CHƯƠNG 27: VẠN VẬT BẤT BIẾN
“Hình thêu?” Nụ cười nơi khóe miệng Phó Lãnh Quyết càng lúc càng khó đoán, ngón tay mảnh khảnh của hắn tùy ý lật qua các bức vẽ, “Bức tranh này không giống với các mẫu thêu, nữ nhân, có những thứ đừng thử thì tốt hơn.”
Đối với sự khinh thường của hắn, Tần Thanh La cảm thấy có chút khó chịu, đặc biệt là thái độ khinh thường nữ nhân trong lời nói của hắn, điều này khiến cô rất không đồng ý. Mặc dù cô không hy vọng thời đại này sẽ cho nam nữ bình đẳng, nhưng ít nhất, cô có thể khiến bản thân khác biệt với những nữ nhân.
“Hay là, vương gia, chúng ta đánh cược không?” Tần Thanh La thu tay về, rót một tách trà cho mình, bộ dạng thoải mái.
Phó Lãnh Quyết nghe vậy, trong mắt hắn dường như lộ vẻ hứng thú: “Vậy thì, nói thử xem, ngươi muốn làm thế nào?” Hắn ta tưởng cô vì muốn đạt được mục đích nên mới xem bản vẽ, như thế cũng tốt, ít ra, không phải muốn nhắm vào bức vẽ.
Tần Thanh La không biết hắn đang xoắn xuýt trong lòng, khẽ mỉm cười tiến lại gần hắn, “Kỳ thật rất đơn giản. Con người ta rất thích ngân lượng, còn vương gia lại có rất nhiều ngân lượng, hay là như vầy, ta thử ghép mấy bức vẽ này, vương gia đưa cho ta một nghìn lượng, thế nào?”
“Một nghìn lượng? Khẩu khí của ngươi cũng lớn nhỉ. Một nha hoàn hầu ngủ, một tháng tiền lương chỉ có một lượng, một ngàn lượng cũng đủ để một người bình thường sống cả đời rồi.” Phó Lãnh Quyết không lập tức đồng ý với cô.
Tần Thanh La nhún vai, tựa hồ đã mong đợi phản ứng của hắn từ lâu: “Vương gia, tuy rằng ta không biết bức vẽ này dùng để làm gì, nhưng thứ mà khiến vương gia ngài nhìn trúng tuyệt đối không phải dạng tầm thường, nếu như ta có thể giúp ích được một chút, với vương gia ngài đây e rằng không chỉ là một ngàn lượng thôi. Dù sao ngài cũng không thiếu mấy thứ này, hà tất phải tính toán với ta”
Trong xe lại im ắng, hai người nhìn vào mắt nhau thế này, không ai lên tiếng, một lúc lâu sau, Phó Lãnh Quyết mới mỉm cười, vươn tay nâng cằm Tần Thanh La lên, sau khi tiến lại gần, hắn bình tĩnh nói: “Được rồi, bổn vương cho ngươi thử.”
“Quyết định vậy nhé!” Tần Thanh La vỗ tay hắn, cầm bản vẽ lên xem qua một lượt.
Cô rất nghiêm túc khi làm việc, điều này có lẽ là do thói quen làm việc từ kiếp trước của mình, chưa kể nhìn bản vẽ, chỉ cần xem chi tiết cỡ ngón tay cái trên bản vẽ, là có thể khiến tất cả đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô có thể phải thức trắng đêm, vì vậy khi có được bức vẽ trong tay, khí chất của cô ấy dần thay đổi.
Sự thay đổi này cô hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng ánh mắt Phó Lãnh Quyết dần trở nên sâu hơn, ngón tay chạm vào mép cửa sổ của xe ngựa, gió thổi một góc rèm, xuyên qua khe hở, gió lạnh tràn vào.
Tuy rằng trong xe ngựa có lò sưởi, nhưng bởi vì gió lạnh, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, Phó Lãnh Quyết nhíu mày, phát hiện Tần Thanh La đang đắm chìm trong thế giới của chính mình cũng không có phản ứng gì, cô mặc một chiếc váy lụa mỏng. Ngay cả cánh mũi cũng đỏ bừng vì lạnh, nên cô sụt sịt mà tiếp tục xem các bức vẽ.
“Kim Vệ.” Phó Lãnh Quyết cau mày, và đột nhiên vén rèm gọi người bên cạnh xe ngựa.
“Vương gia có gì căn dặn?” Kim Vệ cưỡi ngựa chạy tới, đứa trẻ ngồi trước mặt cũng mặc một bộ quần áo mỏng, mặt đỏ bừng vì lạnh, cậu bé cứ nhìn vào trong xe ngay sau khi tấm rèm được vén lên. Khi chỉ nhìn thấy Phó Lãnh Quyết mà không phải Tần Thanh La, cậu ấy lộ ra vẻ thất vọng.
