Cố Vấn Như thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, cô quyết định giặt giũ ga nệm, để tẩy uế đi mùi vị của người đàn ông kia. Cô suốt gần một tuần nay không hề ra ngào, chỉ gọi đồ ăn giao tận nhà, vì cô biết Dạ Thiên Hoài nhất định sẽ về đây lấy đồ đạc của anh ta. Cô sợ kẻ hèn nhát đó canh lúc cô đi ra ngoài mà lẻn vào nhà.. Thế thì bao lời cô chuẩn bị để nói cho rõ sợ ràng sẽ không thể nói trực diện nữa. Cô cũng có ý định kêu thợ khóa cửa thay đổi ổ khóa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa tới lúc, vẫn nên đợi nói cho rõ rồi thay vẫn chưa muộn..
Đúng là trời không phụ lòng người, cô cố ý đợi lâu như vậy cuối cùng gần trưa nay cụ thể là 10 giờ 28 phút sáng. Con chuột Dạ Thiên Hoài đã mò về đây để lấy đi những món đồ thuộc quyền sở hữu của anh ta.
Dạ Thiên Hoài hôm nay xin nghỉ một ngày, Lục Hi Hòa cũng cứng miệng không hề kể lại chuyện gặp nhau giữa chính thất và tiểu tam hôm đó với anh. Lần này anh cố ý về giờ này để tránh đụng mặt.. Biết ai rõ Cố Vấn Như luôn có thói quen thức khuya rồi dậy rất muộn, nếu may mắn sớm lắm cô cũng phải hơn mười hai giờ trưa. Nhưng anh ta có tính cỡ nào cũng không bằng vị trong nhà kia đã chuẩn bị.
Anh dùng chìa khóa cũ trong tay thử mở cửa nhà, rất may mắn Cố Vấn Như không thay khóa. Anh nghĩ chắc do cô bị thiếu kiến thức sống, nên mới không biết đề phòng. Chỉ mới hơn một tuần không về nơi đây anh đã thấy nó hơi khác lạ. Cụ thể chắc là do không còn nghe thấy tiếng Tivi to đùng, anh đoán chắc cô ấy còn ngủ nên vặn âm thanh bé lại.
Dạ Thiên Hoài không cởi giày như thường ngày, lén lút bước luôn vào nhà, đột nhiên anh chợt hơi bất ngờ dừng lại, tiến không được mà lùi cũng không xong. Anh nhìn thấy Cố Vấn Như đang ngồi bắt chân chéo, đôi tay đang gõ từng nhịp xuống tay vịn của ghế gaming. Cô đang đắp mặt nạ tựa người vào ghế thả lỏng thân thể, gương mặt ngước lên hướng về trần nhà, nhưng cô ngồi như vậy vừa hay lại trực diện mặt đối mặt với anh.
Cố Vấn Như điềm nhiên tao nhã mà vươn vai, tựa như vừa bị đánh thức bởi một thứ gì đó rất ồn ào. Cô dùng 2 ngón tay kéo xuống lớp mặt nạ, để lộ ra gương mặt hồng hào do chăm sóc kỹ lưỡng. Thấy cô đứng dậy khỏi ghế gaming Dạ Thiên Hoài có chút chột dạ, nhưng vẫn anh đứng im như tượng. Cố Vấn Như điềm đạm toát ra phong thái chủ nhà đem cái mặt nạ ấy cất bước vào bếp, vức xong cố ý đi ngang qua Dạ Thiên Hoài nói lời nhẹ tựa bông: "Ây dạ vị này đến nhà người khác, mà trơ trẽn tới mức không cởi cả giày, là lúc bé không được dạy dỗ tốt hay sao?"
Anh ta nghe vậy thật sự ngại đến muốn độn thổ, thật ra anh chỉ muốn vào nhanh lấy hết những món cần thiết rồi đi thật nhanh. Nên mới không cởi giày, phép lịch sự cơ bản này lại bị cô gái yêu mình như mạng nhắc nhở khiến anh khó chịu. Tên đàn ông tồi tệ này vẫn nghĩ Cố Vấn Như ngốc nghếch cứ đâm đầu mà yêu anh như trước, nên anh trả lời rất hiên ngang.
