• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hửm? Đang nói chuyện sao đột nhiên không có động tĩnh gì hết vậy?" Bà cụ nghi hoặc lẩm bẩm "A Tứ?"

Đôi mắt đen của Giang Tứ khẽ lóe lên, ngữ khí trở lại bình thường: "Con đã hai mươi tuổi rồi, bà còn kêu nhũ danh, có thích hợp không?"

"Có cái gì không thích hợp? Không cho bọn họ gọi vậy thì thôi, bà nội cũng không thể gọi à?" Bà cụ bất mãn cao giọng, sau đó chuyển đề tài "Con nhớ kĩ tên cô bé Lư gia này ở trong trường học hỏi thăm một chút, không cho phép không để trong lòng, biết chưa?"

"Không cần hỏi." Giang Tứ sờ sờ cây bút lạnh lẽo trong túi, giật giật khóe miệng "Con quen biết."

"Hả?" Bà cụ sững sờ "Cô bé kia nói con chiếu cố cô bé cũng là thật?"

"Chúng con cùng khoa." Giang Tứ dừng một chút, thấp giọng nói: "Em ấy có vết thương cũ trên chân, là con đã giúp đỡ."

"À, phải rồi, cô bé bị thương ở chân, mấy năm trước bà về quê có nghe người ta nói qua." Bà cụ trầm ngâm một lát, thở dài "Đứa bé kia cũng là một đứa số khổ, cha cô bé bỏ rơi mẹ con họ từ rất sớm, một phân tiền đều không có lưu lại, mẹ của cô bé về sau tái giá, kết quả gặp phải một kẻ say rượu và cờ bạc, uống rượu thua bạc liền đối với bọn họ vừa đánh vừa mắng, trong nhà bà Lư lại không có đàn ông có thể ra gặp cho hai mẹ con họ, hai năm kia luôn có thể trông thấy mẹ của cô bé mang vết thương trở về......"

Giang Tứ cau mày khi nghe điều này và nụ cười biến mất.

Anh bẻ gãy nửa điếu thuốc trong lòng bàn tay, nhìn vào cửa, sau đó quay người lại, trầm giọng nói: "Em ấy chân bị thương chính là cha dượng em ấy làm sao?"

"A, làm sao con biết?"

"Con nghe nói." Giang Tứ mơ hồ nói.

"Đúng vậy, mẹ cô bé sức khỏe yếu và không có tay nghề gì, vì vậy bà ấy có thể giúp mọi người giặt quần áo và họ về sống chung với cha dượng cô bé. Hình như có một đêm, tên khốn đó thua bạc, say khướt về nhà nên đã ném cô bé từ tầng hai xuống." Bà cụ mắng bằng tiếng địa phương "Cô bé năm đó hình như chỉ mới bảy tám tuổi, xinh đẹp trắng trẻo, lúc đó còn biết khiêu vũ, thật đáng tiếc......"

Giang Tứ cụp mắt xuống và im lặng lắng nghe.

Đèn ở hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm đã tắt, chỉ còn lại một đốm sáng xuyên qua cửa kính và rơi xuống vai anh. Đôi mắt đào hoa kia khi sáng khi tối bị bóng mờ che khuất, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Bà cụ cũng là mất một thời gian dài để phản ứng khi nhắc đến chuyện này, điện thoại đối diện rất lâu không nói chuyện, cũng không ngắt lời bà ——

Giang Tứ hiếm khi có được sự kiên nhẫn như vậy.

Mà bà cụ nói xong một hồi lâu, Giang Tứsau khi im lặng mới hỏi: "Có phải là bị kết án?"

"Hả? Kết án cái gì"

"Cha dượng em ấy."

"Ừm, chuyện này huyên náo lớn, trải qua tin tức địa phương, người bị hại lại là đứa bé và cha dượng của cô bé đã bị kết án mười năm tù."

"......"

Giang Tứ bên này lại không nói.

Bà cụ nghe vậy lấy làm lạ, không khỏi hỏi: "Con đêm nay sao khác thường vậy?"

"Có sao."

"Trước kia muốn nói với con về những bậc phụ huynh kém cỏi này, con sớm đã co chân chạy, bà còn không biết tính tình kia của con sao?" Bà cụ nói, "Hôm nay như thế nào lại có tính nhẫn nại nghe bà nói rồi?"

Giang Tứ kéo khóe môi dưới, ý cười lại không đập vào mắt: "Không phải bà yêu cầu sao."

"Bà yêu cầu cái gì?"

