Đôi khi cô quá đắm chìm vào tình cảm dành cho anh, mà quên rằng người cần được yêu thương nhiều hơn hết lại chính là bản thân mình. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô……
- Alo
- Hạ An Ngôn, cô đang ở đâu.
- Em… em ở Lăng Viện, anh về rồi sao… tút tút.
Một tuần này công việc bên Mỹ chưa giải quyết xong , Lăng Hạo buộc phải ở lại bên đó giải quyết. Nhưng không ai biết rằng, trong một tuần này anh rất muốn gặp Hạ An Ngôn, anh chỉ biết anh rất muốn cô. Từ lúc Nguyễn Nhã Hân trở lại anh dường như cảm thấy mình không có tình cảm với cô ta, anh vì nghĩ tới lúc nhỏ cô ta cứu anh mà đối xử tốt.
Từ Mỹ về, vừa đến nơi Lăng Hạo đi thẳng về Trang Viện chỉ để gặp Hạ An Ngôn, nhưng người phụ nữ chết tiệt này lại không có ở nhà.
- “ Quản gia Trương cô ấy đâu”
Quản gia Trương cúi người chào anh:” thiếu gia, thiếu phu nhân không phải đi cùng cậu à”.
Câu trả lời của quản gia Trương đã cho anh một đáp an rõ ràng là , một tuần qua Hạ An Ngôn chưa từng về đây. Mặt anh đen sầm lại, ánh mắt lạnh lùng như muốn gϊếŧ người, nghiến răng “ Hạ An Ngôn, cô giỏi lắm”.
Nguyễn Nhã Hân về đây cùng anh, từ lúc bước vào Trang Viên. nhìn xung quanh cô ta đã đỏ mắt ghen ghét , tại sao Hạ An Ngôn lại tốt số như vậy. Đã bị Lăng Hạo ép buộc rời khỏi Lăng Viện, nhưng vẫn được mẹ và bà nội lo cho chỗ ăn chỗ ở tốt như vậy, không phải là tốt mà là quá tốt. Còn đưa cả quản gia Trương thân tín của mẹ qua đây chăm sóc cô. Gương mặt cô ta trở nên hiền lành, nhẹ nhàng lên tiếng
- “ Lăng Hạo em sẽ ở đâu, em không muốn về Lăng Viện”.
Lăng Hạo nhìn cô ta mệt mỏi day trán:” quản gia Trương sắp xếp cho Nhã Hân một phòng, chăm sóc tốt cho cô ấy”.
- Vâng , tôi biết rồi
Lăng Hạo quay người đi ra ngoài, chợt cánh tay bị cô ra nếu lại: “ anh định đâu, cho em theo với”.
- “ Anh đi công việc, em ở nhà nghỉ ngơi đi”.
- Vâng , em biết rồi
Xe của Lăng Hạo vừa khuất khỏi cổng Trang Viên gương cô ta vênh váo , kiêu căng:” quản gia Trương, bác khoẻ không”.
- “ cô Nhã Hân, tôi khoẻ cám ơn”.
- “ bác nói xem Hạ An Ngôn có phải là quá tốt số hay không, được bà nội và mẹ yêu thương mặc dù đã bị Lăng Hạo ép ra khỏi Lăng viện mà vẫn được mẹ sắp xếp cho nơi ăn chốn ở tốt thế này, còn đưa bác sang đây chăm sóc cô ấy. Bác thấy có đúng không, nhưng Hạ An Ngôn mãi mãi thua Nguyễn Nhã Hân con bởi vì người cô ta thương không bao giờ thương cô ta”. Cô ta cười lớn bỏ đi lên lầu. Quản gia Trương nhìn theo bóng lưng cô ta chỉ biết thở dài lắc đầu.