"Anh quên thôi! Chuyện cũng thành ra như vậy em cũng đừng quá miễn cưỡng ôm đau khổ về phía mình."
Nhưng thấy Cố Vấn Như vẫn không phản ứng gì, cô ngồi lại vào cái ghế bản thân yêu thích anh mới nói thêm một câu: "Anh tới lấy ít đồ, xong sẽ đi."
Cố Vấn Như lúc này mới ngáp một cái, cô chỉ vào một góc nhỏ có hai cái vali nằm im lìm ở đó: "Chúng ta tính một chút rồi hả qua cầu rút ván chứ anh Dạ này. Đằng nào thì phải ở trong chăn mới biết chăn có rận mà."
Nói xong cô chỉ về hướng cái ghế sopha biểu thị, mời anh ta ngồi xuống đó từ từ mà nói rõ cũng chưa muộn, Dạ Thiên Hoài lúng túng nhưng anh vẫn đi đến rồi ngồi xuống một cách không hề tự nhiên. Anh thở dài nhìn thẳng Cố Vấn Như rồi hỏi: "Em nói đi em muốn gì, chúng ta điều là người trưởng thành đừng hở chút hù dọa đem chuyện này đưa lên mạng."
Cố Vấn Như biểu môi cô cười tươi như hoa nở khiến Dạ Thiên Hoài sững sờ, có đôi chút sợ hãi xong cô chỉ tay xuống sàn nhà: "Chúng ta nên tính theo cách công bằng nhỉ? Tiền nhà hơn 2 năm qua là do tôi đóng, chi phí ăn uống đồ đạt nên tính chính xác ra rồi chia điều."
Cô mặt kệ vẻ mặt của Dạ Thiên Hoài; tay thì kéo miếng lót chuột lên lấy ra một tờ giấy, xong cô tiện tay gấp thành cái máy bay, phi tới chỗ anh..
Cái máy bay giấy rơi xuống cạnh chân bàn, anh hít một hơi thật sau rồi đứng dậy khom người nhặc lên. Xong lại ngồi xuống rồi mới mở cái hình ra đọc từng chữ. Dạ Thiên Hoài nhìn mà thấy sợ hãi một tờ giấy A4 chi chít chữ. Từng khoảng chi tiêu được cô liệt kê không thiếu cái gì, từ chai nước rửa chén. Dầu gội xà phòng, nước lau sàn vân vân..
Những khoảnh này không nhiều nhưng tính theo số lượng năm thì con cũng không ít, với cả giá thuê nhà khá cao anh có chút ngỡ ngàng nhưng phải hỏi cô một điều: "Em tính kỹ đến thế này sao?"
Cô buồn chán đang nghịch cái điện thoại trên tay, nghe như thế thì ngước mắt lên mà thản nhiên trả lời: "Ôi anh này thật thú vị, có ai cho không ai cái gì bao giờ đúng không? Số tài khoản của tôi chắc anh biết mà nhỉ? Nhớ chuyển sớm xíu nhé tôi cần phải trả chi phí dọn vệ sinh tổng một lần."
Cô biết anh ta không thiếu tiền, nhưng cô yêu cầu gấp như vậy là khiến anh ta phải khó xử. Rồi cô lại nghịch điện thoại nhưng miệng bân quơ nói thêm một câu: "Xây lầu son chứa người đẹp mà lại thiếu một chút tiền này sao?"
Dạ Thiên Hoài lòng tự trọng bị đụng tới, nhưng vẫn cố tỏ ra nho nhã không để mất phong độ anh nhẹ giọng nói: "Em đừng có mà khích tướng anh, chuyện cũng đã như vậy chúng ta nên như trước đây, trở thành bạn bè không phải tốt hơn à."
Cố Vấn Như bên đây nghe vậy thì thở dài ngao ngán đáp trả: "Sao bây giờ tôi mới nhìn ra anh là một kẻ thất bại tới vậy chứ Dạ Thiên Hoài?