"Chiếu cố... Em gái." Giang Tứ giơ tay, lười biếng xoa xoa cổ, xoay một vòng, "Bà yên tâm, con nhất định giúp bà chiếu cố tốt Tống Chi Tử, sẽ không để cho em ấy bị đồ hư hỏng lừa gạt đi."

"Bà nếu có thể yên tâm liền tốt, mà con ——" Bà cụ ngừng lại, nghi hoặc, "Cô bé tên là Tống Chi Tử sao? Bà nhớ lầm, không phải gọi Tống Vãn Chi sao?"

"Vâng, bà nhớ lầm rồi." Giang Tứ trước ánh đèn mờ ảo hạ mắt xuống, cắn khóe môi cười khàn khàn, "Em ấy tên là Tống Chi Tử."

"Ai...... Thật là già rồi, đến tên đều không nhớ được...... Quên đi, chờ con có thời gian, nhớ kỹ mang em gái Chi Tử con trở về nhé. Cô bé một cô gái nhỏ không thân không thích tại thành phố P, cho nên bà phải đãi cô bé một bữa cơm tự nấu......"

"Dạ."

Sau khi kết thúc trò chuyện, Giang Tứ cũng không vội đi vào, mà đẩy cửa ra dựa vào trên mép tường, một tay nghịch điếu thuốc bị bóp méo không còn hình dáng, một bên lười biếng nhìn cửa.

Bốn nhóm tân sinh viên khoa Tự Động Hóa tập hợp lại với nhau, không ai biết anh đang nhìn ai.

Thẳng đến Giang Tứ cúi đầu dùng điện thoại di động kiểm tra cái gì, lại ngoắc ngoắc tay, gọi người phụ trách nhóm mắt thâm quầng gần cửa nhất tới.

"Anh Tứ?" Đối phương không hiểu đi tới.

"Để hai cô gái trong nhóm của cậu đi ra một chuyến."

"A? Gọi một người còn chưa đủ sao?"

"?"

Giang Tứ thu hồi tầm mắt, nhìn thấy mắt thâm quầng lộ ra vẻ kinh ngạc, phức tạp và ngưỡng mộ. "Cút." Giang Tứ lạnh lùng nói, "Lại nhìn."

Mắt thâm quầng quay đầu đi vài giây, giật mình: "Ôi, lâu lắm rồi mới gặp một em gái tóc đen dài thẳng tắp, đều quên rồi."

"......"

Giang Tứ cười lạnh một tiếng, từ trên tường đứng lên, xoay người đi ra cửa.

Một lúc sau, có hai cô gái bước ra.

Tống Vãn Chi lùi lại hai bước và đi ở phía sau.

Khi dừng lại ở ngoài cửa, cô cũng cúi đầu, cách Giang Tứ mấy bước.

Chắc hẳn vẫn còn mang thù chuyện xảy ra dưới khán đài sân thể thao lúc nãy.

Giang Tứ không thèm để ý, cô không tiến lên, anh bình tĩnh tự nhiên mà đi hai bước, dừng lại: "Trước khi đến, các em đã đọc nội quy phòng thí nghiệm chưa?"

"Đàn anh." Cô gái đang chờ đợi phía trước sửng sốt, "Nội quy gì vậy?"

"Các phòng thí nghiệm đặc biệt có yêu cầu đặc biệt. Ví dụ như thao tác mỏ hàn điện." Giang Tứ lười biếng trợn tròn mắt, ánh mắt dán chặt vào mái tóc đen dài buông xõa trước mặt của Tống Vãn Chi, "Súng hàn đều là ở nhiệt độ cao vài trăm độ, tóc dài phải buộc lại để tránh nguy hiểm."

"——"

Tống Vãn Chi hơi giật mình, có chút bối rối ngước mắt lên.

Cô đã kiểm tra rất nhiều thông tin lý thuyết liên quan đến dự án Máy bay Không người lái trước khi đến, nhưng những điều thực tế như hướng dẫn vận hành phòng thí nghiệm, cô không có đoán trước cũng không có điều tra.

Cô gái đứng phía trước sau khi sửng sốt liền nở nụ cười rạng rỡ: "Em có dây buộc tóc, bây giờ em buộc lại, cảm ơn đàn anh đã nhắc nhở!"

"Vậy em có thể đi vào."

"Vâng. Đàn anh hẹn gặp lại."

Bóng dáng cô gái bước vào cửa.

Chỉ còn lại hai bóng người trong hành lang yên tĩnh bên ngoài phòng thí nghiệm.

Giang Tứ làm như không quen biết cô: "Còn em."

