Trong xe, Hạ An Ngôn khẩn trương tới mức hít thở còn thấy khó khăn. Suốt đoạn đường đi cô đều cố gắng thả lỏng nhưng tới nơi vẫn rất sợ. Đây là lần đầu tiên cô được đi dự tiệc như thế này. Bởi vì trước kia tất cả các buổi tiệc đều là do Nguyễn Nhã Hân đi.
Nhân viên cung kính mở cửa xe Lăng Hạo xuống xe trước rồi đi vòng qua cửa còn lại đích thân mình mở cửa cho Hạ An Ngôn.
Anh nắm bàn tay đang thấp thỏm lo lắng, lòng bàn tay anh rất lớn, rắn chắc giống hệt như con người anh.
Càng đến gần câu lạc bộ, cô càng khẩn trương “ Lăng Hạo”. Cô cảm giác mọi sức lực mình có hiện giờ đều do Lăng Hạo mang đến. Cô ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh” em sợ, em chưa bao giờ tham gia các buổi tiệc như thế này”
Lăng Hạo quay lại nhìn cô, màn đêm phủ lên đôi mắt to tròn trong sáng như ánh trăng của cô, bộ dáng cô lúc này giống như thiên thần lạc vào rừng sâu, anh vô nhẹ vào mu bàn tay cô: “ cứ coi như một bữa tiệc bình thường, cứ theo tôi là được. Người nào không quen biết, em không cần để ý tới. Thả lỏng, không cần căng thẳng”.
Hạ An Ngôn gật đầu.
Không nghi ngờ gì Lăng Hạo và Hạ An Ngôn vừa đặt chân tới đại sảnh đã trở thành trung tâm ở nơi đây. Ngoại hình Lăng Hạo cao lớn, tuấn tú, không chỉ khiến không ít người đẹp điên đảo mà càng khiến đám đàn ông mặc cảm.
Hạ An Ngôn thì khỏi phải nói, thướt tha trong chiếc váy dạ hội màu trắng, tóc búi cao. Lộ ra một mảng lưng trắng nõn càng truyền thêm sự quyến rũ của màn đêm lên cô, phảng phất tựa như hạt sương long lanh đọng trong đêm tối. Đứng cạnh Lăng Hạo tạo nên một đôi trai tài gái sắc.
Những gương mặt ở đây Hạ An Ngôn đều thấy lạ lẫm, muốn hoà nhập rất khó có thể. Trái lại, ở cách đó không xa có hai người đang nhìn chăm chú vào cô là Tần Lãng và Tần Thiên. Đúng, đã là buổi tiệc của giới thượng lưu thì không thể thiếu nhà họ Tần được. Lăng Hạo nhìn theo ánh mắt cô, thấy hai anh em nhà họ Tần gật đầu xem như chào hỏi:” em tốt nhất nên giữ khoảng cách với Tần Thiên cho tôi. Tôi không muốn mất anh em vì em”.
Cô cúi đầu miệng nhỏ nói: “ em biết rồi”.
“ Lăng Hạo, lâu rồi không gặp” Tần Lãng bước đến chào hỏi.
Lăng Hạo môi mỏng khẽ cong một nụ cười:” chẳng phải cậu vì Tiểu Ngôn mà muốn cắt đứt tình bạn với tôi sao”.
Tần Lãng vội xua tay:” nào có, tôi đến thời gian thở còn không có, ở đâu ra mà nghĩ như thế”.
Nhìn sang Hạ An Ngôn bên cạnh: “ Tiểu Ngôn? Đep, thật sự em rất xinh đẹp”.
- Đừng chọc em mà. Hạ An Ngôn ngại ngùng nói.
Lúc này một ông cụ tiến lên, cười tươi roi, bắt tay với Lăng Hạo: “ Lăng Hạo, cháu tới rồi, ta còn tưởng cháu không nể mặt”.
Lăng Hạo môi mỏng khẽ cười, bắt tay với ông:” lời này cháu không gánh nỗi, cháu chỉ là hậu bối”.
Ông cụ vô cùng hài lòng, nhìn Hạ An Ngôn bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc:” đây là phu nhân của cháu sao. Đẹp, rất đẹp”.