Cô đặt điện thoại lên bàn vừa hay lại đưa mắt thấy bức ảnh đang dựng phía không xa. Cô liền mỉm cười đưa tay cầm lấy sẵn tiện rút ra một tờ khăn giấy làm xong một loạt động tác cô mới điềm nhiên mà nói:" Đôi co với anh đây cũng làm tôi phát mệt, nhà còn bao việc chúng ta nên hai mặt một lời luôn đi. "
Dạ Thiên Hoài nghe xong rõ ràng là biết Cố Vấn Như đang thật sự mất kiên nhẫn, anh còn đang phân vân tại sao một cô gái yêu anh như vậy, đùng một cái nhìn thấy cảnh kia liền trở mặt nhanh đến ngỡ ngàng? Đời anh phát sinh biến số quá nhiều, gây ra tội lỗi đầy mình rồi lại ảo tưởng vẫn có được tình yêu.. Dạ Thiên Hoài học cao hiểu rộng nhưng lại tham lam đến đáng sợ. Anh ta vô tư trêu đùa cuộc đời một cô gái, rlại thờ ơ xem nó quá đổi bình thường.
Anh đứng dậy ý định đi lấy 2 cái vali hành lý của mình trên tay vẫn cầm theo tờ giấy tính toán kia. Lúc này anh chẳng thể nói lên lời gì nữa, biết rằng chỉ cần khiến Cố Vấn Như mất hứng thêm một chút chỉ sợ mặt báo ngày mai toàn tên của anh. Nên Dạ Thiên Hoài đành đồng ý mà trả lời:" Anh sẽ chuyển khoản qua cho em, là do chúng ta không hợp nhau.. Nên hy vọng em sau này sẽ tìm được người đàn ông tốt. "
Cố Vấn Như nghe xong liền bật cười khanh khách, cô cười tới vân đạm phong khinh. Cô không ngồi yên được nữa cô đang lấy tấm ảnh ra khỏi khung hình. Dùng nó như một cái quạt, phe phẩy trên tay tựa hồi đang quạt đi một cái mùi hôi hám đáng ghét nào vậy. Dạ Thiên Hoài kéo vali hành lý quay đầu muốn chào tạm biệt cô lần cuối rồi mới đi, nhưng nhìn không sót một giây nào cảnh tượng cô đang làm. Anh cảm thấy thứ đáng sợ nhất chính là phụ nữ nhưng thứ còn đáng sợ hơn chính là một người phụ nữ xem mình như rác thẳng tay mà vứt này.
Anh trầm ngâm suy nghĩ kỹ mới nói:" Anh xin lỗi bộ sưu tập mùa thu là do tự em hiểu lầm, nhưng không sao anh sẽ gửi tặng nó cho em đầu tiên như đã hứa. "
Cố Vấn Như nghe cái lời này liền không khống chế được nữa, cô đứng bật dậy khỏi ghế vừa đi vừa xé vụn tấm ảnh thời cao trung thành nhiều mảnh, rồi đến trước mặt Dạ Thiên Hoài. Cô chẳng ngần ngại thẳng tay mà nhét tất cả vào túi áo vest anh ta biểu thị cho sự miệt thị đến cực điểm.
Cô cắn răng nhịn nỗi uất hận xuống, nói một tràn dài:" Tôi cũng có dự định hỏi xem hai kẻ các người bắt đầu từ khi nào, tôi cũng không mong chờ gì nhiều về mấy cái lời hứa của anh. Mà đột nhiên lúc này tôi lại cảm thấy may mắn. "
Tới đây cô dùng bàn tay trái vỗ nhẹ lên mặt anh ta hai cái, Dạ Thiên Hoài hơi bất ngờ nên anh thất thố lùi nhanh lại phía sau thì nghe cô mỉa móc tiếp:" Haha anh sợ cái vẹo gì? Tôi thấy may mắn vì anh đã xuất hiện rồi dạy cho tôi một bài học quá quý giá đấy. Mà cái skin áo cưới ấy, mấy cái mộng tưởng lúc đó quá hảo huyền nên thô, cảm ơn ý tốt của anh, không có anh mấy hôm nay tôi lại thấy vui vẻ đến lạ đây này.. "
Dạ Thiên Hoài bị cô làm bẻ mặt mấy lần, anh cố ý lách qua cô rồi bước ra ngoài, không thể nói thêm gì nữa. Suy cho cùng cuộc chia tay này chẳng vui vẻ gì, với cái vẻ mặt này của Cố Vấn Như chỉ sợ chẳng nói ra thêm một lời tốt đẹp nào đâu.
