Bạn nhỏ rất giỏi diễn đạt, chỉ bằng vài câu nói, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn bị xóa sạch, so với nước trong hòn non bộ ở Đại học S mỗi ngày thay nước còn sạch sẽ hơn.
Giang Tứ nghe thấy điều đó muốn cười, nhưng cũng cáu kỉnh không thể giải thích được.
Nguyên Hạo rất nhanh liền nhớ lại: "Thì ra em ấy chính là em họ xa mà bà cụ nhà cậu nhờ cậu chiếu cố khi khai giảng sao?"
Giang Tứ vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Vãn Chi và ậm ừ cho có lệ.
Nguyên Hạo thần sắc phức tạp: "Đây là nghiệt duyên gì vậy, anh trai em gái, thật đúng là Hồng Lâu Mộng phiên bản thật a."
"?" Tống Vãn Chi nghe được mờ mịt.
Nguyên Hạo quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt trong veo của cô gái và theo bản năng giải thích: "Lần đầu tiên tụi anh gặp em ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường học, Giang Tứ nói rằng em trông rất quen và anh nói rằng cậu ấy nghĩ cậu ấy là Giả Bảo Ngọc à."
"......"
Tống Vãn Chi bị trò đùa này làm cho dở khóc dở cười, chỉ là đột nhiên cô lại dừng lại.
Cảm thấy lo lắng hoặc mong chờ điều gì đó hơn thế, cô hơi siết chặt các khớp tay và nhìn Giang Tứ: "Anh... Đã gặp qua em sao?"
Giang Tứ ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Màu trắng tinh khôi dưới trời chiều ánh vàng nhạt, làn gió chiều, mái tóc đen, chiếc váy dài chấm mắt cá chân. (Đang buổi sáng mà tác giả tả trời chiều, gió chiều nên hơi lấn cấn.)
Rõ mồn một trước mắt.
Một hai giây sau, Giang Tứ nghiêng người tránh đi ánh mắt của cô gái, thản nhiên nói: "Không có, nhớ nhầm."
"... À." Tống Vãn Chi rũ mi xuống.
Có lẽ là bởi vì đã sớm vô vọng, cho nên lần này cô cũng không đặc biệt khổ sở.
Nhiều nhất là một chút.
Giang Tứ nâng đồng hồ đeo tay lên: "Tám giờ hai mươi." Anh lại đưa mắt nhìn Tống Vãn Chi, "Em có dự định gì khác không?"
"Hả?"
"Không có thì chúng ta xuất phát sớm."
"Bây giờ sao?" Tống Vãn Chi có chút ngoài ý muốn, "Nhưng cuộc hẹn của chúng ta là ở ngoài cổng trường lúc chín giờ......"
Giang Tứ khẽ híp mắt, liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang nắm chặt trong tay áo với ánh mắt ám chỉ ý vị: "Nếu như em còn có hẹn với người khác, tôi cũng có thể đợi đến thời gian ban đầu đã định ra. Cả ngày hôm nay tôi là của em, tôi đi trước trên xe chờ em là được."
Tống Vãn Chi bối rối tránh đi ánh mắt phảng phất mang theo câu dẫn của anh, có chút trì trệ đi vòng qua anh: "Em không còn việc gì khác để làm, đi thôi."
"......"
Giang Tứ không vội đuổi theo, dừng lại tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô gái.
Nguyên Hạo đợi một lúc, xác định rằng Tống Vãn Chi sẽ không nghe thấy lời cậu, sau đó cậu đi đến bên cạnh Giang Tứ: "Cậu có phải hơi quá lẳng lơ rồi không?"
Giang Tứ khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại: "Tôi làm sao."
"Còn giả bộ? Làm sao? 'Cả ngày hôm nay tôi là của em', chết tiệt, có thể nói ra loại chuyện này, cậu còn là người sao?"
"Chiếu cố em gái, ăn ngay nói thật." Giang Tứ trở nên lười biếng.
Nguyên Hạo mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Giang Tứ đi hai bước, liền dừng lại, xoay người: "Đi?"
"Cậu chiếu cố em gái, tớ đi làm cái gì, bà cụ nhà cậu cũng không có mời tớ?" Nguyên Hạo nói như vậy nhưng vẫn là hấp tấp đi lên.
Giang Tứ giật giật khóe môi, không chút lưu tình chế nhạo: "Ai bảo cậu đi? Cậu đưa tôi ra ngoài cổng trường, nếu không tôi và Tống Chi Tử đi cùng nhau, tin đồn bị lan truyền thì sao?"
