Những người khác mặt dù lửa giận ngút trời, nhưng cũng không dám lên đài đánh một trận, dù sao thì Võ Sư tam ngũ phẩm đều bị đánh bất tỉnh, chính mình lên cũng là đi cho người ta ngược.
Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:
"Đừng nói Thiết Cốt Phái chúng ta ức hiếp người, đến đây đến đây, bổn tọa đổi một tên đệ tử ngoại môn bồi chư vị rác rưởi tiếp tục đánh.”
"Ba.”
Một tiếng vỗ tay vang lên.
Tiêu Tội Kỷ đi xuống, Trương Vĩ đi lên.
Hắn đứng ở bỉ đấu đài cũng đồng một bộ dạng hung hăng vênh váo, dù sao, lúc nãy sư huynh bức người như thế, chính mình khẳng định không thể bị coi thường.
Đệ tử ngoại môn, cùng các môn phái lão đại đánh?
Đây tỏ ra phách lối nhường nào a!
Vốn dĩ là còn một số đại lão của liên minh các phái vẫn kiêng kị Tiêu Tội Kỷ, bỗng chốc càng phát điên hơn nữa.
"Ta tới!”
Một tên đỉnh phong Võ đồ đỉnh phong của môn phái cửu lưu đi lên, sau đó qua một phen giao thủ, bị Võ Đồ lục phẩm Trương Vĩ đánh rớt xuống đài.
"Trời ạ!”
"Một tên đệ tử ngoại môn đều có thể đánh bại chủ một môn phái nha!”
"Cái này cũng trâu quá đi!”
Võ giả ở thành Lịch Dương lại một lần nữa trợn tròn con mắt.
Tiêu Tội Kỷ mạnh thì cũng thôi đi, các đệ tử khác cũng trâu bò như vậy, cái đó thật sự là quá không dám tưởng tượng rồi.
Xoát!
Một chưởng môn của môn phái bát lưu, tu vi đạt đến Võ Sư nhất phẩm lên đài.
Kết quả chỉ vỏn vẹn vài chiêu giao thủ, cũng bị đánh bay xuống đài!
Trương Vĩ mặc dù chỉ có tu vi Võ Đồ lục phẩm, nhưng lực lượng đã đạt đến 1 vạn 5 cân, còn tên Võ Sư vừa lên kia tu vi cũng mới có 1 vạn cân mà thôi.
5000 cân đền bù sự chênh lệch đi cảnh giới, dựa vào các loại rèn luyện và võ học, dễ dàng chà đạp như thường.
"Nói chư vị là rác rưởi, còn không chịu thừa nhận sao?"
Quân Thường Tiếu miệng lưỡi sắc bén nói.
Lão đại các phái tức giận không thôi, nhưng không có ai dám lên đài, bởi vì đã nhận thức được, đệ tử Thiết Cốt Phái thực lực quá mạnh, lên đó chính là tự tìm người ngược!
Không hề nghi ngờ.
Hôm nay biểu hiện của Thiết Cốt Phái, tuyệt đối là oai đến chân trời.
Trong lúc tin tức truyền ra ngoài, tất sẽ gây nên chấn động lớn ở quận Thanh Dương.
Cho một cái đệ tử ngoại môn, đều có thể tùy ý đánh bại lão đại Võ Sư Cảnh của liên minh, đây quả thực là nghe rợn cả người!
"Chư vị.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Còn chiến nữa không?”
“……”
Lão đại các môn phái không nói một lời nào, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Khí thế ngút trời mà kéo đến, kết quả dưới sự chứng kiến của mọi người, bị hai tên đệ tử của Thiết Cốt Phái đánh đến tìm không ra hướng nào là Bắc, tuyệt đối là mất mặt mất đến nhà bà ngoại luôn rồi.
Quân Thường Tiếu nói: "Nếu đã như vậy, thì nhanh chóng cút đi, đừng có ở đây cản trở Thiết Cốt Phái ta chiêu mộ đệ tử.”
Dù sao cũng đã trở mặt với liên minh Bách Tông, lời nói ra cũng sẽ không để cho đối phương chút mặt mũi nào.
"Còn không đi hả?”
