CHƯƠNG16: MẪU THÂN ĐÁNG THƯƠNG, NÓ ĐÁNG TRÁCH
“Không uống, không uống, uống no rồi.” Dường như để chứng minh lời mình nói, cô ợ hơi một cái trông rất khó coi, lúc này mới xấu hổ đứng dậy và rời khỏi quán trà.
Nghèo tới mức phải uống trà thay cơm, nữ chân heo xuyên qua như cô cũng xem như là độc nhất đi.
Tần Thanh La nghèo túng, chán nản, chỉ có thể tùy ý đi qua đi lại trong chợ đêm. tửu quán đã không thể ở thêm được nữa. Nếu có thể tìm được một chỗ dừng chân, che mưa che gió thì thỏa mãn rồi.
Buổi tối, trong trấn nhỏ trở nên đặc biệt náo động nhờ chợ đêm nổi tiếng này.
Tuy đã tới thế giới này ba năm nhưng Tần Thanh La vẫn chưa bao giờ đi dạo chợ đêm vào buổi tối, cho nên thấy ven đường bày đủ loại hàng hóa, cô cũng khó tránh khỏi tò mò.
“Mọi người đi qua đi ngang đừng bỏ qua, tiểu tử lai Man tộc với dáng vẻ thanh tú, sức lớn như trâu, cả Nam Việt Quốc cũng chỉ có một người này thôi!”
Trên mảnh đất trống phía xa tập trung trên trăm người, giữa đám đông lại có một đài cao được dựng tạm, trên đài cao có người thanh niên mặc vải thô đang giơ tay rao hàng.
“Có người Man tộc!” Nghe tiếng rao hàng, người qua đường đều vui mừng, chen nhau đi về hướng đó.
Tần Thanh La không hiểu nguyên nhân, lại bị đám người phía sau chen lấn, đẩy về phía trước. Cô nghi ngờ, tiện tay nắm lấy một đại tỷ bên cạnh hỏi: “Người Man tộc là ai vậy, đại tỷ có biết không?”
Đại tỷ này trừng mắt với cô: “Ngay cả Man tộc cũng không biết à? Ngươi mới lần đầu tiên tới biên cảnh sao?”
“Ta đi theo phụ thân và huynh ta tới đây mở mang thêm kiến thức, đúng là chưa từng nghe nói qua, làm phiền đại tỷ nói cho biết với.” Ra khỏi cửa tới bên ngoài, sẽ không ai ngu ngốc đến mức nói mình chỉ có một mình.
Đường phía trước bị tắc, tốc độ đám người tiến về phía trước rất chậm. Đại tỷ này thấy dù sao nhất thời cũng không chen qua ngay được, nên rảnh rỗi lại nói chuyện với Tần Thanh La .
“Man tộc là một chủng tộc đặc biệt sinh sống ở trong đầm lầy thần bí giữa Nam Việt Quốc và Bắc Minh Quốc. Nghe nói người Man tộc sinh ra đã có sức lực như thần, mỗi người đều là chiến sĩ trời sinh, nhưng bởi vì số người cực ít lại không muốn quy thuận hai nước Nam Nhạc và Bắc Minh, cho nên vẫn sinh sống độc lập ở trong đầm lầy.”
Đại tỷ này nói một hồi, hai người cuối cùng cũng bị đẩy đến dưới đài cao. Chỉ thấy phía trước đài cao là một lồng sắt, bên trong nhốt một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi. Toàn thân đứa trẻ đều đen như nước sơn, tóc bết bẩn, rối bù, trên mặt cũng dính đầy những vật bẩn thỉu không rõ là gì, chỉ chừa lại đôi ánh mắt trong suốt hờ hững nhìn mọi người xung quanh.
Đứa trẻ không khóc, không la hét ầm ĩ, chỉ im lặng ôm đầu gối, co người ở trong góc. Ánh mắt của nó lập tức thu hút sự chú ý của Tần Thanh La. Ánh mắt kia quá thản nhiên và tuyệt vọng, tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé.
Người thanh niên mặc vải thô đứng ở trước lồng sắt, trong tay cầm một cái roi gai. Hắn ta chợt vung roi đánh vào trên lồng sắt, phát ra một tiếng “keng” rất lớn.
“Tất cả mọi người tới xem đi, đây là thằng nhóc người Man tộc! Bảy năm trước, một tên cướp Man tộc tới trộm heo, dê, trâu ở thôn chúng ta, gần như giết sạch người trong thôn chúng ta! Còn có rất nhiều nữ nhân bị… bị… Ôi! Người của Man tộc chính là kẻ thù lớn của thôn chúng ta!”
Người thanh niên mặc vải thô giơ roi, lúc nói chuyện tỏ ra đầy căm phẫn: “Người Man tộc tàn bạo dã man, đã có rất nhiều người chết đi, người may mắn còn sống sót nhưng không tiếp nhận được hiện thực này thì kẻ chết, người bị điên! Tỷ tỷ của ta cũng là một trong những người bị hại, điên suốt sáu năm mới tỉnh táo, vừa tỉnh lại liền nhảy sông tự tử mà chết!”