"......" Nguyên Hạo tự mình đa tình nghiến răng chịu đựng, cười lạnh nói, "Người trong giới thành phố P ai mà không biết Tứ gia của chúng ta phóng đãng không gò bó, cố tình làm bậy bao nhiêu năm, ngài có bao giờ sợ bị đồn đại sao?"
"Tôi không sợ, nhưng em ấy rất sạch sẽ."
"?"
Nguyên Hạo sửng sốt mấy giây, cau mày đuổi theo: "Cậu cái này không phải là thái độ chiếu cố em gái? Cuối tháng trước cậu nói như thế nào, cậu còn không lo lắng đem mình cuốn vào à?"
"Cuốn vào đi." Giang Tứ lười biếng cắm túi, thuận miệng nói.
"?? Không phải, nửa tháng qua hai người xảy ra chuyện gì mà tớ không biết? Cậu ngày đó ở trên sân chơi không phải nói như này, để quỷ nhập vào người rồi à?"
Giang Tứ hai giây hồi tưởng lại, không khỏi nhíu mày.
Anh từ trong túi tìm hộp thuốc lá, tùy tiện lấy ra một điếu, không kiên nhẫn cắn một cái: "Chuyện gia đình của em ấy. Cậu không hiểu, tôi không nói được."
"Vậy kết luận của cậu tớ luôn có thể biết đi?"
"Kết luận......" Điếu thuốc giữa đôi môi mỏng cùng ánh mắt của Giang Tứ lười biếng nhìn theo tấm lưng tinh tế đơn bạc của cô gái, dừng một chút rồi cười nhạt: "Hoa Chi Tử dưới bùn rất khó mới mọc ra, lại sạch và đẹp. Không thể để cho người lại khi dễ."
Nguyên Hạo nghe được cái hiểu cái không, suy tư một chút, hỏi: "Còn cậu, nếu như cậu bị cuốn vào thì phải làm thế nào?"
"Cuốn vào cũng không sợ." Giang Tứ khinh mạn cắn đầu thuốc lá, "Chỉ sợ không nhịn được tự tay bẻ gãy đóa hoa."
Nguyên Hạo sắc mặt vặn vẹo: "Vậy cậu cố gắng nhịn một chút?"
"A."
Giang Tứ cười một tiếng, cúi đầu châm thuốc.
Làn khói mỏng được thổi lên làm mờ đi đôi mắt đen nhánh của anh.
"... Chịu đựng à."
•
Bà nội Giang Tứ tên đầy đủ là Nhậm Phân, không giống như ông nội Giang Tứ - người sinh ra trong một gia đình thư hương môn đệ ở Bắc Kinh, bà là một phụ nữ nông thôn sinh ra và lớn lên ở thị trấn nhỏ An Thành.
"Bà cụ tính tình vẫn như lúc còn trẻ, mạnh mẽ nhanh nhẹn dũng mãnh, chọc tới bà có thể cầm lên quải trượng đuổi tôi chạy ba đầu đường phố, ngoại trừ thời điểm giảng dạy tôi thì không cũng không có quy tắc gì." Giang Tứ ngồi ở sau xe, lười biếng dựa vào ghế nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, "Cho nên em không cần khẩn trương như vậy."
Tống Vãn Chi nhẹ giọng nói: "Em không khẩn trương."
Rõ ràng dọa đến mức lá Chi Tử đều đang run rẩy.
Giang Tứ cười quay trở lại, cũng không có vạch trần cô.
Tống Vãn Chi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi, vẫn là không nhịn được quay đầu lại, hơi nghiêng người về phía Giang Tứ, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ông nội anh là làm sao gặp được bà nội?"
"Hửm? "Giang Tứ cúi đầu nhìn cô.
Tống Vãn Chi vội vàng xoay người, có chút xấu hổ đỏ mặt: "Em chỉ hỏi một chút, anh không thể nói được cũng không sao."
"Không có gì, ông nội tôi khi còn trẻ xuống nông thôn, bị xếp đến An Thành, hai người quen biết nhau." Giang Tứ dừng một chút, "Sau này ông nội chuyển về, còn bà cụ không muốn đến thành phố P, chỉ có hai đứa con trai đi cùng."
"Tại sao bà nội Nhậm không muốn đến?" Đôi mắt của Tống Vãn Chi bị cuốn hút bởi câu chuyện.
"Từ định kiến của gia đình, nhóm lão học giả nổi tiếng của Giang gia đã coi thường bà cụ dũng mãnh xuất thân từ nông thôn." Giang Tứ nói, "Bất quá về sau vẫn là đến. Ông nội tôi lâm bệnh và ra đi vội vàng, bà cụ vội vã đến gặp ông lần cuối. Hai đứa con trai sợ bà ở lại thành phố P sẽ buồn nên khuyên bà về nhưng bà không chịu."