Bước ra tới cửa anh cầm vào tay nắm nhưng chần chờ một giây, vốn anh còn định tham lam hưởng thụ thêm sự sung túc có hai gia đình. Hôm ấy bị phát hiện chưa kiệp chuẩn bị tinh thần gì nên vẫn còn hơi lưu luyến đôi chút.
Ngay lúc anh mở cửa" Cạch "một tiếng liền nghe thấy Cố Vấn Như đang ở phía sau khoanh tay nhìn anh với vẻ mặt chua sót:
" Chúc Anh Gấm Vóc Lụa Là, Tay Ôm Vợ Ngủ Gọi Nhầm Tên Em Nha. Và Cũng Hy Vọng Chúng Ta Sau Này Trời Nghiên Đất Ngã Vĩnh Viễn Không Gặp Lại Nhau. "
Dạ Thiên Hoài nghe xong gương mặt thoáng đỏ, anh bước ra khỏi ngôi nhà mình ở hơn 2 năm qua. Vì tức giận mà quên hình tượng ôn nhu nho nhã giả tạo, đóng cửa một cách mạnh bạo phát ra tiếng" Rầm. "Chói tai.
Cố Vấn Như lúc này ngồi thụp xuống sàn nhà, đôi tay cô bấu chặt vào da thịt, ngăn không do dòng nước mắt ấm nóng kia rơi xuống, câu nói cuối cùng kia thật ra cô muốn chúc anh tốt đẹp hơn. Nhưng khi nghĩ tới những điều mình phải chịu đựng, thì cô lại muốn anh ta chẳng được hạnh phúc. Tên đàng ông ấy không xứng có được cái gọi là vợ hiền con ngoan, cơm nóng đợi bàn người thương đợi cửa.
Ngồi đó đó hơn 10 phút cô đã lấy lại được sự bình tĩnh, cô dùng tay sờ lên ngực cảm nhận tim mình đang đập, thật ra cô đã cố gắng tỏ ra cứng rắn mà chất vấn anh lần cuối, nhưng suy cho cùng lúc nói lời tạm biệt với thanh xuân thì ai mà kiềm lòng cho nổi..
" Lời tạm biệt đúng là chẳng khó nói một chút nào, vì cơ bản vào ngày hôm đó anh đã vì một người mà lựa chọn quên đi em. "
" Cảm ơn vì đã dứt khoát khiến tôi không còn chút hy vọng nào cả.
Đúng là trời không phụ lòng người, cô cố ý đợi lâu như vậy cuối cùng gần trưa nay cụ thể là 10 giờ 28 phút sáng. Con chuột Dạ Thiên Hoài đã mò về đây để lấy đi những món đồ thuộc quyền sở hữu của anh ta.
Dạ Thiên Hoài hôm nay xin nghỉ một ngày, Lục Hi Hòa cũng cứng miệng không hề kể lại chuyện gặp nhau giữa chính thất và tiểu tam hôm đó với anh. Lần này anh cố ý về giờ này để tránh đụng mặt.. Biết ai rõ Cố Vấn Như luôn có thói quen thức khuya rồi dậy rất muộn, nếu may mắn sớm lắm cô cũng phải hơn mười hai giờ trưa. Nhưng anh ta có tính cỡ nào cũng không bằng vị trong nhà kia đã chuẩn bị.
Anh dùng chìa khóa cũ trong tay thử mở cửa nhà, rất may mắn Cố Vấn Như không thay khóa. Anh nghĩ chắc do cô bị thiếu kiến thức sống, nên mới không biết đề phòng. Chỉ mới hơn một tuần không về nơi đây anh đã thấy nó hơi khác lạ. Cụ thể chắc là do không còn nghe thấy tiếng Tivi to đùng, anh đoán chắc cô ấy còn ngủ nên vặn âm thanh bé lại.
Dạ Thiên Hoài không cởi giày như thường ngày, lén lút bước luôn vào nhà, đột nhiên anh chợt hơi bất ngờ dừng lại, tiến không được mà lùi cũng không xong. Anh nhìn thấy Cố Vấn Như đang ngồi bắt chân chéo, đôi tay đang gõ từng nhịp xuống tay vịn của ghế gaming. Cô đang đắp mặt nạ tựa người vào ghế thả lỏng thân thể, gương mặt ngước lên hướng về trần nhà, nhưng cô ngồi như vậy vừa hay lại trực diện mặt đối mặt với anh.