Người thanh niên mặc vải thô nói đến đây, ánh mắt càng thêm căm hận, lại đánh từng roi vào trên lồng sắt. Chỉ là lần này hình như để trút giận, roi của hắn ta nhằm vào đứa trẻ trong lồng. Mặc dù có lồng sắt ngăn cản nhưng trên cánh tay đứa bé kia vẫn lập tức bị đánh đến tới da tróc thịt bong.
Đứa bé kia hình như đã quen bị đánh như vậy, không ngờ không khóc, chẳng qua không nhịn được lại co người vào trong góc một chút.
“Bây giờ, tỷ tỷ ta đã chết, chỉ để lại một nghiệt chủng Man tộc này! Đừng thấy thằng nhóc này mới sáu tuổi nhưng sức lực lớn như trâu, việc trong nhà có nặng nhọc, bẩn thỉu gì cứ việc để nó làm, hơn nữa nó còn chịu đánh giỏi, mỗi ngày đánh một trận cũng không chết được. Nếu các ông chủ mua về, có thể mặc cho ngươi trút giận, ta bảo đảm nó tuyệt đối sẽ không dám mở miệng nói một tiếng chọc cho ngài không vui. Nếu ông chủ nào muốn thì có thể thử luôn bây giờ cũng được.”
Người thanh niên mặc vải thô nói xong, tâm trạng của rất nhiều người dưới đài đã bị hắn ta ảnh hưởng, khi lại nhìn đứa bé trong lồng đã thêm vài phần xem thường. Ở trong mắt bọn họ, đó không còn là đứa trẻ mà là đứa con hoang của người Man tộc sau khi đốt nhà, giết người, cướp của để lại.
Chỉ có vẻ mặt Tần Thanh La là dần tái đi. Đó chỉ là một đứa bé mà thôi, mới sinh ra đã bị người thân của mình ghét bỏ, xem thường, thậm chí còn bị người thân tìm mọi cách ngược đãi. Từ khi mới bắt đầu, cuộc đời của nó đã là rèn luyện và cực khổ.
Nhưng nó mới vô tội làm sao?
Nó là kết quả sau khi mẫu thân nó bị người ta sỉ nhục, mẫu thân của nó đáng thương, nó lại kẻ bị tất cả mọi người oán trách!
“Ta ra một trăm lượng! Ta muốn thằng nhóc này!” Trong đám người, người đầu tiên kêu giá là một người nam nhân trung tuổi với dáng người cao lớn thô kệch, trên gương mặt đầy vẻ dữ tợn. Hắn ta vừa kêu còn vừa hoạt động cổ tay của mình: “Con bà nó, dám cướp thôn Nam Việt Quốc chúng ta, dám tàn sát thôn Nam Việt Quốc chúng ta, xem gia mua về có đánh chết thằng nhãi người Man tộc này không!”
“Ta ra một trăm năm mươi lượng! Mua nhóc nghiệt chủng này về trút giận thay cho người Nam Việt Quốc chúng ta!”
“Ta ra hai trăm lượng!”
Tiếng kêu giá liên tục vang lên làm đám người đều sôi sục. Có lẽ lời người thanh niên mặc vải thô nói lúc trước đã phát huy tác dụng, một cuộc buôn bán bị hắn ta đội lên sắc thái đại nghĩa với nước nhà, giá lập tức tăng lên gấp mấy lần.
Người thanh niên mặc vải thô cầm roi, trên mặt không ngừng tươi cười, tiện tay lại quất một roi vào người đứa trẻ trong góc lồng sắt: “Đúng, thằng nhãi con này nên bị chúng ta mang ra trút giận!”
Đến lúc này, đứa trẻ rúc trong góc lại giống như không có linh hồn, trên thân có máu chảy ròng ròng vẫn không rên một tiếng, thậm chí từ đầu tới cuối nó vẫn mở to mắt, như muốn thấy rõ tất cả những điều này.
“Ta ra năm trăm lượng!” Người kêu giá cuối cùng là một lão già năm mươi tuổi, người già nua lại gầy trơ xương, được hai tên tùy tùng đỡ cho đi về phía trước, tới sát lồng sắt cẩn thận nhìn mặt đứa trẻ: “Dáng vẻ đứa nhỏ này thật sự rất thanh tú, không tệ, không tệ.”
Tần Thanh La không khỏi nghĩ, lão già này nhìn qua rất nho nhã, hình như không giống với những người kêu giá ban đầu. Nếu hài tử này được lão ta mua, có lẽ sẽ không bị ngược đãi đi?
“Ấy, đây không phải là Lưu viên ngoại ở trấn trên sao?” Đại tỷ bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nói, lúc nói chuyện còn phun một bãi nước bọt với vẻ bất mãn: “Đã bước một chân vào quan tài mà già rồi còn không để cho người ta kính trọng. Có người nói gia đình lão ta đã thu nuôi không ít luyến đồng đấy…”
Luyến đồng?
Tần Thanh La thầm giật mình, khi lại nhìn lão già kia thì quả nhiên phát hiện trong mắt của lão ta rõ ràng là vẻ dữ tợn, làm gì có chút lòng tốt nhân từ nào?