Nhìn thấy bọn chúng không có ý định rời đi, Quân Thường Tiếu ánh mắt lạnh lẽo nói:
"Có phải hay không đợi bổn tọa đem đệ tử đến môn phái chư vị khiêu chiến một phen?”
Lão đại liên minh vội vã đỡ dậy những tên đồng môn đã bị hôn mê, mặt mũi đầy bụi đất rời đi.
Cái rời đi này đại biểu, nhận thua rồi!
“Các vị xem náo nhiệt.”
Quân Thường Tiếu chắp tay, cất cao giọng nói: "Hôm nay Thiết Cốt Phái ta ở thành Lịch Dương chiêu mộ đệ tử, chỉ cần thiếu niên tròn mười bốn tuổi đều có thể tới báo danh, cơ hội không nhiều, xin đừng bỏ lỡ.”
Võ giả thành Lịch Dương bỗng chốc tiếp tục nghị luận.
"Có thể đem đệ tử dạy thành lợi hại như vậy, Quân Chưởng môn không phải dạng vừa đâu!”
"Đáng tiếc, oa nhi nhà tôi lúc trước đã tham gia Bách Tông chiêu mộ, đệ tử đã gia nhập môn phái, nếu không khẳng định để nó gia nhập Thiết Cốt Phái.”
"Cháu ta đã tròn mười bốn tuổi, có thể để hắn tới thử xem.”
Rất nhiều võ giả không dám để cho con mình gia nhập Thiết Cốt Phái, là bởi vì còn kiêng kị liên minh Bách Tông.
Nay chỉ vỏn vẹn hai cái đệ tử, liền làm cho lão đại các phái điên loạn, điều này nói rõ người ta thật sự là mạnh, thật sự là không sợ!
Còn suy nghĩ gì nữa!
Nhất định phải gia nhập Thiết Cốt Phái nha!
Chẳng bao lâu sau, các trưởng bối trong nhà có con được mười bốn tuổi đều nhao nhao hành động.
Vỏn vẹn nửa canh giờ, trên quảng trường liền tụ họp trên dưới một trăm thiếu niên thiếu nữ, ánh mắt lấp lánh kích động cùng phấn khởi.
Danh tiếng của Thiết Cốt Phái dạo gần đây rất nổi, bọn họ tất nhiên cũng có chỗ nghe thấy, cũng mong ước vô hạn là sẽ trở thành người một nhà, nhưng không biết làm thế nào khi bị người nhà ngăn cản, chỉ có thể đem ý nghĩ đè nén xuống.
"Họ tên.”
"Thượng Quan Sóc.”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, thấy đối phương tuổi tác không lớn, thân thể rất rắn chắc, liền đóng lên đại ấn.
"Đinh! Thành viên môn phái: 503/1000.”
Bởi vì trước đó mất đi một đệ tử, một lần nữa đạt đến con số 503 nên không có tăng lên cống hiến trị.
"Họ tên.”
"Dương Khổng.”
Một thiếu niên có thân hình cao lớn gãi đầu nói.
Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, Quân Thường Tiếu một lần nữa đóng lên đại ấn.
Các võ giả Lịch Dương Thành đứng từ xa quan sát, khóe miệng bỗng chốc co giật.
Chỉ hỏi tên họ, không hỏi linh căn và tu vi liền nhận vào môn phái, Quân chưởng môn chiêu mộ đệ tử cũng không tránh khỏi quá tùy ý rồi nha.
Người tiếp theo báo danh là một cái nữ hài tử tướng mạo thanh tú, tên là Viên Tiểu Hàm.
Thiết Cốt Phái dương khí quá nặng, Quân Thường Tiếu tự nhiên hy vọng có thể chiêu mộ nhiều nữ đệ tử một chút, giúp đè nén bớt dương khí, cho nên căn bản không có cân nhắc, trực tiếp đóng lên đại ấn.
Tiếp theo đó, thiếu niên thì sẽ cần xác nhận bằng ánh mắt là có nên nhận hay không, nhưng chỉ cần là thiếu nữ, đã đứng ở đây ghi danh thì không chút do dự mà nhận luôn.
Các võ giả ở Lịch Dương Thành có chút choáng.