Cố Vấn Như điềm nhiên tao nhã mà vươn vai, tựa như vừa bị đánh thức bởi một thứ gì đó rất ồn ào. Cô dùng 2 ngón tay kéo xuống lớp mặt nạ, để lộ ra gương mặt hồng hào do chăm sóc kỹ lưỡng. Thấy cô đứng dậy khỏi ghế gaming Dạ Thiên Hoài có chút chột dạ, nhưng vẫn anh đứng im như tượng. Cố Vấn Như điềm đạm toát ra phong thái chủ nhà đem cái mặt nạ ấy cất bước vào bếp, vức xong cố ý đi ngang qua Dạ Thiên Hoài nói lời nhẹ tựa bông: "Ây dạ vị này đến nhà người khác, mà trơ trẽn tới mức không cởi cả giày, là lúc bé không được dạy dỗ tốt hay sao?"
Anh ta nghe vậy thật sự ngại đến muốn độn thổ, thật ra anh chỉ muốn vào nhanh lấy hết những món cần thiết rồi đi thật nhanh. Nên mới không cởi giày, phép lịch sự cơ bản này lại bị cô gái yêu mình như mạng nhắc nhở khiến anh khó chịu. Tên đàn ông tồi tệ này vẫn nghĩ Cố Vấn Như ngốc nghếch cứ đâm đầu mà yêu anh như trước, nên anh trả lời rất hiên ngang.
"Anh quên thôi! Chuyện cũng thành ra như vậy em cũng đừng quá miễn cưỡng ôm đau khổ về phía mình."
Nhưng thấy Cố Vấn Như vẫn không phản ứng gì, cô ngồi lại vào cái ghế bản thân yêu thích anh mới nói thêm một câu: "Anh tới lấy ít đồ, xong sẽ đi."
Cố Vấn Như lúc này mới ngáp một cái, cô chỉ vào một góc nhỏ có hai cái vali nằm im lìm ở đó: "Chúng ta tính một chút rồi hả qua cầu rút ván chứ anh Dạ này. Đằng nào thì phải ở trong chăn mới biết chăn có rận mà."
Nói xong cô chỉ về hướng cái ghế sopha biểu thị, mời anh ta ngồi xuống đó từ từ mà nói rõ cũng chưa muộn, Dạ Thiên Hoài lúng túng nhưng anh vẫn đi đến rồi ngồi xuống một cách không hề tự nhiên. Anh thở dài nhìn thẳng Cố Vấn Như rồi hỏi: "Em nói đi em muốn gì, chúng ta điều là người trưởng thành đừng hở chút hù dọa đem chuyện này đưa lên mạng."
Cố Vấn Như biểu môi cô cười tươi như hoa nở khiến Dạ Thiên Hoài sững sờ, có đôi chút sợ hãi xong cô chỉ tay xuống sàn nhà: "Chúng ta nên tính theo cách công bằng nhỉ? Tiền nhà hơn 2 năm qua là do tôi đóng, chi phí ăn uống đồ đạt nên tính chính xác ra rồi chia điều."
Cô mặt kệ vẻ mặt của Dạ Thiên Hoài; tay thì kéo miếng lót chuột lên lấy ra một tờ giấy, xong cô tiện tay gấp thành cái máy bay, phi tới chỗ anh..
Cái máy bay giấy rơi xuống cạnh chân bàn, anh hít một hơi thật sau rồi đứng dậy khom người nhặc lên. Xong lại ngồi xuống rồi mới mở cái hình ra đọc từng chữ. Dạ Thiên Hoài nhìn mà thấy sợ hãi một tờ giấy A4 chi chít chữ. Từng khoảng chi tiêu được cô liệt kê không thiếu cái gì, từ chai nước rửa chén. Dầu gội xà phòng, nước lau sàn vân vân..
Những khoảnh này không nhiều nhưng tính theo số lượng năm thì con cũng không ít, với cả giá thuê nhà khá cao anh có chút ngỡ ngàng nhưng phải hỏi cô một điều: "Em tính kỹ đến thế này sao?"