“Tới tòa thành tiếp theo, tìm người đưa bọn họ đi mua ít quần áo.” Phó Lãnh Quyết nhẹ giọng nói.
Kim Vệ giật mình: Có khi nào mà Võ Tuyên Vương lại quan tâm đến vấn đề y phục của người khác chứ? Trước giờ chỉ có người khác là quan tâm đến y phục của Người!
“Sao, ngươi muốn bổn vương nói lại lần nữa sao?” Phó Lãnh Quyết bất mãn lẩm bẩm.
“Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ sẽ làm ngay!” Kim Vệ nhanh chóng trả lời, bỏ đi vẻ mặt kinh ngạc.
Trước khi Phó Lãnh Quyết hạ rèm, thu hồi ánh mắt, hắn đã nghe thấy giọng nói phấn khích của Tần Thanh La: “Vương gia, ngài xem, tôi ghép đúng không?”
Phó Lãnh Quyết không có hy vọng gì với Tần Thanh La, dù sao công nghệ chế tạo vũ khí người thường cũng không hiểu, khắp thiên hạ cũng không đếm được mấy người, sở dĩ hắn hứa với Tần Thanh La là vì chờ đợi cô không ghép được lúc đó sẽ cười nhạo cô, nhưng không ngờ Tần Thanh La lại thật sự dám ra tay.
“Bổn vương thấy cô cũng là ghép đại thôi…” Trước khi nói ra chữ “bổn vương”, ánh mắt của hắn đột nhiên nặng nề, tầm mắt rơi vào bản vẽ trước mặt, nhất thời không khỏi bất ngờ.
Tần Thanh La cảm thấy, thật không uổng phí danh hiệu chuyên gia vũ khí quốc tế của mình để khiến cho Võ Tuyên Vương chinh chiến sa trường bấy lâu này phải kinh ngạc một phen.
“Ngài cho rằng ta tổng hợp đúng không?” Tần Thanh La cười hỏi khi thấy hắn không phản ứng lại.
Phó Lãnh Quyết nuốt nước bọt, sau đó nhớ tới đã hạ rèm xe xuống, cầm bản vẽ lên, nhìn kỹ rồi nghi hoặc: “Đây là thật sự là ngươi làm sao?”
Tần Thanh La lắc đầu thở dài: “Vương gia, ngươi cho rằng trên xe ngựa này có người thứ ba sao?”
“Không thể!” Phó Lãnh Quyết lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt như vậy khiến người ta sởn cả tóc gáy, có lẽ Tần Thanh La đã từng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn trong rừng cây, cho nên bây giờ cho dù khoác lên mình dáng vẻ hung dữ, dường như cũng chẳng khiến cô thấy sợ nữa
“Có gì không thể chứ? Ta đã nói, ta thêu thùa rất giỏi mà. Tuy cái này không giống thêu cho lắm, nhưng bản chất không biến, bản chất những thứ này chẳng phải là giống nhau sao?”
Tuy miệng nói thế nhưng thật ra trong lòng vô cùng kinh ngạc, bản vẽ thiết kế sau khi được chắp nối lại còn khéo léo hơn cô tưởng, dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể dễ dàng kết nối cái này tạo ra nỏ liên hoàn khi chưa xem hết bản vẽ.
Có điều cũng chỉ là không dễ dàng chế tạo ra, chứ không phải là không thể chế tạo được. Có điều, Tần Thanh La bất luận thế nào cũng sẽ không nói cho Phó Lãnh Quyết.
Sau một lúc, Phó Lãnh Quyết gật đầu, hắn cất bức vẽ đi và bỏ đi vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt: “Những gì ngươi nói cũng có lý, ngươi ghép rất tốt, trở về ta sẽ bảo Kim Vệ đưa ngươi một ngàn lượng.”
“Khi nào thì về?” Không nhìn thấy tiền, Tần Thanh La vẫn có chút không yên lòng, loại chuyện như thế này, đêm dài lắm mộng, hơn nữa vương gia tính tình sớm nắng chiều mưa, khó đảm bảo sau này sẽ không thay đổi, nếu có thể, cô rất muốn lấy được ngân lượng ngay lập tức.
Thích thú trước vẻ mặt háo hức của cô, Phó Lãnh Quyết đột nhiên nghĩ muốn nhìn thấy bộ dạng hụt hẫng của cô, hắn lấy ra một miếng ngọc bội, đưa nó cho cô: “Bổn vương không có tiền mặt, ngọc bội này đáng giá ngàn vàng, ngươi giữ nó, hời cho ngươi rồi.