Tống Vãn Chi nghe vậy không khỏi sửng sốt: "Lúc người yêu ở đây, bà không chịu đến, nhưng lại muốn ở lại khi người yêu đã đi rồi?"
"Ừm. Nhóm lão học giả của tổ tiên Giang gia đã đưa ra một quy tắc rằng nên viết một văn bia cho mình trước khi chết, coi đó là phần kết của cuộc đời họ." Giang Tứ giễu cợt xùy một tiếng, rất nhanh liền bình tĩnh lại, "Ông nội tôi bệnh nặng, lúc lâm chung có để lại một câu, nhưng cũng không phải là văn bia."
"Đó là cái gì?"
"Cho bà cụ, mấy chục năm sau thủ tiết quá ủy khuất bà, nếu bà tái giá thì sẽ theo tiêu chuẩn gả con gái của Giang gia, không ai được khi dễ bà."
Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.
"......"
Tống Vãn Chi khẽ giật mình.
Phải mất vài giây cô mới chớp được đôi mắt có chút chua xót.
Giang Tứ nhìn qua ngoài cửa sổ, nhàn nhạt cười: "Cả một đời bà cụ lúc nào nghe theo ông, tất cả đều là ông nghe bà. Xong hết tang lễ bà liền lưu lại. Bà nói ông nội của tôi lòng dạ hẹp hòi, không để lại văn bia cho bà, nếu bà không canh mộ cho ông, sau này ông nhất định sẽ dọa bà trong giấc mơ, giống như khi ông về quê vậy."
"Kỳ thật bà nội Nhậm chính là không nỡ đi." Tống Vãn Chi cúi đầu nhẹ nói, "Bọn họ nhất định rất yêu nhau."
"Đáng tiếc, đại đa số đàn ông trên đời này đều không giống ông nội tôi, bản tính tàn nhẫn bạc tình. Con trai của ông cũng vậy. "
"...?"
Tâm trạng buồn bã của Tống Vãn Chi bị đình trệ một lúc.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trào phúng trên khuôn mặt Giang Tứ.
"À!!!" Giang Tứ tựa hồ nhận ra được ánh mắt của cô, anh dựa vào lưng ghế quay đầu lại, đôi mắt dài khép hờ, lười biếng không đứng đắn nhìn chằm chằm cô, "Anh trai Giang Tứ cũng giống vậy."
"......" Tống Vãn Chi: "?"
Tống Vãn Chi sững sờ trong vài giây, mới xác định thật là Giang Tứ hướng cô tự xưng anh trai.
Đôi gò má trắng như tuyết của cô đột nhiên đỏ bừng, cô bối rối vừa tức buồn bực nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng phản bác: "Anh không phải anh trai em."
"Bà cụ truyền đạt, thím Lư nói em gọi tôi như vậy." Giang Tứ dựa vào trên tay vịn nghiêng người, cười càng thêm tự phụ, "Vừa vặn, kêu một tiếng 'anh Giang Tứ' tôi nghe một chút."
"!" Tống Vãn Chi co người về hướng cửa xe, "... Không muốn."
"Tới. Kêu một tiếng là được."
"Giang Tứ!"
"Chậc, anh trai đâu?"
"!"
Giang Tứ cứ như vậy một đường trở về khi dễ Chi Tử.
Đáng hận nhất còn không phải cái này, mà là sau khi đợi đến nơi ở của bà cụ bên cạnh một danh lam thắng cảnh yên tĩnh, Giang Tứ đã giả vờ là một "anh trai" xa cách nhưng rất chỉnh chu thân thiết trước mặt bà nội Nhậm, hoàn toàn mất hết sức lực phóng đãng sau lưng giày vò cô, Tống Vãn Chi muốn dựa vào bà cụ để kiềm chế anh đều không được.
Trước bữa trưa, khi bà cụ đi nghe điện thoại, trong phòng khách chỉ còn lại Giang Tứ và Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi hôm nay sợ bị Giang Tứ khi dễ nên cô vô thức nhìn lên.
Kết quả vừa mới nhìn, cô đã bị đôi mắt đen đột nhiên giương lên của người kia bắt gặp, hắn còn cợt nhả hướng nàng cười: "Chi Tử nhìn anh trai làm gì."
"!"
Đôi môi không che giấu của Tống Vãn Chi khẽ run lên và cô sắp khóc vì bị anh chọc tức.
Cô nhìn đi chỗ khác.