Cô buồn chán đang nghịch cái điện thoại trên tay, nghe như thế thì ngước mắt lên mà thản nhiên trả lời: "Ôi anh này thật thú vị, có ai cho không ai cái gì bao giờ đúng không? Số tài khoản của tôi chắc anh biết mà nhỉ? Nhớ chuyển sớm xíu nhé tôi cần phải trả chi phí dọn vệ sinh tổng một lần."
Cô biết anh ta không thiếu tiền, nhưng cô yêu cầu gấp như vậy là khiến anh ta phải khó xử. Rồi cô lại nghịch điện thoại nhưng miệng bân quơ nói thêm một câu: "Xây lầu son chứa người đẹp mà lại thiếu một chút tiền này sao?"
Dạ Thiên Hoài lòng tự trọng bị đụng tới, nhưng vẫn cố tỏ ra nho nhã không để mất phong độ anh nhẹ giọng nói: "Em đừng có mà khích tướng anh, chuyện cũng đã như vậy chúng ta nên như trước đây, trở thành bạn bè không phải tốt hơn à."
Cố Vấn Như bên đây nghe vậy thì thở dài ngao ngán đáp trả: "Sao bây giờ tôi mới nhìn ra anh là một kẻ thất bại tới vậy chứ Dạ Thiên Hoài?
Cô đặt điện thoại lên bàn vừa hay lại đưa mắt thấy bức ảnh đang dựng phía không xa. Cô liền mỉm cười đưa tay cầm lấy sẵn tiện rút ra một tờ khăn giấy làm xong một loạt động tác cô mới điềm nhiên mà nói:" Đôi co với anh đây cũng làm tôi phát mệt, nhà còn bao việc chúng ta nên hai mặt một lời luôn đi. "
Dạ Thiên Hoài nghe xong rõ ràng là biết Cố Vấn Như đang thật sự mất kiên nhẫn, anh còn đang phân vân tại sao một cô gái yêu anh như vậy, đùng một cái nhìn thấy cảnh kia liền trở mặt nhanh đến ngỡ ngàng? Đời anh phát sinh biến số quá nhiều, gây ra tội lỗi đầy mình rồi lại ảo tưởng vẫn có được tình yêu.. Dạ Thiên Hoài học cao hiểu rộng nhưng lại tham lam đến đáng sợ. Anh ta vô tư trêu đùa cuộc đời một cô gái, rlại thờ ơ xem nó quá đổi bình thường.
Anh đứng dậy ý định đi lấy 2 cái vali hành lý của mình trên tay vẫn cầm theo tờ giấy tính toán kia. Lúc này anh chẳng thể nói lên lời gì nữa, biết rằng chỉ cần khiến Cố Vấn Như mất hứng thêm một chút chỉ sợ mặt báo ngày mai toàn tên của anh. Nên Dạ Thiên Hoài đành đồng ý mà trả lời:" Anh sẽ chuyển khoản qua cho em, là do chúng ta không hợp nhau.. Nên hy vọng em sau này sẽ tìm được người đàn ông tốt. "
Cố Vấn Như nghe xong liền bật cười khanh khách, cô cười tới vân đạm phong khinh. Cô không ngồi yên được nữa cô đang lấy tấm ảnh ra khỏi khung hình. Dùng nó như một cái quạt, phe phẩy trên tay tựa hồi đang quạt đi một cái mùi hôi hám đáng ghét nào vậy. Dạ Thiên Hoài kéo vali hành lý quay đầu muốn chào tạm biệt cô lần cuối rồi mới đi, nhưng nhìn không sót một giây nào cảnh tượng cô đang làm. Anh cảm thấy thứ đáng sợ nhất chính là phụ nữ nhưng thứ còn đáng sợ hơn chính là một người phụ nữ xem mình như rác thẳng tay mà vứt này.
