Trở lại phòng bệnh thăm bà nội, Tư Tử Phàm thấy thần sắc của bà đã khá hơn. Lúc này, bà nội vui vẻ kể cho anh nghe chuyện bà và cháu dâu Trình Diệu Vi đã chơi game vui vẻ như thế nào, còn thích thú cười lớn. Nhìn bà nội, Tư Tư Phàm có thể thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn sự xuất hiện của Trình Diệu Vi.
Hôm qua, nếu không phải cô tăng tốc đến bệnh viện thì có lẽ bà nội không thể ngồi trước mặt anh mà cười nói vui vẻ như thế. Dù vậy, cuộc hôn nhân của hai người họ cũng phải kết thúc.
Đoan băng ghi hình đã bí mật được gửi đến cho nhà họ Trình và gia đình anh, Tư Tử Phàm đang điều tra xem ai là người làm việc này nhưng hiện tại vẫn chưa có manh mối gì. Về phía nhà Diệu Vi, chủ tịch Trình thú nhận rằng mình không còn mặt mũi nào để đối diện với nhà họ Tư, nhất định phải để con bé ly hôn, đưa cô về giáo dục thật tốt. Còn bố mẹ anh thì không phản đối đề nghị đó, không thể chấp nhận con dâu nhà họ Tư mất phẩm giá như vậy được.
Anh biết bà nội rất yêu thương Trình Diệu Vi nên không thể tiết lộ, chỉ biết giấu đi để bà nội yên tâm nghỉ ngơi. Trong lúc anh đang trầm tư nhìn bà nội vì khó xử, đột nhiên cảm thấy có người nắm lấy tay mình từ phía sau. Người đó là Trình Diệu Vi.
Xem như không có chuyện gì xảy ra giữa hai người, cô cười hiền, đứng bên cạnh anh với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ. Nhìn thế nào đi chăng nữa, hai người họ quả thật rất xứng đôi.
“Cháu trai và cháu dâu của bà rất là đẹp đôi.”
Cách đó một cánh cửa, Lâm Thu Hiền và Trình Diệu Lan nghe được liền để lộ vẻ mặt không vui, đáy mắt ánh lên sự ghen tị.
Trình Diệu Vi đặt tay lên vai bà, nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, hôm nay cháu có việc bận phải làm, không thể ở bên chăm sóc bà được. Buổi tối, cháu sẽ đến thăm bà nhé!”
“Được rồi, bà biết rồi. Cháu cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, có các y tá lo cho bà rồi, không sao đâu. Đêm qua bắt cháu ngủ ở đây đúng là cực cho cháu quá.”
Sau đó, cô quay sang nói với Tư Tử Phàm: “Chồng, tối nay gặp anh nhé!”
Chưa hết, cô nhón chân lên, ghé vào tai Tư Tử Phàm mà thì thầm:
“Đêm nay anh phải chứng minh cho em thấy… anh là đàn ông đích thực đấy nhé!”
Nói xong, cô nhìn anh với ánh mắt gọi mời, nhẹ nhàng lướt tay qua cơ thể anh. Thấy mặt anh đột nhiên ửng đỏ, cô vô cùng thích thú.
Cô thầm nghĩ, ở thời điểm hiện tại, Tư Tử Phàm là người đàn ông của cô, cô có thể tùy tiện trêu chọc anh tùy thích. Dẫu rằng anh ta có một chút hoang tưởng nhưng lại cao ráo, đẹp trai, giàu có, nhắm mắt đưa chân cũng không thua thiệt gì.
Nhân lúc bà nội không để ý, cô bóp mạnh vào mông anh một cái rồi nói thêm: “Em sẽ đợi anh nhé!” Trước khi ra khỏi phòng, cô cũng không quên tặng anh một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn này, cô muốn để những kẻ không phận sự nhìn thấy. Hơn nữa, bà nội chứng kiến tình cảm phu thê họ mặn nồng cũng vui biết bao.
“Đồ khốn kiếp!” Lâm Thu Hiền cắn môi, thấp giọng nói: “Nó điên rồi! Điên thật rồi!”
Bà nội dường như nghe thấy gì đó liền nghiêm mặt hỏi: “Cô Trình, cô nói cái gì vậy?”
“Không… không có thưa bà!”
Nhìn thấy hai người họ tình tứ, Trình Diệu Lan tức giận không nói nên lời, tay bấm chặt vào cánh cửa, gương mặt tối sầm hẳn đi. Trình Diệu Vi, là tôi đã quá xem thường cô rồi. Một người phụ nữ sao có thể làm ra những hành động đó ngay trước mặt mọi người chứ, cô ta không sợ bị đánh giá sao? Cũng phải, Trình Diệu Vi là người phụ nữ đê hèn, có chuyện gì mà cô ta không làm được. Hít một hơi thật sâu, Trình Diệu Lan tự trấn tĩnh bản thân mình:
“Có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ ngăn cản tới cùng, không để cho cô được toại nguyện đâu. Đừng có mơ.”
Trong phòng bệnh rộng rãi, dù máy điều hòa vẫn đang chạy ro ro nhưng Tư Tử Phàm có cảm giác như mình đang ở phòng tắm hơi, vô cùng nóng nức và khó chịu.
Chỉ với vài động tác gọi mời từ Trình Diệu Vi, anh đã không thể kiềm chế được bản thân mình, dục vọng căng tràn khắp cơ thể.
Anh biết Trình Diệu Vi hơn mười năm, chưa từng thấy cô ấy có biểu hiện như rồi. Đột nhiên, anh chợt nghĩ liệu cô có phải là Trình Diệu Vi mà anh từng quen biết hay không?
Cứ nghĩ tới cô, lời nói ám muội lại vang vọng bên tai: “Đêm nay anh phải chứng cho em thấy… anh là đàn ông đích thực đấy nhé!”
Cơ thể anh sắp bùng nổ, Tư Tử Phàm phải lập tức đánh tan suy nghĩ về cô. Tức thì, anh bước vội vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Đứng trước bồn rửa mặt, anh mở vòi nước, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Khi nhiệt độ trong cơ thể dần dần hạ xuống, nhìn mình trong gương, anh thở hắt ra một hơi rồi nói:
“Không phải mình hết yêu cô ấy rồi sao? Tự nhiên lại…”
Ngay lúc này, anh bắt đầu do dự với đề nghị ly hôn của mình.