Tống Vãn Chi xấu hổ nắm chặt ngón tay: "Em không mang."

"Không mang theo, không thể đi vào."

"Vậy em có thể chỉ nhìn từ bên cạnh được không?"

"Không được."

Giọng điệu của Giang Tứ bình thản, nhưng lại không có chút chỗ trống nào.

Tống Vãn Chi cúi đầu đứng vài giây, sau đó nhẹ giọng đáp: "Thực xin lỗi, vậy em đi về trước."

Giang Tứ ánh mắt ngưng lại.

Vài giây sau, anh đảo mắt sang một bên, cô gái dừng lại trước mặt anh đã quay người và định đi vòng qua anh.

Giang Tứ nhìn cô gái bị mình khi dễ đến lặng lẽ cụp mắt, Giang Tứ đưa đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, tức giận cười khẽ: "Em cũng không kháng nghị một chút sao?"

Tống Vãn Chi dừng lại, ngẩng đầu.

Đối mặt với đôi mắt mơ hồ sáng tối của Giang Tứ, cô cố gắng tìm hiểu: "Nội quy của phòng thí nghiệm em có thể hiểu được, là do em không có chuẩn bị tốt trước khi đến đây."

Giang Tứ cắm túi tiến lên một bước: "Nơi này là Trung tâm Không người lái."

Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.

"Em." Bóng ma lúc chạng vạng tối vẫn còn, Tống Vãn Chi hiển nhiên có đề phòng, cô lui về phía sau, "Em biết?"

"Tôi dành hơn một phần ba thời gian của mình tại Trung tâm Không người lái."

Tống Vãn Chi càng nghe càng mờ mịt: "?"

Giang Tứ gò má khẽ nhúc nhích, tiếng cười càng thêm tức giận khàn: "Em còn không chịu nhượng bộ, để tôi lấy cho em cái buộc tóc?"

Tống Vãn Chi khẽ giật mình.

Một lúc sau, mặt cô gái bỗng tái nhợt.

Cô hoảng sợ tránh ánh mắt của anh, nắm chặt đầu ngón tay, lui về phía sau: "Đồ của bạn gái cũ của anh, em không muốn."

"?"

Giang Tứ hiếm khi cứng nhắc.

Giằng co trong một vài giây im lặng.

Khi Giang Tứ định thần lại, anh quay mặt sang một bên cười một cách vừa tức vừa phẫn uất, đôi mắt anh hiếm khi kích động.

"Ai con mẹ nó muốn cho em đồ của bạn gái cũ?" Giang Tứ nhịn không được, chuyển đôi mắt đen láy kia quay lại nhìn cô, "Mà em dựa vào cái gì cho rằng, bên cạnh tôi sẽ có lưu lại đồ vật của người khác?"

"......"

Tống Vãn Chi sắc mặt tái nhợt, trong mắt càng thêm bất an.

Cô tỉnh táo lại là do não mình phản ứng quá kích, chỉ hi vọng Giang Tứ không phát hiện ra điều gì, nhưng hình như Giang Tư đã hiểu lầm điều gì đó nên mới hung hăng trừng mắt nhìn cô như vậy, lại càng nguy hiểm.

"Nhiều bạn gái cũ, đối với em là tội ác tày trời phải không?" Thấy cô sợ hãi, Tưởng Tư cắn chặt răng, gò má khẽ nhúc nhích, sau đó anh kiềm chế quay người lại, khàn giọng cười nói: "Được."

"Thật xin lỗi." Tống Vãn Chi hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu, "Em không phải ý đó."

Giang Tứ giễu cợt, thản nhiên nói: "Nếu như em cảm thấy tôi bẩn, em có thể tự mình làm."

"Em không có......"

Giang Tứ lấy từ trong túi ra, cây bút máy thon dài trước đó bị anh cầm trên các ngón tay.

Tống Vãn Chi ngơ ngác nhìn, không thèm nói hết câu: "Cái này, cái này dùng để búi tóc sao?"

"Sẽ không?" Giang Tứ trợn ngược mắt.

Tống Vãn Chi hơi đỏ mặt: "Em chưa từng dùng qua."

Giang Tứ cười nhạo: "Chỉ có cái này có thể sử dụng, hoặc là em bây giờ rời đi. Buổi trình diễn thao tác lắp ráp bên trong sẽ bắt đầu sớm thôi, phải không?"

"......"