Anh trầm ngâm suy nghĩ kỹ mới nói:" Anh xin lỗi bộ sưu tập mùa thu là do tự em hiểu lầm, nhưng không sao anh sẽ gửi tặng nó cho em đầu tiên như đã hứa. "
Cố Vấn Như nghe cái lời này liền không khống chế được nữa, cô đứng bật dậy khỏi ghế vừa đi vừa xé vụn tấm ảnh thời cao trung thành nhiều mảnh, rồi đến trước mặt Dạ Thiên Hoài. Cô chẳng ngần ngại thẳng tay mà nhét tất cả vào túi áo vest anh ta biểu thị cho sự miệt thị đến cực điểm.
Cô cắn răng nhịn nỗi uất hận xuống, nói một tràn dài:" Tôi cũng có dự định hỏi xem hai kẻ các người bắt đầu từ khi nào, tôi cũng không mong chờ gì nhiều về mấy cái lời hứa của anh. Mà đột nhiên lúc này tôi lại cảm thấy may mắn. "
Tới đây cô dùng bàn tay trái vỗ nhẹ lên mặt anh ta hai cái, Dạ Thiên Hoài hơi bất ngờ nên anh thất thố lùi nhanh lại phía sau thì nghe cô mỉa móc tiếp:" Haha anh sợ cái vẹo gì? Tôi thấy may mắn vì anh đã xuất hiện rồi dạy cho tôi một bài học quá quý giá đấy. Mà cái skin áo cưới ấy, mấy cái mộng tưởng lúc đó quá hảo huyền nên thô, cảm ơn ý tốt của anh, không có anh mấy hôm nay tôi lại thấy vui vẻ đến lạ đây này.. "
Dạ Thiên Hoài bị cô làm bẻ mặt mấy lần, anh cố ý lách qua cô rồi bước ra ngoài, không thể nói thêm gì nữa. Suy cho cùng cuộc chia tay này chẳng vui vẻ gì, với cái vẻ mặt này của Cố Vấn Như chỉ sợ chẳng nói ra thêm một lời tốt đẹp nào đâu.
Bước ra tới cửa anh cầm vào tay nắm nhưng chần chờ một giây, vốn anh còn định tham lam hưởng thụ thêm sự sung túc có hai gia đình. Hôm ấy bị phát hiện chưa kiệp chuẩn bị tinh thần gì nên vẫn còn hơi lưu luyến đôi chút.
Ngay lúc anh mở cửa" Cạch "một tiếng liền nghe thấy Cố Vấn Như đang ở phía sau khoanh tay nhìn anh với vẻ mặt chua sót:
" Chúc Anh Gấm Vóc Lụa Là, Tay Ôm Vợ Ngủ Gọi Nhầm Tên Em Nha. Và Cũng Hy Vọng Chúng Ta Sau Này Trời Nghiên Đất Ngã Vĩnh Viễn Không Gặp Lại Nhau. "
Dạ Thiên Hoài nghe xong gương mặt thoáng đỏ, anh bước ra khỏi ngôi nhà mình ở hơn 2 năm qua. Vì tức giận mà quên hình tượng ôn nhu nho nhã giả tạo, đóng cửa một cách mạnh bạo phát ra tiếng" Rầm. "Chói tai.
Cố Vấn Như lúc này ngồi thụp xuống sàn nhà, đôi tay cô bấu chặt vào da thịt, ngăn không do dòng nước mắt ấm nóng kia rơi xuống, câu nói cuối cùng kia thật ra cô muốn chúc anh tốt đẹp hơn. Nhưng khi nghĩ tới những điều mình phải chịu đựng, thì cô lại muốn anh ta chẳng được hạnh phúc. Tên đàng ông ấy không xứng có được cái gọi là vợ hiền con ngoan, cơm nóng đợi bàn người thương đợi cửa.
Ngồi đó đó hơn 10 phút cô đã lấy lại được sự bình tĩnh, cô dùng tay sờ lên ngực cảm nhận tim mình đang đập, thật ra cô đã cố gắng tỏ ra cứng rắn mà chất vấn anh lần cuối, nhưng suy cho cùng lúc nói lời tạm biệt với thanh xuân thì ai mà kiềm lòng cho nổi..
" Lời tạm biệt đúng là chẳng khó nói một chút nào, vì cơ bản vào ngày hôm đó anh đã vì một người mà lựa chọn quên đi em. "
" Cảm ơn vì đã dứt khoát khiến tôi không còn chút hy vọng nào cả.