Như này là khá khủng bố.
Phải biết rằng, một Võ Tông nhất phẩm tư chất bình thường nhất, lực lượng cũng chỉ 10 vạn cân, dựa vào tu vi hiện tại của hắn có thể làm được chuyện này, tốc độ tăng trưởng tuyệt đối vượt qua giá trị cao nhất là 6000 cân.
Cũng chính là nói. Quân chưởng môn bây giờ mặc dù là Võ Sư lục phẩm, nhưng thực lực có thể sánh ngang với một tên Võ Tông nhất phẩm bình thường, nếu như lại kết hợp với bùa lực lượng, vậy thì càng hung ác.
Lê Lạc Thu tuy cũng là Võ Sư lục phẩm, bất quá nàng chắc chắn không có thực lực mạnh mẽ như hắn.
Vì thế, không cần nghi ngờ, người có sức chiến đấu mạnh nhất của Thiết Cốt Phái, không ngoài ai khác chính là Quân chưởng môn của chúng ta.
Dạ Tinh Thần thì sao?
Hắn có mạnh về kinh nghiệm võ đạo. Còn nói về sức mạnh chân chính, khẳng định còn kém rất xa.
Ngay cả kiếm tu như Chu Hồng, nếu không dựa vào Lăng Thần Kiếm Quyết, e rằng cũng kém một đường xa hơn rất nhiều.
Quân chưởng môn thực lực mạnh nhưng rất ít khi ra tay.
Dẫu sao còn có một nhóm đệ tử hung mãnh, cho nên hoàn toàn không cần phải động tay chân, trừ khi đối mặt với kẻ địch mạnh.
Trưởng lão Quỷ Thủ Phái trước mặt, từ thân phận mà nói chính là cùng một cấp bậc với hắn, do đó nhất định phải ra tay!
Thực lực của Tống Tự là Võ Sư tam phẩm, lực lượng cũng chỉ mới 5 vạn cân, trực tiếp thua một nửa trình độ.
Đánh thế nào đây?
Căn bản không đánh được!
Quân Thường Tiếu vừa thi triển Bạo Liệt Quyền ra, dưới tốc độ lực lượng oanh tạc, hắn khó mà tránh né, chỉ có thể thành thật bị nện một quyền vào bụng.
Trong phút chốc, Tống Tự trừng lớn hai con mắt, sau lưng vị trí bị công kích khuếch trương ra một luồng linh lực, y phục trong nháy mắt rách nát ra một cái lỗ hình nắm đấm.
“Phụt!”
Máu tươi phun ra, sự đau đớn thống khổ như xé tim rách phổi nháy mắt xông lên tận não.
Quân Thường Tiếu đánh vào người Tống Tự, mặc dù không làm hắn bay ra ngoài, nhưng thương thế rất thích đáng.
Đây vẫn là nửa chừng thu hồi lại một chút sức lực, nếu không sớm đã thành cái xác lạnh.
“Bộp!”
Một tay khác đưa tới, bóp lấy cổ Tống Tự kéo hắn đến trước mặt.
Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói:
“Dám đến Thiết Cốt Phái ta, đòi lấy mạng đệ tử ta, ngươi thật đúng là ngại mình sống lâu mà!”
Sát khí bừng bừng, lạnh lẽo vô cùng!
Trước mặt đệ tử, hắn có biểu hiện rất hiền hòa nhã nhặn, thỉnh thoảng sẽ vui đùa một chút, nhưng trước mặt địch nhân, hắn hoàn toàn chính là một vị ma thần.
Quần Thường Tiếu đã hoàn toàn lột xác, không còn là người địa cầu an phận thủ thường, mà là một người chân chính của Tinh Vẫn đại lục.
“Thích ứng không phải tính cách của ta.”
“Ta sẽ khiến Tinh Vẫn đại lục thích ứng ta, bất kỳ ai ức hiếp ta, làm nhục ta, đều phải trả giá.”
Đây là những lời sau khi giết mấy trăm tên sơn tặc của Hắc Phong Trại, hắn đã nói với hệ thống.
Tiêu diệt Linh Tuyền Tông.
Tiêu diệt Tế Vũ Lầu.
Tiêu diệt Hắc Ưng Đường.
Mỗi một hành động chứng minh, Quân Thường Tiếu để Tinh Vẫn đại lục thích ứng bản thân, mà không phải cố gắng đi thích ứng Tinh Vẫn đại lục.
Năm ngón tay từ từ dùng lực, loại đau đớn sợ hãi đến từ cái chết trong chớp mắt lan tỏa khắp người Tống Tự, ánh mắt hắn sợ hãi nói:
“Đừng… đừng… đừng giết ta...”
“Không muốn chết sao?”
Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói.
Có thể sống, ai lại muốn chết đâu.
Sức lực gia tăng thêm vài phần, Tống Tự cảm thấy bản thân đã bước nửa người vào quỷ môn quan.
Loại thể nghiệm không ngừng tiến gần cái chết này, thật sự vô cùng đáng sợ!
Thân là trưởng lão Quỷ Thủ Phái, xưa nay giết người không chớp mắt, có những lúc tàn nhẫn hành hạ đối thủ, khiến người khác cảm nhận sống không bằng chết.
Hôm nay đến lượt bản thân, đây cũng là ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi, không tin ngửa cổ lên xem, trời xanh đã bỏ qua cho ai.
“Không, không… muốn… chết.”