Tống Vãn Chi lo lắng nhìn vào phòng thí nghiệm, rồi quay lại. Con ngươi của cô trong veo, trắng đen rõ ràng, khó che giấu cảm xúc nhất. Nên giờ phút này, sự lo lắng, bối rối đều viết hết trong đáy mắt ướt át, trong ánh đèn mờ ảo trở nên thật quyến rũ.

Yêu cầu khắc nghiệt lăn lộn giữa môi và răng, bị Giang Tứ cắn thành từng mảnh và nuốt trở lại.

Anh liếc mắt nhìn đi chỗ khác: "Lại đây, quay người."

Tống Vãn Chi do dự.

Nhưng chỉ là một hai giây, trước khi người kia phát hiện ra, cô hiếm khi vội vàng cất bước, nín thở quay người lại trước mặt anh —— cô do dự vì cảm thấy bất an, nhưng cô càng sợ Giang Tứ sẽ lại hiểu lầm cô xa lánh anh.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh lướt nhẹ qua má cô, vén lọn tóc dài buông xõa trước mắt, Tống Vãn Chi chưa từng nhìn thấy tay Giang Tứ ở khoảng cách gần như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật được cắt sắc nét, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá có vị bạc hà thoang thoảng giữa những ngón tay anh.

Tống Vãn Chi vô thức cúi đầu, mi mắt hơi run lên vì căng thẳng.

"Sợ cái gì?" Người kia lười biếng lờ mờ sau lưng cô, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua mái tóc dài của cô, "Tôi không ăn em."

Tống Vãn Chi trái lương tâm thì thào nói: "Em không sợ."

"......"

Mái tóc đen từ từ được búi lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon thả.

Chiếc áo cánh bồng bềnh, rũ xuống đôi vai gầy thành hình vòng cung, bên ngoài cổ áo, màu trắng trải dài đó vượt qua cả màu tuyết.

Giang tứ nhớ tới trước kia có nghe hồ bằng cẩu hữu* nói qua một câu, người đẹp nhất là người có chiếc cổ thiên nga. Những người khác nghe thấy xem như trò đùa, Giang Tứ khi đó cũng xem thường.

—–—–—–

*狐朋狗友: bạn xấu.

—–—–—–

...... Sai rồi.

Thật đúng là.

Đôi mắt của Giang Tứ thâm trầm và tối, giống như mực đậm phía trên lại thêm màu đen.

Anh đem sợi tóc dài cuối cùng vòng qua chiếc bút máy trên đầu, hầu kết lăn nhẹ và ho một tiếng, anh vội vàng mở mắt ra.

"... Được rồi."

"?"

Tống Vãn Chi khẽ giật mình, cô không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa cô cũng không ngờ giọng nói của người phía sau đột nhiên có vẻ khàn khàn.

Cô đưa tay sờ sờ, phát hiện mái tóc dài của mình được búi rất chặt.

Tống Vạn Chi cảm thấy kinh ngạc cùng thần kỳ, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nhất định là rất phiền phức, anh quấn lại thật nhanh."

"Chơi mạch điện, các thiết bị như điện trở nhỏ hơn nhiều so hình lưỡi liềm màu trắng ở góc móng tay, ngón tay nhất định phải linh hoạt. Có một số mối hàn phi thường tinh vi, cầm súng hàn yêu cầu ổn định, nếu không một bộ phận nào đó bị chập mạch sẽ gây ra lỗi lớn trong toàn bộ hệ thống điều khiển pid." Giang Tứ hững hờ kể cô nghe, "Nếu luyện thêm vài lần, em sẽ thuần thục hơn tôi."

"Ừm, cám ơn."

Ngay khi Tống Vãn Chi hạ tay xuống, đầu ngón tay hơi khựng lại.

Trình độ của anh......

"Mặc dù tôi rất là cặn bã, nhưng cũng không thích bị em khinh thường." Giang Tứ tựa hồ đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, lúc đi ngang qua, đột nhiên giơ tay, trả thù gõ nhẹ đầu bút nhô ra từ mái tóc đen, thanh âm trầm thấp lười biếng, "Tôi vừa xem kiểu tóc này trên mạng, nếu em dám hỏi tôi rằng bạn gái cũ của tôi có dạy tôi không, có tin hay không ——"


Lời chưa dứt.


Giang Tứ tự mình dừng lại.


Cuối cùng, anh chỉ tặc lưỡi trầm giọng, tay cắm túi quần nghiêng sang một bên đẩy cửa phòng thí nghiệm cho cô.


"Đi vào đi."


"... Cám ơn."


Tống Vãn Chi vẫn còn hơi hoang mang khi cô bước vào cửa.


Tin hay không thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK