ăn sau lưng bọn họ, hỏi: “Phải rồi, hai người đã đi vào chưa?”
Sắc mặt Triệu Nghị Thành lập tức trở nên khó coi, hắn nghiêng người ý bảo Mạc Dịch nhìn đi.
Anh bèn nghi hoặc bước lên vài bước để ngó vào bên trong.
Gian phòng không rộng lắm, so với hành lang thì đèn trong này sáng hơn một chút, vách tường xiêu vẹo dính đầy dầu mỡ bóng nhờn, có vẻ thật tồi tàn. Trong phòng sắp xếp mấy chiếc bàn và ghế dài thấp bé, nơi này hẳn là nhà ăn tập thể của các cô nhi.
Thoạt nhìn tuy đơn sơ, nhưng cũng không có chỗ nào là bất tường cả.
Vậy mà chẳng biết lý do tại sao, trong lòng Mạc Dịch luôn cảm thấy có điểm bất hợp lý.
Anh dịch ánh mắt đến vách tường đối diện rồi ngẩn người ra.
Nơi đó vẽ một bức tranh đơn giản cẩu thả, tuy không lớn nhưng vì ở chính giữa tường, thành ra cực kỳ đáng chú ý.
Bức tranh một con người que bị treo lơ lửng.
Vừa lúc trùng khớp với giá treo cổ trên mảnh giấy, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm nhẹ của Triệu Nghị Thành: “Người mới bị treo cổ ở ngoài kia, lần cuối cùng người khác nhìn thấy anh ta còn sống là lúc chuẩn bị bước vào căn phòng này.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mọi người.
Căn phòng ăn vốn đã rách nát đơn sơ giờ càng trở nên u ám, tựa như bên trong có một con quái vật đáng sợ đang ẩn núp, chờ đợi hiệu lệnh mà xộc ra tàn sát tất cả.
Có mấy người thậm chí vô thức lui ra phía sau vài bước, ước gì có thể tránh khỏi cái nhà ăn này càng xa càng tốt.
Đôi mắt Mạc Dịch tối đi.
Anh cẩn trọng suy xét trong giây lát, nhìn vào căn phòng mà băn khoăn giữa lợi và hại.
Lúc này ánh mắt chợt bắt gặp một góc nhà ăn, thần sắc trên mặt anh thoáng thả lỏng trở lại.
Mạc Dịch xoay người nói với Triệu Nghị Thành: “Không sao đâu, nơi này hẳn là có thể vào được.”
Anh chỉ chỉ về phía cuối phòng, nơi có một quầy phục vụ bám đầy bụi bặm và vết ố loang lổ, bên trên đặt chỏng chơ một rổ bánh mỳ đen cùng nước lã.
Triệu Nghị Thành nhìn theo hướng anh chỉ rồi ngẩn người, lập tức hiểu ra.
Còn mấy người khác vẫn hoang mang nhìn Mạc Dịch.
Triệu Nghị Thành giải thích: “Phàm là những màn chơi diễn ra trong không gian khép kín, lại kéo dài hơn 24 giờ đồng hồ, trò chơi sẽ chuẩn bị đồ ăn và nước uống để người chơi duy trì sự sống. Hơn nữa, thông thường thì thời gian và địa điểm ăn cơm đều là những cột mốc an toàn.”
Mạc Dịch bổ sung: “Tiếng chuông vừa rồi nhắc chúng ta đã đến thời gian dùng bữa.”
Mọi người lúc này mới hơi bình tĩnh lại, nối đuôi nhau bước vào trong.
Không gian tràn ngập bụi bặm, nhiệt độ lạnh hơn rất nhiều so với hành lang, độ ẩm cao tới mức hơi nước gần như thẩm thấu qua làn da.
Trần nhà rất thấp, bên trên có vài vệt nấm mốc, bốn vách tường xung quanh bám đầy dầu mỡ cùng những vết ố vàng.
