Sau khoảng thời gian chính thức sống một mình hơn 1 tháng, Cố Vấn Như muốn quay lại thực hiện ước mơ, mà bản thân mình đã bỏ dang dỡ. Cô đã quyết định đi đến chỗ bố một bụng tính toán, muốn đi cửa sau xin ông một ghế trợ lý kiến trúc sư. Nhưng đã bị người bố mái tóc có màu muối tiêu gương mặt rất hiền hậu, nhẫn tâm mà cự tuyệt đuổi ra ngoài, với lý do cô quá non nớt không thể nhận. Cố Vấn Như biết rõ ông ấy vẫn đang giận cô chuyện quá khứ, không mục tiêu rõ ràng nói bõ liền bỏ.
Nhưng may cho cô mỗi ngày điều chạy tới văn phòng của bố nên đã gặp được giáo sư Nhiễm. Người này là bạn của bố cũng là đối thủ một mất một cò, lúc niên thiếu tranh giành để cưới mẹ của cô, ông ấy đề nghị cô nên đăng ký 1 khóa để học bổ túc tức thì. Nhưng sau mấy ngày cô liền bắt đầu cảm thán sâu sắc, đúng là gừng càng già càng cay, giáo sư Nhiễm nhìn ra cô chỉ đang muốn tìm một việc gì đó để lấp đầy khoảng trống. Ông ấy cho cô lời khuyên, hãy để thời gian chữa lành mọi thứ, rồi hãy bắt đầu lại vẫn chưa muộn.
Và từ khi gặp ông ấy cô đã trở thành một trạch nữ chính hiệu, nhưng chẳng thấy tịch mịch chút nào. Bản thân cô tận tưởng cảm giác độc thân vui vẻ cô ôm suy nghĩ này mà dạo chơi ở chốn nhân sinh. Live chơi game xuyên đêm xuyên ngày. Cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ không phiền không chán. Buồn thì đọc sách xem phim đàn một bản nhạc, vui thì đi chuẩn bị đồ dùng cần thiết để đón về nhà một bé mèo thật xinh đẹp.
* * *
Duyên phận chính là một thứ gì đó rật kỳ diệu, vào một ngày bầu trời có ánh nắng vàng ươm, trên đường đi dạo cô bắt gặp một bé mèo con tầm hai tháng tuổi vô cùng hổ báo cáo chồn. Không biết từ đâu chạy ra nhe nanh cản bước, như thể nó đang nhờ giúp đỡ, Cố Vấn Như đi theo chân nó đến cạnh bờ kênh rào thì bất ngờ thay. Cô phát hiện một con mèo không lớn hơn là bao, màu lông tam thể nhiễm đầy màu đỏ của máu.
Cố Vấn Như gọi cho hội cứu trợ động vật trước tiên, ngồi xuống nhìn nó cảm thấy hơi thở trong nó đang dần yếu đi. Cô không đành lòng thế là ôm con mèo nhỏ thoi thóp trên tay bắt taxi đến bệnh viện, cô ở cạnh nó mấy ngày không thương cũng thành ra có tình cảm. Nhớ tới con mèo nhỏ hôm ấy rất can đảm, dám đứng trước mặt mình, cô quay trở về nơi đó lần này chỉ gặp một đám trẻ con.
"Ây bá vương đó ạ, một mình nó làm chủ cả khu vực này!"
Cố Vấn Như gật đầu cô đã tường tận hiểu mọi chuyện, thử tìm hiểu thêm vài nơi bọn nó hay tới, thật tâm muốn nhận nuôi cả bày mèo oai hùng trong lời đồn luôn cho đủ anh em. Nhưng có vẻ duyên chỉ tới với một trong số chúng. Sau gần hai tuần cô đón Tiểu Ngư về nhà, do nó rất kén ăn hạt nên cô gọi nó bằng món ăn mình yêu thích nhất "Cá." nó lúc đầu ẻm vẫn rất e dè, đề phòng tất cả mọi thứ mới lạ xung quanh, cô luôn kề cạnh quan sát an ủi một thời gian thế là mèo ta bộc lộ bản tính xem trời bằng vun mà quậy.
Thấm thoắt đã đến mùa đông, bên căn hộ ấm áp, một cô gái độc thân không biết là đang vui hay buồn. Đôi mắt ngấn lệ ngồi bên ghế so pha gảy từng âm thanh phát ra từ cây guitar quý báo, trên màng hình pc hiện lên tiêu đề bài báo: "Tai nạn nghiêm trọng, một nhân viên quan trọng của Tencent không rõ sống chết, nghi ngờ uống say lái xe!"
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, không biết Cố Vấn Như kiếm đâu ra một bó hoa hướng dương vàng rực cấm vào lọ sứ để trên bàn. Đôi mắt cô hờ hững, đôi môi mím chặt vô thức cong lên rồi lại hạ xuống. Tách cà phê nóng đặt trên bàn, làn khói mờ ảo vẫn bay nghi ngút, nhưng cô chưa hề chạm miệng, có lẽ vị của nó quá đắng khiến bản thân khó chịu. Cô khoác trên mình hai chiếc áo bông thật dày, từ đầu đến chân chỗ nào cũng tỏ ra dáng vẻ lười biếng thoải mái đóng ổ nơi này.
* * *
Thịnh Quân Hải cả người thư thái đứng trên sân cỏ, anh đang giúp mọi người dọn đi đống tuyết cản bước đường bức tốc của đám anh em. Anh ngước mặt lên trời gỡ đôi găng tay thể thao ra, hà một hơi thật dài hơi nóng ùa từ miệng hóa thành màng sương trắng, nụ cười trên mặt chính là thứ không thể che đậy nhất. Đầy trào phúng, cũng đầy sự chờ mong, anh tiện tay ném đi cái điện thoại của cậu đàn em ánh mắt tinh ranh lóe lên trong ánh sáng: "Nghiệp thì phải trả, ngày tháng còn ai biết được người cùng em đắp chung cái chăn ngày lạnh lại là anh."