Cách chiêu mộ đệ tử qua loa như thế này, quả thật là chưa bao giờ nghe thấy!
"Cái kia…”
Sau khi lần lượt thu nhận hai ba mươi đệ tử, thì một lão giả quần áo rách mướp đi tới, nói: "Quân chưởng môn, tôi có một đứa bé, tuổi tác có chút nhỏ, quý phái có nhận hay không?”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cá tiểu nữ oa trốn sau lưng lão giả, đôi mắt to tròn tròn tràn ngập sự sợ hãi.
"Thật xin lỗi.”
Quân Thường Tiếu nói: "Quá nhỏ tuổi!”
Tiểu cô nương mặt dù trên mặt rất bẩn, nhưng nhìn có vẻ rất đáng yêu.
Chỉ tiếc là, Thiết Cốt Phái không phải nhà trẻ, tự nhiên sẽ không đi nhận đứa bé nhỏ như vậy.
Lão giả cầu xin nói: "Đứa bé này không cha không mẹ, đi theo lão già này lưu lạc đầu đường xó chợ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đói mà chết, cầu xin Quân chưởng môn rủ lòng thương thu nhận vào môn phái đi.”
"Lỗ gia gia, con không đi, con muốn đi theo người.”
Tiểu cô nương nói bằng giọng trẻ con ngây thơ, sợ hãi trong ánh mắt biến thành kiên định.
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:
"Lão nhân gia, trong thiên hạ này rất nhiều đứa bé không cha không mẹ, bổn tọa nếu như gặp một người thu một người, môn phái nhưng là chứa không nổi đâu.”
"Hừ.”
Tiểu cô nương phồng miệng lên nói:
"Ta cũng không có muốn gia nhập môn phái của ngươi đâu, ta muốn luôn luôn ở bên cạnh Lỗ gia gia.”
Nói rồi, kéo lão giả lui về sau.
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Người tiếp theo.”
"Mạnh Vũ Hiên.”
Ba.
Đại ấn đóng lên.
Nửa canh giờ sau.
Tổng cộng có đến trên dưới một trăm thiếu niên thiếu nữ, trở thành đệ tử Thiết Cốt Phái.
Số người trong môn phái từ lúc bắt đầu là 502 tăng lên tới 602, điểm cống hiến cũng từ 5 điểm tăng lên đến 104 điểm.
Như thế này, Quân Chưởng môn cảm thấy an toàn hơn hẳn.
Lần này chiêu mộ đệ tử tại thành Lịch Dương, thiếu nữ so với thiếu niên nhiều hơn một chút, sau khi trở về môn phái cũng có thể chèn ép một chút cỗ dương cương chi khí xuống.
"Đi.”
Quân Chưởng môn nói: "Trở về môn phái.”
Hắn trước đi một chuyến phủ Thành chủ cáo từ, sau đó mang một đám đệ tử trở về Môn phái.
Vừa đi ra cổng thành, liền nhìn thấy lão giả quần áo rách rưới còng lưng lúc nãy, mang theo cô bé kia từng bước một đi ra ngoài, một già một trẻ lộ ra bóng lưng có vẻ đáng thương.
"Aii..”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
"Trên đời này kẻ đáng thương rất nhiều, bổn tọa nếu như đi cứu trợ, còn phát triển môn phái cái nỗi gì, đi làm viện phúc lợi được rồi.”
"Đi thôi."
Hắn dẫn đệ tử rời đi.
Nhìn thấy đám người Thiết Cốt Phái đi qua bên người, lão giả thở dài nói: "Mộng Oánh, ngươi thật muốn đi theo gia gia lang thang đầu đường xó chợ sao.”
Nữ hài tên gọi Mộng Oánh chân thành nói:
"Lỗ gia gia là thân nhân duy nhất của Oánh Nhi trên đời này, người đi chỗ nào, Oánh nhi liền đi theo tới đó.”
"Cũng tốt.”
Lão giả hiền lành nói:
"Chúng ta đi thành Tôn Dương.”
"Ừm.”
Một già một trẻ xuôi theo con đường bước đi, bóng lưng dưới ánh hoàng hôn kéo dài vô tận.