Mọi người thận trọng đi đến trước quầy, mỗi người lấy một chút bánh mì đen, dùng cốc xếp ở bên cạnh rót một ít nước lã, sau đó tốp năm tốp ba ngồi xuống chiếc ghế dài, chuẩn bị cùng nhau ăn trưa.
Mạc Dịch vụng về co lại hai cái chân dài để ngồi vừa chiếc ghế quá mức thấp bé so với chiều cao của mình.
Anh cụp mắt cắn một miếng bánh mì đen trong tay. Miếng bánh mì khô quắt rẻ tiền rất cứng, nuốt xuống đau cả cổ, khô cằn cứng rắn như nhai sỏi trong mồm vậy.
Vẻ mặt ai nấy đều không thoải mái, mồm miệng nhạt thếch mà chậm rãi nhai nuốt bánh mì.
Có người bưng cốc định uống ngụm nước cho trôi bánh, nhưng vừa mới hớp một hớp đã biến sắc mặt: nước này có mùi dầu mỡ rất kỳ quái như nước bẩn để lâu mấy tháng liền, sắp thiu đến nơi, vừa chạm vào lưỡi đã thấy buồn nôn.
Mạc Dịch cúi đầu thất thần. Anh dường như không nhận ra đồ ăn có chất lượng kém, mặt không đổi sắc mà nhấm nuốt hết miếng này đến miếng khác.
Đúng lúc này, có một bàn tay vươn ra trước mắt Mạc Dịch.
Năm ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương cân xứng, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Trong lòng bàn tay ấy nắm một thanh chocolate.
Mạc Dịch sửng sốt ngẩng đầu.
Chỉ thấy Tống Kỳ đang một tay chống cằm, mắt nhìn thẳng về phía trước, làm như thanh chocolate này không phải là hắn đưa cho anh vậy.
Mạc Dịch chớp chớp mắt, hạ giọng nói khẽ:
“Anh ăn đi, tôi không sao.”
Lời anh nói là sự thật. Anh không quá để ý đồ ăn của mình có ngon hay không. Đối với Mạc Dịch, đồ ăn chỉ cần có thể duy trì sự sống là đủ rồi, còn mùi vị thơm ngon hoặc dở tệ thì cũng chỉ là vỏ bọc không hề giá trị mà thôi.
Tống Kỳ liếc nhìn anh rất nhanh rồi lại dời mắt, đôi môi mỏng lạnh lẽo mím thành một đường thẳng tắp:
“Tôi không thích ăn ngọt.”
Mạc Dịch: “…???”
Vậy anh còn mang theo chocolate vào trò chơi làm gì?
Có điều nếu hắn đã nói đến vậy rồi thì Mạc Dịch cũng không tiện từ chối, bèn đưa tay nhận lấy thanh chocolate vẫn còn nguyên giấy bọc chưa bóc ra.
Đầu ngón tay lạnh lẽo vô tình sượt qua lòng bàn tay anh.
Tống Kỳ khẽ run rẩy rụt tay về, nắm chặt giấu dưới hộc bàn, trên mặt lại vẫn giả bộ thản nhiên.
Mạc Dịch ngược lại chẳng hay biết gì đến hành động mờ ám của Tống Kỳ. Ngón tay dài mảnh của anh nhẹ nhàng khéo léo xé rách vỏ bánh, bỏ nhanh vào miệng trước khi những người xung quanh kịp phát hiện ra.
Lớp phủ chocolate đậm đà tan chảy, mùi lúa mạch nhàn nhạt hòa với vị đắng đặc trưng của chocolate, những viên hạnh nhân lạo xạo qua kẽ răng, cảm giác thật ấp áp thư thái, ngọt từ đầu lưỡi đến tận sâu trong yết hầu.
Đôi mắt Mạc Dịch nheo lại trong vô thức, hàng mi rung rung đổ bóng xuống hai gò má.
Anh mỉm cười ngước mắt lên nhìn Tống Kỳ, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, ăn ngon lắm.”