May mắn thay, bà cụ ra ngoài đã kịp thời vào.
Bất quá, Tống Vãn Chi từ nhỏ đã nhìn quen sự nhạy cảm trên khuôn mặt, vì vậy cô nhận thấy rằng bà cụ vẫn tươi cười kể từ khi cô bước vào cửa dường như đang có tâm trạng không tốt —— mặc dù vẫn đang cười, nhưng nếp nhăn bên trong tựa hồ cũng ẩn giấu mấy phần tâm sự.
Quả nhiên, sau khi bà cụ lần nữa ngồi xuống, khác thường trầm mặc vài giây.
Sau đó bà ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "A Tứ."
"?"
Tống Vãn Chi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại.
Giang Tứ hiếm thấy được thần sắc không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: "Bà nội."
Lúc này bà cụ mới hoàn hồn lại: "Ồ, bà quên mất. Vãn Chi đừng ngạc nhiên, 'A Tứ' là nhũ danh của anh trai con Giang Tứ, nó không thích bị người khác gọi như vậy, nói trông giống như cô gái nhỏ. Con nghe có giống gọi cô gái nhỏ không?"
Giang Tứ đen mặt: "Nội, nội."
"Ai nha, Vãn Chi là em gái nhà mình, cũng sẽ không truyền ra ngoài." Bà cụ ghét bỏ nói.
Nói vài câu, Tống Vãn Chi rốt cục lấy lại tinh thần.
Đôi mắt luôn xinh đẹp và tĩnh lặng của cô gái bị nụ cười cong lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Bà nội, cháu không nghĩ vậy, nghe rất hay."
"Đúng không? Bà nội cũng cảm thấy như thế."
"......"
Khuôn mặt tươi cười của cô gái khiến mi mắt Giang Tứ khẽ giật.
Anh khó có thể không nói gì, lại chuyển qua cái chủ đề khiến anh không thoải mái này: "Vừa rồi ngài muốn nói với con cái gì?"
"Ừm, chính là..." Bà cụ ngập ngừng, "Cha con nói, đợi chút nữa nó sẽ tới một chuyến."
Giang Tứ ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ấn cổ tay xuống, trực tiếp từ trên ghế sa lon đứng dậy: "Ai báo tin." Người hầu bưng trà bị anh dọa sợ, vội vàng cúi đầu rời đi.
Tống Vãn Chi hơi sửng sốt, nhìn xung quanh.
Bà cụ nhíu mày: "Em gái Vãn Chi của con còn ở đây."
Giang Tứ muốn nói cái gì liền nhịn xuống.
Đôi lông mày dữ tợn kìm nén cảm xúc, sau khi dừng vài giây, anh khàn giọng hỏi: "Ông ấy đến đây làm gì?"
Bà cụ: "Nghe nói có tiệc tối, muốn con cùng đi ăn với gia đình chú Mạnh của con."
"Không ăn." Giang Tứ lạnh giọng.
Bà cụ lại mở miệng: "Mẹ con cũng cùng đi bữa tiệc, con muốn để bà ấy cũng xuống đài không được sao?"
"......"
Tống Vãn Chi nhìn rõ ràng, những ngón tay buông thõng bên hông của Giang Tứ co rúm lại.
Anh dường như đang kìm nén tâm tình, cô chưa bao giờ thấy Giang Tứ như thế này.
Lúc này, Tống Vãn Chi muộn màng nhớ lại câu chuyện anh kể cho cô trên xe, nhưng thực ra lại bỏ sót phần về bản thân ——
Nếu bà cụ đã sớm định cư ở thành phố P, thỉnh thoảng mới về thăm quê, vậy Giang Tứ sinh ra ở đây, lớn lên ở đây vì sao lại quay về An Thành học cấp hai?
Tống Vãn Chi không có thời gian để nghĩ về điều đó.
Đã có tiếng mở khóa cửa bằng mật khẩu ở lối vào. Trước sô pha, Giang Tứ mặt mày lãnh đạm xoay người lại.
Sau tiếng bước chân trầm ổn, Tống Vãn Chi nhìn thấy một người đàn ông trung niên có ngoại hình tương tự Giang Tứ đi ra từ hành lang lối vào, một thân áo dài quần dài phong cách hưu nhàn —— không giống như Giang Tứ, người vừa tới này không hề có một chút kiêu ngạo hay sắc sảo nào, thậm chí vẻ ngoài xuất chúng của ông ấy dường như còn bị che giấu bởi khí chất tao nhã và dễ gần của chính ông.
"Mẹ." Người đàn ông đưa chiếc áo khoác cho người giúp việc, đầu tiên là bình thản ung dung chào Nhậm Phân.