Nhưng may cho cô mỗi ngày điều chạy tới văn phòng của bố nên đã gặp được giáo sư Nhiễm. Người này là bạn của bố cũng là đối thủ một mất một cò, lúc niên thiếu tranh giành để cưới mẹ của cô, ông ấy đề nghị cô nên đăng ký 1 khóa để học bổ túc tức thì. Nhưng sau mấy ngày cô liền bắt đầu cảm thán sâu sắc, đúng là gừng càng già càng cay, giáo sư Nhiễm nhìn ra cô chỉ đang muốn tìm một việc gì đó để lấp đầy khoảng trống. Ông ấy cho cô lời khuyên, hãy để thời gian chữa lành mọi thứ, rồi hãy bắt đầu lại vẫn chưa muộn.
Và từ khi gặp ông ấy cô đã trở thành một trạch nữ chính hiệu, nhưng chẳng thấy tịch mịch chút nào. Bản thân cô tận tưởng cảm giác độc thân vui vẻ cô ôm suy nghĩ này mà dạo chơi ở chốn nhân sinh. Live chơi game xuyên đêm xuyên ngày. Cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ không phiền không chán. Buồn thì đọc sách xem phim đàn một bản nhạc, vui thì đi chuẩn bị đồ dùng cần thiết để đón về nhà một bé mèo thật xinh đẹp.
* * *
Duyên phận chính là một thứ gì đó rật kỳ diệu, vào một ngày bầu trời có ánh nắng vàng ươm, trên đường đi dạo cô bắt gặp một bé mèo con tầm hai tháng tuổi vô cùng hổ báo cáo chồn. Không biết từ đâu chạy ra nhe nanh cản bước, như thể nó đang nhờ giúp đỡ, Cố Vấn Như đi theo chân nó đến cạnh bờ kênh rào thì bất ngờ thay. Cô phát hiện một con mèo không lớn hơn là bao, màu lông tam thể nhiễm đầy màu đỏ của máu.
Cố Vấn Như gọi cho hội cứu trợ động vật trước tiên, ngồi xuống nhìn nó cảm thấy hơi thở trong nó đang dần yếu đi. Cô không đành lòng thế là ôm con mèo nhỏ thoi thóp trên tay bắt taxi đến bệnh viện, cô ở cạnh nó mấy ngày không thương cũng thành ra có tình cảm. Nhớ tới con mèo nhỏ hôm ấy rất can đảm, dám đứng trước mặt mình, cô quay trở về nơi đó lần này chỉ gặp một đám trẻ con.
"Ây bá vương đó ạ, một mình nó làm chủ cả khu vực này!"
Cố Vấn Như gật đầu cô đã tường tận hiểu mọi chuyện, thử tìm hiểu thêm vài nơi bọn nó hay tới, thật tâm muốn nhận nuôi cả bày mèo oai hùng trong lời đồn luôn cho đủ anh em. Nhưng có vẻ duyên chỉ tới với một trong số chúng. Sau gần hai tuần cô đón Tiểu Ngư về nhà, do nó rất kén ăn hạt nên cô gọi nó bằng món ăn mình yêu thích nhất "Cá." nó lúc đầu ẻm vẫn rất e dè, đề phòng tất cả mọi thứ mới lạ xung quanh, cô luôn kề cạnh quan sát an ủi một thời gian thế là mèo ta bộc lộ bản tính xem trời bằng vun mà quậy.
Thấm thoắt đã đến mùa đông, bên căn hộ ấm áp, một cô gái độc thân không biết là đang vui hay buồn. Đôi mắt ngấn lệ ngồi bên ghế so pha gảy từng âm thanh phát ra từ cây guitar quý báo, trên màng hình pc hiện lên tiêu đề bài báo: "Tai nạn nghiêm trọng, một nhân viên quan trọng của Tencent không rõ sống chết, nghi ngờ uống say lái xe!"
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, không biết Cố Vấn Như kiếm đâu ra một bó hoa hướng dương vàng rực cấm vào lọ sứ để trên bàn. Đôi mắt cô hờ hững, đôi môi mím chặt vô thức cong lên rồi lại hạ xuống. Tách cà phê nóng đặt trên bàn, làn khói mờ ảo vẫn bay nghi ngút, nhưng cô chưa hề chạm miệng, có lẽ vị của nó quá đắng khiến bản thân khó chịu. Cô khoác trên mình hai chiếc áo bông thật dày, từ đầu đến chân chỗ nào cũng tỏ ra dáng vẻ lười biếng thoải mái đóng ổ nơi này.
* * *
Thịnh Quân Hải cả người thư thái đứng trên sân cỏ, anh đang giúp mọi người dọn đi đống tuyết cản bước đường bức tốc của đám anh em. Anh ngước mặt lên trời gỡ đôi găng tay thể thao ra, hà một hơi thật dài hơi nóng ùa từ miệng hóa thành màng sương trắng, nụ cười trên mặt chính là thứ không thể che đậy nhất. Đầy trào phúng, cũng đầy sự chờ mong, anh tiện tay ném đi cái điện thoại của cậu đàn em ánh mắt tinh ranh lóe lên trong ánh sáng: "Nghiệp thì phải trả, ngày tháng còn ai biết được người cùng em đắp chung cái chăn ngày lạnh lại là anh."