Tống Tự vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ khao khát sống, từ cơn đau đớn mãnh liệt ở yết hầu phát ra âm thanh cầu khẩn.
Quân Thường Tiếu hơi thả lực, u ám nói:
“Không muốn chết, vậy thì làm đầy tớ của ta.”
Trong chớp mắt lực lượng tử vong tan biến, Tống Tự cảm thấy bản thân lại từ quỷ môn quan bước trở về, loại cảm giác sống lại từ trong cõi chết thật sự là việc hạnh phúc nhất đời người!
“Được… được… ta làm đầy tớ!”
Hắn cố gắng nói rất rõ ràng, sợ đối phương không nghe thấy, một giây sau bản thân sẽ bị giết chết.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu thu tay lại.
“Phịch”
Tống Tự được giải thoát, trực tiếp ngồi liệt dưới đất.
Còn sống.
Ta vẫn còn sống!
Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là đầy tớ của ta, việc đầy tớ phải làm chính là nghe lời của chủ nhân, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Đã… đã hiểu.”
Tống Tự yếu ớt đáp lời.
Chỉ cần có thể sống, hắn sẽ e ngại làm bất cứ chuyện gì.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, một tay đặt lên vai người kia, ánh mắt âm u nói:
“Bốn tọa làm sao mới có thể tin ngươi đây?”
“Rất đơn giản.”
Lục Thiên Thiên không biết từ lúc nào đã tựa ở trước cửa, khoanh tay nói:
“Để hắn giao ra linh hồn bổn nguyên.”
“Linh hồn bổn nguyên?”
Quân Thường Tiếu chưa từng nghe tới thứ này.
Hệ thống nói:
“Linh hồn bổn nguyên là mạch máu của một võ tu, nếu như có thể nắm giữ, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể khiến hồn phi phách tán.”
Lợi hại như vậy sao?
“Đến đi.”
Quần Thường Tiếu nói:
“Giao ra linh hồn bổn nguyên của ngươi, bổn tọa tha cho ngươi một đường sống.”
Ánh mắt Tống Tự hiện lên sự do dự, nhưng cảm nhận được lực lượng của bàn tay đặt trên vai bỗng gia tăng, kinh hãi nói:
“Ta… ta giao.”
Nói xong, hắn dùng ý niệm câu thông với linh hồn, từ trong cơ thể lôi ra một vật giống như một đường chỉ.
Đây chính là linh hồn bổn nguyên.
Một loại tồn tại ngự trị ba hồn bảy vía.
Hệ thống nói:
“Nắm chặt trong tay, sau đó cho vào không gian giới chỉ.”
Quân Thường Tiếu giơ tay nắm chặt linh hồn bổn nguyên, sau đó kéo nó ra ngoài, trong lòng nhất thời dâng lên ý nghĩ đưa vào trong không gian giới chỉ.
Hoàn tất.
Tất cả đã làm xong.
Hắn đã nắm được mạch máu của Tống Tự, chỉ cần ý niệm hòa hợp với không gian giới chỉ, bóp vỡ linh hồn bổn nguyên, lập tức có thể khiến Tống Tự không những chết, mà còn hồn phi phách tán.
Đương nhiên, nếu như linh hồn bổn nguyên bình yên vô sự, võ giả bị khống chế sẽ chẳng có bất kỳ tổn thương gì, muốn ăn cơm thì ăn cơm, muốn đi ngủ thì đi ngủ.
“Đi đi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Quay về tiếp tục làm trưởng lão của Quỷ Thủ Phái, đợi đến khi nào cần ngươi, bổn tọa sẽ liên hệ.”
“Vâng...”
“Gọi ta là chủ nhân.”
“Vâng… chủ nhân...”
Tống Tự khó khăn đứng dậy, chống lấy thân thể bị thương, bước từng bước suy kiệt xuống núi.
Lúc này, hắn thật sự muốn gào khóc.
Bản thân vì cái gì không nhắm mơ làm ngơ, vì cái gì khăng khăng muốn đến Thiết Cốt Phái.
Bây giờ thì hay rồi.
Người còn chưa giết không được, linh hồn bổn nguyên của bản thân đã bị chưởng môn Thiết Cốt Phái khống chế, rơi vào tình cảnh kiếp sống đầy tớ.
Hoàng hôn lặn về phía tây, bóng lưng của Tống Tự như bị kéo dài vô hạn, cả người dường như trong phút chốc già đi mấy chục tuổi.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “dùng mạng tuân theo”, nhận được 100 điểm cống hiến.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 1050/1000.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái vượt quá...”
Hửm?
Quân Thường Tiếu ngẩn ra nói:
“Đây cũng tính là nhiệm vụ ẩn sao?”
Hệ thống nói: “Chủ nhân nắm giữ linh hồn bổn nguyên của hắn, đương nhiên là dùng mạng tuân theo rồi.”
“Ồ..”
Quân Thường Tiếu đã hiểu, cười nói:
“Lời rồi.”
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên nói:
“Vì cái gì không giết hắn?”
Quân Thường Tiếu xoa mũi nói:
“Giết hắn chắc chắn Quỷ Thủ Phái sẽ không để yên, bổn tọa không muốn gây thêm phiền phức.”
Vừa điều động lực lượng tiêu diệt Hắc Ưng Đường, lại diệt thêm một Quỷ Thủ Phái, thật sự có chút quá chịu khó.
Huống hồ, ngày ngày giết cái này diệt cái kia, làm sao có thể khiêm tốn phát triển môn phái.