Sau đó ánh mắt của ông nhìn về phía Tống Vãn Chi đang đứng: "Vị này là?"
Nhậm Phân trả lời: "Mẹ đã từng đề cập đến đứa trẻ từ gia đình đó, cùng với A Tứ —— Giang Tứ đang học tại Đại học S."
"A? Nguyên lai con chính là Vãn Chi?" Người đàn ông trên mặt lộ ra một nụ cười thư sinh, "Chào con, chú là cha của Giang Tứ, Giang Sùng."
Tống Vãn Chi có chút kinh ngạc đối với đối phương coi như trưởng bối lại không chút khách khí mà đơn giản hòa nhã, cô hơi hơi khom người chào ông ấy: "Xin chào, chú Giang."
"Đến, ngồi xuống đi, không cần khách khí." Giang Sùng chậm rãi nói, "Chú nhớ rõ Giang Tứ lớn hơn con hai tuổi, hai con đều là con một, cho nên coi như anh em ruột thịt. Từ bây giờ ở trường, có thể chiếu cố lẫn nhau, nếu có khó khăn gì ——"
"Xùy."
Một tiếng cười trầm thấp giễu cợt đột ngột cắt ngang lời nói của Giang Sùng.
Giang Tứ lười biếng cúi xuống, ngồi trên tay vịn của chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, ngước mắt nhìn Giang Sùng đầy cảm xúc: "Hư tình giả ý của Giang Đổng hãy để lại cho người khác đi, bạn nhỏ tâm tư sạch sẽ, nghe không hiểu được đống lời nói sắc bén vòng vo của ngài."
"......"
Tống Vãn Chi không tiện chen vào nói, nhưng ánh mắt vừa lo lắng vừa khẩn trương.
Giang Sùng đã bị Giang Tứ đánh rơi mặt mũi trước mặt người ngoài như vậy, nhưng ông ấy dường như đã quen với điều đó, ông ấy bỏ qua sự công kích của Giang Tứ, và giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Bữa tối hôm nay là do cha và chú Mạnh của con sắp xếp. Mẹ con đã đến đó rồi, con và bà nội sửa soạn một chút, lát nữa chúng ta sẽ lên đường."
"Chú Mạnh? Ồ, là chú Mạnh có con gái năm nay vừa tròn 20 tuổi và có vài công ty con ở nhà? "
Giang Sùng như không nghe đến: "Con gái của chú Mạnh con vừa trở về nước và con bé sẽ cùng đến đó hôm nay. "
Giang Tứ cúi đầu cười: "Vậy bữa tiệc này là ăn cơm, hay là làm mai?"
"Giang Tứ." Lần đầu tiên kể từ khi Giang Sùng vào cửa, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
Tống Vãn Chi chỉ đứng từ xa quan sát, trong lòng có một loại cảm giác khẩn trương cấp bách.
Cô bất an nhìn về phía bóng lưng Giang Tứ.
Giang Tứ lại lơ đễnh, cười nhạt: "Con nói sai?"
Giang Sùng hơi hạ giọng, ngữ khí bình tĩnh lại: "Bà nội và em gái Vãn Chi của con đều ở đây. Làm vãn bối và anh trai, con nên chú ý lời ăn tiếng nói, đừng để họ thất vọng với con."
Giang Tứ híp mắt, lưng đưa về phía Tống Vãn Chi cơ bắp trên thân thể có chút kéo căng.
Mấy giây sau anh yên lặng cười: "Được. Bất quá Tống Chi Tử đã ở đây, trưa hôm nay ngài định để em ấy ở lại một mình ở nơi hoang vu này sao?"
Giang Sùng bỏ qua những lời nói khoa trương của Giang Tứ và quay sang Tống Vãn Chi với vẻ mặt áy náy: "Vãn Chi, chú rất xin lỗi, hôm nay thật sự có chút việc."9
Tống Vãn Chi tỉnh táo lại: "Không sao đâu chú."
"Chú sẽ bảo tài xế đưa con đến một khách sạn gần đó ăn tối rồi đưa con về trường, được chứ?" Giang Sùng hỏi.
Tống Vãn Chi đang cân nhắc làm thế nào để từ chối bữa ăn, thì một bóng người dài đứng lên và ngăn trước mặt cô.
"Đưa trở về làm gì, không phải ngài nói không khác gì anh em ruột thịt sao?" Giang Tứ cắm túi quần, cặp mắt đào hoa tùy ý lại phóng đãng cười, "Nếu là em gái con, chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa tiệc này."
"......" Tống Vãn Chi: "?"